hân phận của Hoang sau khi được nói ra thì đã tạo nên náo động!

Người trẻ tuổi tụ tập thành đàn vây tới, rất nhiều người đều lớn lên ở trong Đế quan này và chưa bao giờ rơi khỏi nơi đây, là lần đầu tiên nhìn thấy Hhoang.

"Hoang huynh, một chấn chiến chấn kinh Biên Hoang, chúng ta tuy rằng đang bế quan thế nhưng nói thật là rất xấu hổ, vẫn tu hành, vẫn chưa từng chiến đấu qua với nhân vật nổi danh của dị vực. Nhưng cũng nghe nói tới sức chiến đấu của đám người kia, trận chiến ấy của ngươi quả thật rất kinh diễm, khiến người bội phục!" Có người chân thành nói, cũng không phải là đang nịnh nọt gì.

Thạch Hạo muốn dời bước đi nơi khác cũng rất khó khăn, xung quanh đâu đâu cũng là bóng người, có nam có nữ, tất cả đều có chung một đặc điểm, chính là khí tức thanh xuân rất phồn thịnh, là đang ở độ tuổi hoàng kim.

Có người thỉnh giáo chi tiết về trận chiến ấy, cũng có người muốn kết giao thân thiết với hắn, vô cùng là nhiệt tình, khiến nơi đây ồn ào không thôi.

"Wow, con kiến nhỏ này là Thiên Giác nghĩ trong truyền thuyết ư, toàn thân vàng óng, con mắt vô cùng lớn, thật là đáng yêu mà." Một cô gái mở to đôi mắt nhìn con kiến bên trên đầu vai của Thạch Hạo.

Việc này đã thu hút sự quan tâm của nhiều người, ai nấy cũng nhao nhao nhìn Thiên Giác nghĩ.

"Đáng yêu quá đi mất, vàng rực rỡ, tròn trịa kháu khỉnh, vừa nhìn thì đã yêu chết mất rồi." Một tiểu cô nương réo lên, đứa nhỏ này cũng chỉ tầm mười một mười hai tuổi, vẫn chưa có trưởng thành, có thể tới được đây chắc chắn là huynh trưởng hoặc tỷ tỷ dẫn theo.

Rất nhiều người không biết nói gì cả, dù gì cũng là con trai của Thập Hung, sở hữu chiến lực mạnh mẽ, một khi phát cuồng thì người cùng cấp khó có thể ngăn cản được, có huyết thống vô địch.

Ngay cả Thiên Giác Nghĩ cũng nổi đầy gân xanh nơi trán, bị người gọi là 'đáng yêu' quả thật khiến nó muốn đập đầu tự tử cho rồi. Rồi lại còn ví nó tròn trịa kháu khỉnh thì mặt mày nó càng đen xì hơn, không cách nào nhịn được nữa, nói: "Hừ, cái gì chứ, bản vương làm sao như thế chứ, nếu như so sánh ta với chân long thì nể nang lắm thì mới chấp nhận."

Ngoại trừ cô bé nhỏ nở nụ cười tươi ra thì những người khác chẳng hề dám hó hé gì cả, đây chính là con trai của Thập Hung, huyết thống Chân Tiên, lai lịch lớn tới mức đáng sợ.

Nó vẫn chưa có trưởng thành, một khi lớn lên thì trời mới biết khủng khiếp tới mức nào.

Có người nhỏ giọng, nói; "Nghe nói trận chiến Tiên cổ đó, có một vài Chân Tiên cực lực muốn lưu giữ huyết thống thế nhưng lại thất bại, cũng chỉ có những người cá biệt thì mới lưu lại được, thế nhưng cũng bị xóa sạch."

Năm đó dụ v ực đã nhổ cỏ tận gốc, những nơi đi qua thì chẳng còn sót lại thứ gì.

Năm tháng ấy rất là đen tối, truyền thừa Chân Tiên bị đoạn tuyệt, dòng dõ bị diệt, những huyết thống được lưu lại đặc biệt ấy đều xảy ra chuyện nên không cách nào xuất thế một cách bình thường được, bị tổn hao rất là nghiêm trọng.

