Thâu Thiên

Tác giả: Huyết Hồng

Chương 49: Cường sát

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: vipvandan

Đả tự: Thụy An An -

Tiểu Hắc tuy đầu óc đơn giản, nhưng vẫn cố gắng dùng ngôn từ ngắn gọn nhất để hồi báo lại chuyện phát sinh trong hai tháng này cho Lô Thừa Phong và Vật Khất.

Yên Bất Quy dẫn tất cả võ giả cao thủ trong thành Tiểu Mộng đi, nhánh hộ vệ của Liễu Tùy Phong do Liễu Trung chỉ huy liền trở thành lực lượng võ trang cường đại nhất trong thành Tiểu Mộng. Bất kể là trang bị, sĩ khí, tu vi hay là tiêu chuẩn huấn luyện, nhánh hộ vệ này đều có lực lượng để chính diện đánh tan mấy ngàn thành vệ quân trong thành Tiểu Mộng.

Trừ võ lực cường đại ra, Liễu Trung còn mang theo công văn và lệnh bài tam quân giám sát sứ của Liễu Tùy Phong, cho nên có quyền giám sát thành vệ quân của thành Tiểu Mộng.

Vật Khất, Lô Thừa Phong vừa đi, Liễu Trung liền lập tức biến thành càng lúc càng ngang ngược. Hắn trắng trợn bảo những trướng phòng tiên sinh ở ngay hiện trường làm giả sổ sách hòng đổ vạ cho Vật Khất và Lô Thừa Phong, thiêu sạch những sổ sách vốn có.

Hắn mua chuộc, uy bức những phú thương ở trong thành, mưu hại Vật Khất và Lô Thừa Phong, có hơn hơn một trăm bản tội trang Vật Khất và Lô Thừa Phong ăn hối lộ, cường đoạt dân nữ, quấy nhiễu dân lành, từng điều từng khoản đều có tội danh, có nhân chứng, cơ hồ là làm thành thiết án.

Sau cùng hắn triệu tập những tướng lĩnh thành vệ quân ngày xưa bị Vật Khất đuổi đi, bảo những tướng lĩnh này ra tay đổ vô số nồi đen lên đầu Lô Thừa Phong. Bao gồm cả bảy thiết án trong nội khố phủ thành thủ mà khi Dịch Diễn còn đảm nhiệm chức thành thủ, đều biến thành Vật Khất và Lô Thừa Phong một tay làm ra.

Tốn mất hơn tháng trời, Liễu Trung đã bố trí được một cái hố tội danh lớn cơ hồ là hoàn mỹ, có thể khiến Vật Khất và Lô Thừa Phong chết không có chỗ táng thân. Sau đó lại vội vàng lấy chiêu bài tam quân giám sát sứ ra, chuẩn bị cường hành tiếp nhận đại quyền của thành vệ quân trong thành Tiểu Mộng.

Những tương lĩnh thành vệ quân trước kia bị đuổi đi làm tốt trước ngựa, ai nấy đều hoan thiên hi địa theo Liễu Trung đi tiếp nhận quân quyền.

Tiểu Hắc tuy đầu óc đơn giản, nhưng tuân thủ nghiêm ngặt sự phân phó của Lô Thừa Phong, gã khống chế chặt thành vệ quân, không để cho thành vệ quân và nhân thủ mà Liễu Trung dẫn tới xung đột với nhau. Nhưng Liễu Trung càng lúc càng quá đáng, khi Liễu Trung dẫn người, chặt đứt tứ chi của mấy binh sĩ thành vệ quân không chịu quy thuận hắn, đám người thôn Mộng Mông Tiểu Bạch bạo phát trước tiên.

Người thôn Mộng chính trực tuần phác, nào có nhịn nổi loại người như Liễu Trung? Hơn một tháng trời, các chuyện loan thất bát tao đã khiến người thôn Mộng chịu đủ ấm ức rồi. Cũng không biết là ai động thủ trước tiên, người thôn Mộng dẫn gần ngàn binh sĩ thành vệ quân phát sinh xung đột với hộ vệ mà Liễu Trung dân linh.

Một trận sống mái, thành vệ quân đương trường trận vong hơn tám trăm người, trong đó người thôn Mộng có hơn bảy mươi người. Hộ vệ mà Liễu Trung dân lĩnh chỉ trọng thương hơn chục người, bị thương nhẹ mấy chục người mà thôi. Cửu trọng nỗ uy lực cường đại đã tạo thành thương vong lớn cho thành vệ quân, cho nên bảo tồn được thực lực dưới tay Liễu Trung.

