Thâu Thiên

Tác giả: Huyết Hồng

Chương 48: Chấn nộ

Nhóm dịch: huntercd

Nguồn: vipvandan

Đả tự: Thụy An An -

Từ trong rừng, một đoàn người quần áo lam lũ trên người đều vết thương ngã ngổn ngang xuống đất.

Sau khi một đám man nhân truy sát đội ngũ bị họ đánh lui vào tối qua, đoàn người của Vật Khất đã hơn chục tiếng rồi chưa phải nghe thấy tiếng gào thét khiến người ta kinh hãi của man nhân. Ở trong mảng rừng núi này, thực lực của man nhân quả nhiên là được tăng mạnh, nếu không phải là đoàn người của họ có tám thú võ bọn Yên Bất Quy, lại có hai tiên thiên là Vật Khất, Lô Thừa Phong, bọn họ sớm đã bị man nhân giải quyết sạch rồi.

Dưới cây đại thụ, chỉ còn lại năm môn khách của Liễu Tùy Phong mặt mày ngơ ngác nhìn nhau. Thi thể trần như nhộng của Liễu Tùy Phong được đặt dưới đất, Vật Khất đang ân cần dùng hương liệu hái trong rừng và mười mấy loại thảo dược điều phối lại với nhau, cẩu thả hợp chế một loại chất bảo quản hiệu quả không kém bôi lên người Liễu Tùy Phong.

Trong lịch trình chạy trốn hai mươi ngày, môn khách của Liễu Tùy Phong nhất quyết không chịu vứt bỏ lại thi thể của Liễu Tùy Phong, nói sao cũng phải mang thi thể của y rời khỏi núi. Vật Khất chỉ sợ thi thể của Liễu Tùy Phong thối rữa bốc mùi, gọi tới các loại dị chủng có khứu giác linh mẫn của man nhân, cho nên mới chủ động thỉnh anh, làm xử lý chống thối rữa cho Liễu Tùy Phong.

"Cái chết ngươi tuy có một chút liên quan tới ta, nhưng hiện tại ta lại bận rộn giúp ngươi xử lý hậu sự, ngươi còn thiểu ta một cái nhân tình đó!" Vật Khất vừa bôi thuốc chất bảo quản vừa lẩm bẩm trong lòng: "Ngươi có thể được hạ táng thơm phức như vậy, không phải mang theo xú khí chui vào quan tài gỗ, ngươi nợ ta một nhân tình lớn đó, kiếp sau nhất định phải làm trâu làm ngựa cho ta!"

Khó khăn lắm mới xử lý thi thể của Liễu Tùy Phong xong, Vật Khất tìm một cây mây to, vô một chưởng lên cây mây, lập tức nước xanh phun ra, cầm lấy một vốc quả một sừng thiên nhiên để rửa tay, sau đó Vật Khất cầm cây mây đó lên uống mấy nụm nước.

Dưới gốc cây ở bên cạnh. Lão Đồng Yêu gầy trơ xương, nửa thân dưới bắt đầu phồng rộp lên hên hừ hừ. Lão nhìn Vật Khất với ánh mắt chờ đợi, hi vọng Vật Khất có thể cho lão một ngụm nước. Vật Khất do dự một hồi, vẫn lấy một cái lá lớn quấn thành một cái cốc, đổ vào miệng lão Đồng Yêu mấy ngụm.

Tham lam uống hơn một cân nước vào bụng, lão Đồng Yêu suýt nữa thì bật khóc: "Gió mạnh mới biết cỏ cứng, lâu ngày mới hiểu lòng người. Vật Khất hữu, thực sự là cảm kích bất tận, cảm kích bất tận!"

Vật Khất thấy lão Đồng Yêu đã phải chịu vô số gian khổ ở trên đường, thở dài một tiếng, nói: "Không cần cám ơn ta, cho dù là một con chó hoang nằm ở trước mặt ta, ta cũng sẽ cho nó chút nước. Ài, khuyết điểm lớn nhất của ta chính là ta quá mềm lòng!"