Tiếp đó, những huyết thống Chân Tiên hoặc là bị phong ấn tiến vào trong hỗn độn hoặc là được đưa vào trong những khu tổ mạch của tạo hóa thiên địa, thế nhưng đáng tiếc vẫn vô dụng, gần như đều chết sạch sành sanh.

Muốn lưu lại tới mai sau để dòng dõi của mình giải quyết thế nhưng lại không được!

"Huyết thống được lưu lại của Thiên Giác nghĩ nhất mạch rất là trọn vẹn, không có chút vấn đề gì."

Tất cả mọi người thán phục không thôi.

"Thiên Giác nghĩ đại nhân năm đó có sức chiến đấu ngang tầm với Tiên vương, quả thật là ghê gớm mà, ở thời kỳ đen tối ấy mà vẫn có thể bảo vệ dòng dõi của mình."

Trên thực tế, chân tướng còn tàn khốc hơn cả tưởng tượng của bọn họ, Thạch Hạo từng đi qua nơi sinh của Kiến nhỏ và từng thấy dấu ấn tan nát của vị đại nhân kia.

Thiên Giác nghĩ thuộc Thập Hung đã đánh đổi cái giá quá lớn mới có thể giúp Kiến nhỏ sống sót, nếu không phải đặt vào toàn bộ tâm huyết cùng hết mọi thủ đoạn thủ làm sao có Kiến nhỏ như hiện tại chứ.

Bên người Hoang lại có một Thiên Giác nghĩ như vậy khiến rất nhiều người ước ao, nếu như con kiến này trưởng thành thì tuyệt đối có thể bảo vệ và giúp bộ tộc hưng thịnh.

Đương nhiên, tiền đề là Đế quan không bị công phá.

"Hoang huynh có vận khí lớn thật đó, dù những thụy thú hay chim thần mà chúng ta đang ngồi vẫn không cách nào so sánh được, đẳng cấp quá xa." Có người nói.

"Ngươi có ý gì thế hả?" Kiến nhỏ màu vàng thấy ngứa tai nên trợn to đôi mắt, nó không phải quan hệ chủ tớ với Thạch Hạo.

Người nọ chợt nhảy dựng lên vì biết mình lỡ lời, đời sau của Thập Hung làm sao có thể làm chiến thú cho người khác chứ, chỉ có người khác truy đuổi theo bước chân của bọn họ mà thôi.

"Nó là huynh đệ với ta." Thạch Hạo nói.

"Hoang huynh, Thiên Giác nghĩ hiền đệ, mời tới bên này." Chủ nhân của chiến xa Ngũ Linh Tề Hoành mĩnh cười xóa tan đi sự lúng túng của người nọ, tiếp đó mời họ vào ghế ngồi.

Nơi đây, vị trí ngồi rất là được quan lâm, khu vực trung tâm nhất cũng không có mấy ai ngồi thế nhưng Thạch Hạo lại được mời vào đây ngồi.

Đồng thời, Tào Vũ Sinh cũng được người khác mời tới ngồi nơi đó.

Vừa nãy Tào mập rất là thế thảm, bị người người đùn đẩy chẳng còn bóng dáng đâu cả, bởi vì nơi này có rất nhiều tu sĩ và đều tập trung vây kín xung quanh Hoang.

Đương nhiên, loại đại ngộ của hắn hoàn toàn khác biệt, mọi người sau khi phục hồi lại tinh thần và biết rõ hắn là huynh đệ của Thạch Hạo thì trở nên vô cùng khách khí.

"Hừ!" Có người hừ lạnh, biểu thị sự không vừa lòng với cách thể hiện của đám người Tề Hoành với Thạch Hạo.

Tào Vũ Sinh quay đầu nhìn đúng lúc gặp ngay ánh mắt lạnh lẽo của Kim Chí Phi, mà vừa nãy tiếng hừ lạnh cũng xuất phát từ người này.

"Hắn là ai thế?" Tào Vũ Sinh giả vờ không biết hỏi.