Hơn hai trăm sĩ binh thành vệ quân bao gồm cả Mông Tiểu Bạch bị bắt giam vào trong ngục, Liễu Trung tự ý ngược đài họ, cả ngày nghiêm hình tra khảo, nghe nói một số người còn bị đánh chết. Thỉnh thoảng, Liễu Trung lại sai người kéo mấy cỗ thi thể ra, treo ở trên cửa thành thị uy.

Bởi vì do người thôn Mộng dân đâu phản kháng Liễu Trung, nên Liễu Trung viết một phần tội danh, vu cho Lô Thừa Phong và Vật Khất móc nối với nhau dung túng binh sĩ làm loạn, mưu đồ bất chính. Những tướng lĩnh của thành vệ quân khi xưa và một số phú thương ở trong thành đều liên danh ký tên trên bản công văn đó.

Chuyện càng lúc càng lớn tới mức không thể thu thập, khi Liễu Trung dẫn nhân mà tới bắt lão Hắc và tiểu Hắc, tiểu Hắc lập tức dẫn những binh sĩ khác của thành vệ quân ở trong thành xông ra khỏi thành Tiểu Mộng, lại từ trong huấn luyện doanh tán binh trong rừng núi ở ngoài thành điều động toàn bộ nhân thủ vây công thành Tiểu Mộng.

Nhân số sĩ tốt mà tiểu Hắc suất lĩnh tuy nhiều, nhưng huấn luyện lại chưa đủ, y giáp binh khí đều thiếu thốn. Hộ vệ mà Liễu Trung suất lĩnh thực lực cường đại, trang bị tinh lương, còn có được sự giúp đỡ của vệ đội tư nhân và phú thương ở trong thành, nhưng bọn họ nhân số khá ít, chỉ có thể miễn cưỡng giữ thành trì.

Song phương không ai dám tùy tiện ra tay, cho nên mới giằng co tới bảy ngày.

Vật Khất nghe vậy trong lòng bừng bừng tức giận, đặc biệt là tin tức người thôn Mộng bị giết, Mông Tiểu Bạch bị giam giữ khiến hỏa khí của hắn phát tác như đạn pháo. Nhảy lên tướng thành đá bay mấy hộ vệ, Vật Khất lập tức hạ lệnh công thành.

Lô Thừa Phong nghe xong tiền nhân hậu quả của sự việc, lông mày của gã nhíu chặt lại, nghiến răng nói: "Man nhân báo thù, tấn công thành Tiểu Mộng, giết chết mấy trăm hộ vệ dưới trướng Liễu quân hầu. Tường thành Tiểu Mộng bị công phá, phú thương trong thành tử thương thảm trọng.”

Mắt mang theo sát khí lãng lệ, Lô Thừa Phong nghiêm giọng quát: "Công thành, công thành, ai dám phản kháng, giết chết không xa!"

Tiểu Hắc sớm đã không nên nổi hỏa khí ở trong lòng, có được sự ra lệnh của Vật Khất và Lô Thừa Phong, gã lập tức vung thiết kích, lớn tiếng quát.

Hơn hai vạn binh sĩ thành vệ quân lập tức phát ra tiếng ầm ầm, đồng loạt tấn công thành Tiểu Mộng.

Vật Khất ra vào như chỗ không người, khảm sát một đường ở trên thành môn lâu tử. Song chưởng của hắn đánh ra, mỗi chưởng đều có lực đạo mấy trăm cân. Những hộ vệ đó của Liễu Tùy Phong tuy đều là binh sĩ tinh nhuệ, nhưng làm sao mà ngăn cản được cao thủ cấp tiên thiên như Vật Khất? Từng người một hét thảm bị chưởng lực hùng hồn của Vật Khất đánh bay, Chân thủy linh cương âm nhu oanh nhập vào cơ thể chúng, chấn cho lục phủ ngũ tạng của chúng vỡ nát.