Lắc đầu đứng dậy, Vật Khất bước về phía Lô Thừa Phong, vừa đi vừa than: "Lão Đồng Yêu ngươi không phải là người tốt, ta việc gì phải quan tâm tới ngươi? Ta chính là mềm lòng thôi, không quen nhìn người khác phải chịu khổ nên cho ngươi ít nước. Còn nữa, quân hầu nhà ngươi còn là kẻ đối đầu của công tử nhà ta, y chết thì cùng chết rồi, ta việc gì mà phải giúp y xử lý hậu sự? Con người ta đây thật là quá mềm lòng!"

Lão Đồng Yêu nghe Vật Khất nói vậy, trong lòng cảm thấy có chút khó chịu. Nhưng dẫu sao cũng là hắn lấy nước ình uống, lão chỉ có thể dùng ánh mắt phức tạp nhìn bóng lưng của Vật Khất, trong bụng mắng thầm năm tên môn khách còn lại của Liễu Tùy Phong như tát nước vào mặt. Năm người này trên đường chỉ lo chăm sóc Liễu Tùy Phong đã chết, coi người còn sống sờ sờ như lão là cái túi, tiện đâu ném đấy, nếu không phải là Vật Khất ngẫu nhiên chiếu cố lão, lão sớm đã chết trong núi rừng rồi.

Oán độc nhìn năm tên môn khách đó, lão Đồng Yêu thề trong lòng: "Lão phu dù chết cũng phải kéo năm người các ngươi chết cùng."

Vật Khất vội vàng quay về bên cạnh Lô Thừa Phong đang nhắm mắt vận công, khênh ba khối bia đá đen lên vài.

Trên đường, Vật Khất thử phá giải bí mất của bia đá, nhưng trên bia đá không có có chữ gì, bên trong cũng không hề có pháp lực ba động, linh thức của hắn không đủ để truyền vào trong bia đá để ứiăm dò huyền hư, dày vỏ cả một đường, hắn vẫn không biết bia đá này rốt cuộc là có tác dụng gì.

Có thể khiến cho Kinh Kha đại tướng quân của triều Đại Yên thèm thuồng, còn treo thưởng cả một quận làm phần thưởng, khẳng định là đồ tốt. Nhưng thực lực không đủ, không có cách nào vớt được lợi ích tới tay, Vật Khất cũng không có gì oán hận.

Trong Đạo đắc kinh ghi rất rõ, đồ tốt trong thiên hạ có quá nhiều, không thể mỗi kiện đều được định trước là của mình. Đại đạo trọng trong thiên hậ chính là phải biết buông bỏ, người không biết buông bỏ, chi sẽ bị thiên địa vạn vết khiến cho tinh thần hoảng hốt, sau cùng dẫn lửa thiêu chết chính mình.

Hung hăng vỗ lên ba khối bia đá một cái, Vật Khất đứng dậy quát khẽ: "Yên đại nhân, nghỉ ngơi thế chắc đủ rồi đó, tiếp tục lên đường đi, cố gắng thêm hai ngày nữa là chúng ta chắc có thể rời khỏi mảng rừng núi này."

Yên Bất Quy nhìn sắc trời, mặt trời đang treo trên đỉnh đầu, ánh dương xuyên qua cành lá, hóa thành vô số kiếm quang đâm vào giữa rừng u ám. Gã gật đầu, đứng dậy nói: "Được rồi, ai không muốn bị man nhân đuổi theo giết chết thì lập tức động thân đi!"

Môn khách của Liễu Tùy Phong lặng lẽ đứng dậy, hai môn khách dùng một cái cáng thô lậu khênh thi thể Liễu Tùy Phong , một người còn lại thì rất thô bạo tóm lấy lão Đồng Yêu vách lên vài, đoàn người lại hối hả tiến lên trước. Lão Đồng Yêu bị động tác thô bạo của tên môn khách đó khiến cho cả người đau đớn, lão cố gắng rên lên một tiếng, trong mắt đầy vẻ oán độc.

Lô Khúc Uyên đã mất một cánh tay lúc nào cùng dùng tay kia nắm chặt lấy tay áo của Lô Thừa Phong, chỉ sợ vị đại ca này của mình không chịu dân mình theo.