"Tiểu thúc thúc của Kim Triển, tên là Kim Chí Phi, là một nhân vật ngất t rời!" Có người nhỏ giọng nói.

"Tiểu bối, hỏi thăm lai lịch của ta là muốn khiêu chiến chớ gì?" Kim Chí Phi với ánh mắt khinh bỉ đầy xem thường đảo qua, tiếp đó là liếc nhìn Thạch Hạo không ngừng lưu chuyển sát ý, rất lâu sau mới thu lại.

Có thể nói, hắn rất bá đạo và hống hách, chẳng hề che giấu gì cả, là thẳng thừng nhằm vào đám người Thạch Hạo, rất muốn ra tay với bọn họ ngay lập tức.

"Lão già đó là ai thế, không phải đây là cuộc thịnh hội của thế hệ trẻ tuổi à? Làm sao lại có một lão già khú đế lẫn vào vậy, sao chịu tuân thủ gì hết trơn thế!"

Không thể không nói, Tào Vũ Sinh rất là độc miệng, bởi vì Kim Chí Phi chưa tới bốn mươi, tuy rằng không phải còn trẻ thế nhưng tuyệt không phải là giào.

Tào mập mở miệng là chỉ định hắn là một ông lão, chuyện này chẳng chút tử tế gì cả, là châm biếm thẳng thừng.

"Tiểu bối, ngươi..." Kim Chí Phi vỗ bàn đứng dậy, giơ tay muốn chộp về phái Tào Vũ Sinh.

Mọi người kinh hãi, hắn muốn ra tay ngay tại đây ư, đây là cuộc thịnh hội, vừa mới bắt đầu mà đã muốn phát sinh đại chiến rồi!

Các đó không xa thì Kim Triển cũng đứng lên, thế nhưng không hề có ý định can dự vào mà chỉ chăm chú quan sát tiểu thúc của mình, sợ có chuyện ngoài ý muốn nào đó phát sinh.

Ánh mắt của Vương Hi rốt cuộc cũng đã liếc nhìn Thạch Hạo cùng Kiến nhỏ, mà Lục Quan vương Ninh Xuyên thì lại thờ ơ lạnh nhạt, vẫn chẳng hề có chút biểu thị gì cả.

"Kim huynh, ra tay như thế không hay cho lắm đâu?" Tề Hoành bước lên chặn lại.

Điều này làm cho rất nhiều người kinh ngạc, trước đây không lâu Kim Triển cùng đi chung với hắn trên chiến xa Ngũ Linh, mọi người đều cho rằng hắn rất thân thiết với Kim gia nhưng không nghĩ rằng giờ hắn lại là người đầu tiên đứng ra phản đối.

Tề Hoành chỉ tầm hai mươi mấy tuổi mà Kim Chí Phi lại ba mươi mấy, vả lại còn là tiểu thúc của Kim Triển nhưng lại gọi người này là Kim huynh, hiển nhiên không đồng ý thân phận trưởng bối của hắn.

"Kim huynh, hôm nay chúng ta tụ hội nơi này cũng không phải là đối mặt binh đao." Chân long của gia tộc Thác Cổ Thác Cổ Ngự Long mở miệng chắn ở phía trước.

Việc này khiến mọi người chấn động cực mạnh, hai thanh niên cao thủ đều tỏ thái độ như vậy, rõ ràng là đang bảo vệ cho Hoang.

"Ở trước mặt ta mà ngươi cũng dám nhằm vào anh em của ta à?!" Thạch Hạo nghênh ngang nói với Kim Chí Phi, trong con ngươi đều hiện ra thần mang tựa như có tia chớp bắn tới.

Tất cả mọi người đều nhảy dựng một cái, Hoang đã lên tiếng, muốn động tay ở đây ư?

Tào Vũ Sinh biết Kim Chí Phi là ai cho nên mới đối đầu như vậy, cũng coi như là đang trêu ngươi thay cho Thạch Hạo, hiện tại đương nhiên Thạch Hạo sẽ không để người khác uy hiếp hắn rồi.