Liễu Trung thân mặc áo đỏ, vừa rồi còn đứng ở trên thành môn lâu tử đắc ý dương dương chửi mắng với tiểu Hắc mặt lập tức biến thành trắng bệch, hắn dưới sự bảo vệ của một đám hộ vệ vội vàng chạy ra sau, đồng thời chỉ vào Vật Khất rít lên: "Vật Khất, tiểu quân hầu nhà ta đâu? Các ngươi trở về, còn tiểu quân hầu đâu? Ngươi dám làm loạn, tiểu quân hầu của chúng ta không tha cho ngươi đâu? Ngươi là cái thá gì mà dám trêu vào tiểu quân hầu nhà ta!"

Vật Khất một cước đá chân một hộ vệ, hắn nhìn Liễu Trung, cười dữ tợn, nói: "Tiểu quân hầu cái rắm chó, Liễu Tùy Phong ở trong núi bị man nhân phóng độc trùng độc sát rồi, thi thể sắp thối rữa đến nơi rồi! Ngươi còn ở đó mà làm mưa làm gió à, trước tiên nên nghĩ về ăn nói với Phủ Dương quân thế nào đi!"

"Chết rồi!" sắc mặt Liễu Trung lập tức biến thành xanh lét, hắn ngồi bệt xuống đất, rít lên: "Chết rồi ư? Không thể nào, tiểu quân hầu ở bên cạnh có hai vị cung phụng cảnh giới tiên thiên bảo vệ, sao có thể bị man nhân giết chết được?"

Ngoài cửa thành, Lô Thừa Phong sải bước tới bên cạnh ba môn khách của Liễu Tùy Phong, bội kiếm trên hông mang theo một đạo lưu mang, không chút khách khí cắt cổ ba người bọn chúng. Gã lại tóm lấy thi thể của Liễu Tùy Phong, dùng sức ném lên đầu thành, nghiêm giọng quát: "Thi thể của Liễu Tùy Phong ở đây. Liễu Trung, ngươi dám chống đối ta ư? Thằng chó ngươi, ngay cả rắm của hạ nhân cũng không bằng, ngươi dám chống đối với ta ư?"

Thi thể của Liễu Tùy Phong nặng nề rơi xuống đầu thành, lăn lông lốc mấy cái.

Liễu Trung vừa nhìn rõ là bộ dang của tiểu chủ tử nhà mình, hắn hét lên như xé gan xé ruột: "Tiểu quân hầu, người chết rồi, lão nô phải làm sao đây? Lão chủ nhân sẽ diệt cả nhà ta mất! Hu hu, lão nô án chiếu theo lời dặn dò của người, khó khăn lắm mới vu hãm đủ tội danh để giết Lô Thừa Phong, người sao lại chết? Người chết rồi, lão nô biết ăn nói thể nào với lão chủ nhân đây!"

Không chỉ là Liễu Trung rơi vào bờ vực sụp đổ, những hộ vệ của Liễu Tùy Phong cùng trận cước đại loạn. Thân là nô phó của thế gia hòa tộc, tính mạng người nhà của những hộ vệ này đều gân liền với Liễu Tùy Phong. Liễu Tùy Phong sống, bọn họ có vinh hoa phú quý. Liễu Tùy Phong chết, bọn họ cũng phải chết theo!

Tiếng keng keng vang lên, binh khí trong tay hơn một nửa hộ vệ rào rào rơi xuống đất, linh hồn của bọn họ đã sắp đóng băng rồi.

Liễu Tùy Phong một chân giậm lên trên đầu Lão Đồng Yêu giờ đã không thể động đậy được, khiến cho đầu lão biến thành một quả dưa hấu vờ. Lô Thừa Phong nghiêm giọng quát: "Hỏng bét rồi, man nhân công thành, Lão Đồng Yêu bị giết rồi! Các huynh đệ, giết vào thành, tài sản của tất cả phú thương tùy các ngươi lấy!"

Lô Thừa Phong thực sự nổi giận rồi. Liễu Trung ở trong thành Tiểu Mộng vu hãm gã, gã không liều cá chết lưới rách thì chẳng lẽ đợi người ta dùng các loại tội danh để chiêu đài gã à? Phú thương ở trong thành không ngờ còn dám cấu kết với Liễu Trung, hàm hại thành thủ tạm quyền là gã, vậy thì còn cần gì cái lũ phú thương đó nữa?