Sự khủng bố của mảng núi rừng này đã dọa cho Lô Khúc Uyên mất hết cả hồn vía rồi. Liễu Tùy Phong bị độc trùng giết, môn khách hộ vệ của y liên tiếp thảm tử dưới thủ đoạn truy sát thiên kỳ bát quái của man nhân, nếu không phải là Lô Thừa Phong mấy lần giúp gã, xương cốt của Lô Khúc Uyên hiện tại chắc gẫy hết rồi. Ở trong núi rừng, Lô Thừa Phong là hi vọng duy nhất giúp Lô Khúc Uyên tiếp tục sinh tồn.

Vật Khất lạnh lùng nhìn Lô Khúc Uyên cả người đang run rẩy, hắn ghé vào tai Lô Thừa Phong, nói nhỏ: "Tôi dám cá một đồng tiền rằng chỉ cần ra khỏi rừng, lục đệ này của công tử lập tức sẽ trở mặt làm khó ngươi, có tin không?"

Thân thể của Lô Khúc Uyên run lên, gã vội vàng nói: "Không đâu, ta sao có thể như vậy được, sau này đại ca chính là đại ca ruột của ta, ở trong tộc bất kể là có chuyện gì, ta cũng sẽ đều nghe theo đại ca!"

Lô Thừa Phong cười khan mấy tiếng, không nói gì.

Vật Khất cũng cười khan mấy tiếng, không nhắc tới đề tài này nữa.

Lộ trình về sau biến thành rất thuận lợi, trừ lại có hai ba con kên kên của điển man nhân dẫn ba man nhân thú võ tìm tới bọn họ, sau một phen ác đấu lại tổn thất mất hai môn khách của Liễu Tùy Phong ra, đoàn người cuối cùng cũng bình an vô sự rời khỏi khu rừng không biết đã nuốt bao nhiêu mạng người này.

Ở điểm hội hợp ở ngoài núi mà tuần phong ti đã hẹn trước đợi hai ngày hai đêm, tổng cộng chỉ có sáu đội ngũ thuận lời rời hỏi núi rừng, hơn nữa đều bị thiệt hại mất tám thành. Sở thuộc của tuần phong ti dưới trướng Yên Bất Quy, tổng cộng chỉ còn lại mười bảy người. Mà lúc này các võ giả có thể bước ra khỏi đây tổng cộng cũng chỉ có sáu mươi lăm người.

Kiểm kê lại nhân số, sau khi xác định những người khác toàn bộ đã chết trong núi rừng, Yên Bất Quy thở dài một tiếng, vẩy mấy giọt nước mắt về phía rừng cây, sau đó lại khôi phục lại hình tượng người gỗ mặt lạnh.

"Chia tay ở đây đi! Ghi lại tịch quân và tên của tất cả mọi người, công lao của các vị sẽ nhận được phần thưởng xứng đáng, sẽ nhanh thôi."

Từ trên vai Vật Khất lấy lại ba khối bia đá, Yên Bất Quy nhìn sâu vào Vật Khất và Lô Thừa Phong, trầm giọng nói: "Trưởng tử Lô Thừa Phong của Lật Dương Lô thị phải không? Lần này ngươi đã lập công lớn, quay về đợi đi, ngươi sẽ nhận được một sự kinh hi."

Lô Thừa Phong nghiêm túc hành lễ với Yên Bất Quên Bất Quy cũng trả lễ, lệnh cho thuộc hạ đăng ký lại tên của tất cả võ giả có mặt ở đây, sau đó thì vội vàng vác ba khối bia dá rời khỏi nơi này. Từ Lữ Quốc về đế đô của triều Đại Yên, trên đường phải đi xuyên qua bảy nước chư hầu, đường xá quanh co, bọn họ cho dù có nhanh đến thế nào thì khi về tới đế đô Kế đô của triều Đại Yên cùng mất nửa năm.

Cái gọi là phần thưởng sẽ tới rất nhanh, nhưng một đi một về, nói sao cũng phải mất hơn một năm.

Những võ giả có mặt ở đây thở phào một hơi, bọn họ quay người lại nhìn núi rừng ở phía sau, đột nhiên đồng thời hét to. Lần này bọn họ đột ngột bị tuần phong ti cường hành chưng tập, tiến vào núi rừng mạo hiểm một phen, tuy cuối cùng sống sót đi ra, nhưng mảng núi rừng này đã mai táng không ít người thân, hảo hữu chí giao của họ.