"Hoang, ngươi tính là cái gì chứ, đừng có làm bộ làm tịch như vậy trước mặt ta!" Kim Chí Phi lạnh giọng nói.

Khúc mắc của hắn rất khó xóa tan, vốn hắn sẽ không tới nơi này nhưng khi nghe nói Thạch Hạo muốn tới nơi đây nên hắn mới đi, lần đại chiến trước bất ngờ bị thua khiến trong lòng hắn không cam, cơn nhục nhã lan tràn khắp người, rất muốn tái chiến lần nữa để áp chế Hoang.

Có thể nói, mục đích lớn nhất mà hắn tới đây chính là giao thủ với Hoang, không có chuyện thì cũng phải tìm cho bằng được chuyện.

"Bại tướng dưới tay mà cũng dám làm dữ à." Thạch Hạo hời hợt nói, đối phương càng chú tâm thì hắn càng bình thản.

"Ngươi, dám chiến một trận?" Kim Chí Phi quát lớn.

Cách đó không xa thì Kim Triển với thần sắc đầy nghiêm túc bước tới phía sau của tiểu thúc thúc mình, tuy rằng không hề nói gì thế nhưng cử động này cũng là một loại thái độ.

Vương Hi cũng tới, không hề nói một lời đứng bên người bọn họ.

Kim gia, Vương gia là đang tỏ thái độ ư? Không hòa thuận với Thạch Hạo nên đang cùng nhau đối đầu! Điều này khiến cho trong lòng nhiều người không yên, chấn động không thôi.

"Ngươi đã bại trận." Thạch Hạo nhẹ nhàng nói.

"Quyết đấu thật sự thì chỉ cần một tay ta cũng có thể áp chế ngươi!" Kim Chí Phi lạnh lùng nói.

"Tên nhóc này không có thuốc chữa nữa rồi, khoác lác vô cùng, vì bại trận mà trở nên điên luôn." Kiến nhỏ rung đùi đắc ý nói thế.

Mọi người không biết nói gì cả, con kiến nhỏ chút xíu này không thấy dị khi gọi người ta là tên nhóc à, quá ngạo mạn mà.

"Lão già, ông còn sợi dây thần kinh xấu hổ nào không thế hả? Tuổi đã lớn như vậy rồi mà cũng hiếu thắng với đám thiếu niên trẻ tuổi à, sao ông không đập đầu vào đậu hủ chết quách đi cho rồi!" Tào Vũ Sinh lên tiếng, miệng lưỡi vẫn rất xảo quyệt như trước.

Mọi người dở khóc dở cười, đuề cảm thấy Kim Chí Phi rất không may khi gặp phải Kiến nhỏ cùng Tào Vũ Sinh, một người thì gọi là ông lão còn kẻ còn lại xem như là nhóc con, quá bi kịch mà.

"Kim tiền bối tới buổi tụ hội này cũng không phải vì ân oán cá nhân, nếu như tiền bối không vừa lòng với Thạch huynh thì có thể ước chiến ngày khác, hà tất phải động binh ngay nơi này?"

Một thiếu nữ trong Tứ hoàng Vệ gia thần sắc lạnh nhạt lên tiếng.

Bên trong Đế quan, những người trẻ tuổi có lực ảnh hưởng đều lần lượt tỏ thái độ, tất cả đều thiên hướng về phía Hoang, rất là ăn ý.

Ánh mắt của Kim Chí Phi lạnh lẽo rồi gật gật đầu với Tề Hoành, Thác Cổ Ngự Long, Tứ hoàng Vệ gia, nhưng lại nói; "Lần tụ hội này có thể luận đạo, ta muốn luận một hồi với Hoang. Nhưng, ta cũng biết các ngươi đang làm khó dễ, thôi thì chờ ngày khác vậy."

Dứt lời, hắn xoay người rời đi.

Xa xa truyền tới tiếng thú gào, bốn con thần thú màu vàng kéo chiến xa tiến vào hồ Bích Lạc, sau khi tới gần Kim Chí Phi thì dừng lại.