Tất cả tội danh đều đổ lên đầu man nhân, dẫu sao thì thành Tiểu Mộng bình thường cùng hay bị man nhân công thành, tử thương vài phú thương thì tính là gì? Giết chết tất cả phú thương ở trong thành, chẳng bao lâu nữa lại sẽ có những thương nhân mới giống như là ruồi ngửi thấy mùi thịt thối mà bâu tới, căn bản không sợ sự phồn hoa của thành Tiểu Mộng bị ảnh hưởng. Giết hết những phú thương này, dùng gia tài của chúng để đổi lấy sự trung thành của những sĩ tốt thành vệ quân, đó là điều quá thích hợp.

Vả lại, những sĩ tốt thành vệ quân này dưới sự chỉ huy của mình, làm những thủ đoạn có chút trái với lương tâm như vậy, còn sợ bọn chúng không trung thành với mình ư? Cái này gọi là gì? Cái này gọi là làm đầu danh trạng, giết chết những phú thương ở trong thành thì sao chứ?

Linh khí màu vàng đất ở bên ngoài cơ thể hội tụ lại, Lô Thừa Phong vận khởi chân khí, sải bước tới trước cửa thành Tiểu Mộng, hậm hực đấm một quyền lên vị trí chính giữa của cửa thành. Khi Dịch Diễn đáng thương làm thành thủ, cánh cửa này đã lâu rồi chưa được sửa chữa, nào có thể chịu nổi sự oanh kích của một cao thủ cảnh giới tiên thiên nạp tức?

Chi với một quyền này, cửa thành ầm ầm vỡ nát, vô số mảnh vỡ bay ra, bán chết mấy tư vệ của phú thương ở đằng sau.

Lô Thừa Phong phất tay, nghiêm giọng quát: "Hợp vây bốn mặt, không cho phép bất cứ ai ra vào. Vật Khất, quan sát bên trên thành trì, không có cho pháp tín cắp, diều hâu và chim ưng xuất thành, tất cả phi cầm đều bán hạ cho ta! Giết, giết, giết, giết sạch phú thương trong thành, tất cả gia tài của phú thương các huynh đệ sẽ cùng nhau chia phần!"

Tiểu Hắc cười điên cuồng một tiếng, lập tức dẫn mấy cản thành vệ quân lao vào trong thành.

Tần Hoan, Hồ Uy chia nhau dẫn một nhánh đội ngũ, từ hai cửa thành còn lại xông vào trong thành trì.

Lô Thừa Phong quay người lại đi tới trước mặt những võ giả vừa quy thuận mình, gã nhìn các môn khách mặt đỏ bừng, quanh người huyết khí sôi trào, nói: "Đi theo ta, vinh hoa phú quý còn trên tay, thuận ta thì hưng, nghịch ta thì vong!"

Ánh mắt như điện, Lô Thừa Phong hung hăng liếc những võ giả vừa rồi còn chưa quy thuận mình.

Dưới tình thế này, những võ giả đó nào còn dám do dự? Bọn họ nhao nhao vái dài Lô Thừa Phong, nói: "Ngô Đẳng, bái kiến chủ công, tất cả xin nghe theo sự phân phó của chủ công!"

Dưới trướng lại có thêm một nhóm hảo thủ, Lô Thừa Phong cười dài, nói: "Lĩnh binh, theo ta vào thành. Phàm là kẻ chống đối với bản công tử, giết chết không luận tội!"

Nghiến chặt răng, Lô Thừa Phong quát Lô Khúc Uyên mặt vàng như nghệ ở bên cạnh: "Đừng có bức ta, đừng có bức ta như vậy, đừng bức ta như khi ta còn nhỏ! Nếu không, ta sẽ giết người! Lão lão lục, ngươi nghe cho kỹ, còn bức ta nữa là ta sẽ giết người!"

Tát cho Lô Khúc Uyên một cái bay ra xa, Lô Thừa Phong ra lệnh ấy môn khách trói Lô Khúc Uyên lại, sau đó dẫn đại đội sĩ tốt từ cửa thành cuối cùng tiến vào thành chém giết.

Vật Khất cười lớn chạy quanh các nơi trong thành, thỉnh thoảng lại có tín cấp, diều hâu, đại ưng từ trong các trạch viện hào hoa bay lên, nhưng toàn bộ bị Vật Khất dễ dàng kích sát.

Nhà dân ở trong thành Tiểu Mộng đóng chặt cả, không có ai dám ra vào, ở gần những hào trạch, tiếng chém giết chấn thiên.