Người còn sống sẽ nhận được phần thưởng của đại tướng quân triều Đại Yên tự mình ban cho. Mà người chết thì tối đa cũng chỉ có một chút tiền trợ cấp không đáng nhắc tới. Chỉ có điều, những võ giả lăn lộn ở thành Tiểu Mộng, tuyệt đại bộ phận đều là hạng vong mệnh sống trên đầu đao mũi kiếm, người thân cũng chẳng có được mấy ai, chết rồi thì cũng chết rồi, tiền trợ cấp đối với họ mà nói thì chẳng có ý nghĩa gì.

Đám võ giả này sau khi phát tiết xong, mới hậm hực tiến về phía Lô Thừa Phong"

Lô Thừa Phong đột nhiên tỉnh ngộ, gã ôm quyền hành lễ thật sâu với những võ giả này: "Các vị hảo hán, Thừa Phong bất tài, thân làm đại thành thủ của thành Tiểu Mộng, lần này chúng ta đồng kham cộng khổ, thực sự là có duyên. Chư vị có một thân bản lĩnh giỏi, nhưng cuối cùng cũng khó tránh khỏi cùng khô héo với cỏ cây, thực sự là đáng tiếc. Hiện giờ trong phủ của Thừa Phong còn thiếu nhiều môn khách, Thừa Phong hư tịch dĩ đãi, chỉ mong chư vị có thể giúp một tay cho Thừa Phong."

Vật Khất đi tới bên cạnh Lô Thừa Phong, cười ha ha phóng khí tức tiên thiên nạp tức của mình ra. Thiên khí linh khí nhàn nhạn hỏa thành hơi nước màu trắng quấn quanh người Vật Khất, uy áp nhàn nhạt khiến cho các võ giả thân thể run lên.

"Tiên thiên cao thủ!" Các võ giả vừa kính úy lại vừa hâm mộ nhìn Vật Khất. nguồn

Những võ giả này đều là hạng đầu óc linh hoạt, bọn họ vừa rồi nghe thấy lời mà Yên Bất Quy nói với Lô Thừa Phong. Có kinh hỉ đợi Lô Thừa Phong ư? Gã đã là thành thủ thay quyền rồi, còn có thể có kinh hỉ gì nữa?

Không cần Vật Khất và Lô Thừa Phong mất nhiều thời gian, trong những võ giả còn sống này, ở ngay tại chỗ có ba mươi bảy người bái nhập vào môn hạ của Lô Thừa Phong, trở thành môn khách của gã. Có thể từ trong rừng núi đáng sợ này đi ra, những võ giả còn sống này hoặc là tu vi hậu thiên đỉnh phong, hoặc là còn cách hậu thiên đỉnh phong cũng chỉ một bước mà thôi. Nhất thời môn hạ của Lô Thừa Phong thực lực đại tăng, thực sự có khí tượng mà một công tử hào môn nên có.

Cười to mấy tiếng, Lô Thừa Phong vui vẻ dẫn mọi người về thành Tiểu Mộng, ly khai gần hai tháng trời, Lô Thừa Phong thực sự lo lắng về chuyện ở trong thành.

Kết quả là khi còn cách thành Tiểu Mộng ba dặm, nhìn thấy Hắc vung trường kích, dân một đám binh sĩ thành vệ quân, vây kín cửa thành phía đông nam, tây nam, đang lớn tiếng tác chiến.

Vật Khất, Lô Thừa Phong đại kinh, vội vàng chạy tới hỏi đầu đuôi sự việc, nghe xong Hắc trả lời, hai người đồng thời bừng bừng nổi giận.

Vật Khất thì cười to một tiếng, nhảy thẳng lên thành môn lâu tử, một cước đá bay hai hộ vệ của Liễu Tùy Phong xuống tường thành.

"Hắc, công thành, ai dám phản kháng, giết chết không tha!"

Vật Khất bạo nộ, trực tiếp hạ mệnh lệnh công thành.