"Bát thúc cứ thế mà về sao?" Từ trên chiến xa có một người thanh niên không cam lòng nhảy xuống, hắn môi hồng răng trắng, vô cùng anh tuấn thế nhưng lúc nhìn về phía Thạch Hạo thì ánh mắt lại rất bất thiện.

"Chủ thượng, chúng ra cứ thế rời đi ư, không phải sẽ dạy dỗ lại tên khốn đó à?" Trên chiến xa có một tên chiến phó bước xuống rồi thì thầm với Kim Chí Phi.

"Hắn không ứng chiến." Kim Chí Phi lạnh lùng nói.

"Hoang, ngươi sợ Bát thúc của ta à, có ngon thì quyết đầu một hồi đi, nếu không cũng chỉ là loại nhạt gan, cút khỏi Đế quan đi!" Người trẻ tuổi vô cùng đẹp trai kia hét lớn.

Việc này khiến sắc mặt mọi người đều thay đổi, vị đệ tử của Kim gia này nói chuyện quá mức lớn lối, vừa nhìn là biết công tử bột, dựa vào uy thế gia tộc nên ngang ngược ngông cuồng.

Ngay cả Hoang mà cũng dám quát mắng, hơn nữa còn nói lời khó nghe như vậy cho nên dẫn tới rất nhiều ánh mắt phẫn cảm của mọi người.

"Đi thôi!" Kim Chí Phi nói, tuy rằng không muốn làm càn ở nơi này nhưng cũng không có lên tiếng chỉnh sửa lại hắn.

"Hoang, ngươi đúng là một kẻ nhu nhược mà, thậm chí một trận chiến mà cũng không dám tiếp, tốt nhất nên cút khỏi Đế quan đi!" Người trẻ tuổi kia trước lúc rời đi thì cười to đầy đắc ý.

"Thật sự không còn gì để nói mà, ngay cả chiến một trận cũng chẳng hề có dũng khí." Tên chiến phó kia nói.

Đối với việc này thì Kim Chí Phi cũng không có biểu thị gì cả, chỉ là leo lên chiến xa rời đi mà thôi.

"Ha ha..." Người trẻ tuổi kia cười lớn đầy ngông cuồng.

"Ầm!"

Đột nhiên, tất cả mọi người đều cảm nhận được vẻ nghẹt thở, trái tim đau nhức tựa như có một vị Chiến tiên xuất thủ áp chế khiến thiên địa run rẩy nổ vang, khiến thần hồn sợ hãi khong thôi!

"Dừng tay!" Kim Triển luôn luôn im lặng chợt muốn ngăn cản.

Tất cả mọi người đều nhìn thấy được, lúc Thạch Hạo giơ tay vỗ mạnh về phía chiến xa phía trước, bàn tay vàng óng to như căn phòng ấy đang ép sụp hư không, ầm ầm rung động.

"Rầm!"

"A..." Người trẻ tuổi đẹp trai kia kêu la thảm thiết, chia năm xẻ bảy chết ngay đương trường, vẻ mặt trước khi chết vẫn ngập tràn sự sợ hãi nhìn Thạch Hạo, quả thật hắn không tin Thạch Hạo lại dám ra tay như thế.

Phụt!

Cũng trong lúc đó, tên chiến phó kia bị bàn tay màu vàng đánh trúng, cơ bản không cách nào chống cự được cứ thế nổ tung hóa thành mưa máu.

"Ta sẽ không khiêu chiến đầy tẻ nhạt, ta chỉ muốn giết người." Thạch Hạo lạnh lùng nói.

Tất cả mọi người đều hãi hùng khiếp vía, Hoang quả nhiên rất bá đạo, ở ngay trước mặt Kim Triển Kim Chí Phi mà dám ra tay như thế, xóa bỏ một nhân vật trực hệ của tộc này.

"Ngươi dám làm thế?" Kim Chí Phi giận dữ nhảy xuống chiến xa.

"Có gì mà không dám? Đây là thịnh hội, một con chó con nèo lại dám ở đây sủa bậy thì ra thể thống gì, đáng chém!"