Tại biệt thự Dương gia.

- Dương Khắc Nguyên, Tâm Lan nó dù sao cũng là con ruột của ông, nó là bị người hãm hại.

Hiện tại hôn sự với nhà họ Tạ lại bị hủy bỏ, nó đã khổ sở lắm rồi ông còn cấm túc, đóng băng tài khoản của nó.

Ông không giúp thì thôi trái lại còn hại nó, có ai làm cha như ông không?

Sao tôi khổ quá mà.

Người phụ nữ trung niên không ngừng la hét, gào khóc, âm thanh của bà ngày vang vọng, người làm trong nhà không tự giác nhìn nhau lùi sâu vào trong bếp tránh tai bay vạ gió, nhưng tai luôn hướng bên ngoài, nghe ngóng động tĩnh.

- Bà quậy đủ chưa? Còn đâu là dáng vẻ của một quý phụ.

Tôi không đuổi nó ra khỏi nhà, bà nên biết ơn đi.

Bà tưởng tôi không biết mấy trò vặt vãnh xấu xa lúc trước nó làm với tiểu Hàm sao? Nhưng vì nó là con, tôi đã nhắm mắt nhắm mở cho qua, khiến tình cảm cha con giữa tôi với tiểu Hàm ngày một xa cách.

Không nghĩ tới là tôi dạy sai cách, ngày trọng đại của bản thân, mà nó cũng không từ thủ đoạn muốn làm xấu mặt em gái kết quả lại bị gậy ông đập lưng ông.

Nó đây là tự làm tự chịu.

- Ha..

Tôi khinh, còn không phải ông biết gia thế Mộ gia không hề bình thường như mặt ngoài, cậu ta là người ở đế đô là trước giờ cậu ta che giấu tốt, nên muốn bỏ xe bắt tướng đúng không? Không thông gia được nữa với Tạ gia nho nhỏ còn đứa con rể Mộ gia kia mà.

- Bà câm miệng, đừng đem ý nghĩ dơ bẩn của bản thân áp đặt lên người khác.

Có người mẹ như bà nên Tâm Lan mới trở nên như vậy.

Bà tốt nhất cũng nên ở nhà kiểm điểm lại bản thân đi, còn về tiểu Nhạc thằng bé sẽ có người chăm sóc dạy dỗ rồi.

Không để bà ta nói thêm, hạ lệnh cho người hầu mang Tần Phương về phòng, nói rồi Dương Khắc Nguyên hất tay bỏ đi, mặc kệ sự phản kháng, tiếng kêu của người đàn bà kia ngày một xa dần.

- Đứng lại, ông đứng lại cho tôi.

Đó là con trai tôi, ông không được phép tách nó khỏi tôi.

Một cái bóng đứng khuất trên ngã rẽ cầu thang đã chứng kiến.

Hai tay nắm chặt, gương mặt vặn vẹo như cố kiềm chế điều gì đó, sau đấy dứt khoát quay lưng biến mất như chưa từng có ai đứng ở đó.

Ở một nơi khác, có hai người bước ra khỏi thang máy của tòa nhà JK xuống thẳng hầm gửi xe.

Xung quanh một mảnh vắng lặng, chỉ vài chiếc xe nội bộ của công ty là còn lại, giọng nói khe khẽ của Dương Mộng Hàm lại thêm phần rõ rệt.

- A Trạch, anh có mệt không?

* * *

- A Trạch, tối nay anh muốn ăn gì? Nên ăn món thanh đạm để dễ tiêu hóa nhỉ, nhưng trời lạnh vậy ăn cay cũng rất tuyệt.

* * *

- A Trạch, hôm nay mọi việc đều thuận lợi sao? Em nghe dì Diệp nói lúc trước anh thường ở lại công ty lại thường xuyên bỏ bữa.

Em quyết định sau này phải bồi bổ cho anh trắng trẻo mập mạp.

* * *

- Sao anh không nói gì hết vậy? Anh có đang nghe em nói không? Có phải em quá ồn ào không?

* * * Có.

Không ồn!

Anh có thể nói gì, cô đều dành nói hết rồi, Mộ thiếu nào đó nghĩ thầm.

- Em hát anh nghe nha?

* * *

Mộ Dung Trạch cảm thấy tâm trạng khá kì quái, nhìn cô gái nhỏ nhắn suốt đoạn đường từ phòng làm việc ra bãi đậu xe vẫn níu lấy anh, líu lo độc thoại bước đi bên cạnh, nhưng anh không hề cảm thấy phiền chán, ban đêm không khí rõ ràng lạnh lẽo lại trở nên ấm áp đến lạ thường.

Cô không biết bản thân vì sao lại phát huy nói nhiều như vậy, dù Dung Trạch chỉ ậm ừ có vẻ là không hứng thú, chỉ lấy lệ nhưng cô biết anh vẫn luôn chăm chú nghe, mỗi khi cô đặt câu hỏi ánh mắt anh thỉnh thoảng sẽ ngó xem cô, đường nét gương mặt anh rõ ràng nhu hòa hơn bình thường.

Đó là dấu hiệu tốt.

Thế nhưng cô muốn thay đổi cái tính tích tự như kim này của anh.

Ngày hôm nay Sở Tịnh Nhiên cô lại một lần nữa cảm thán khi thấy chiếc Bugatti phiên bản có hạn ngoài đời thật.

Anh lại dùng nó chỉ đi từ nhà đến công ty thật là phí của trời.

Cô biết tập đoàn JK của anh tại Nam Thành, vài năm gần đây, dưới sự lãnh đạo của anh làm ăn khá tốt, nhưng để chi mua những loại siêu xe này thật nằm ngoài sức tưởng tượng.

Anh sẽ không làm ăn phạm pháp đó chứ? Cô mãi mê suy nghĩ đã được anh dìu lên xe tự lúc nào.

Thật êm, mềm mại đó là cảm giác lúc này.

Cô quả thật không hiểu về các loại siêu xe cho lắm, mặc dù nhà họ Sở của cô lúc trước cũng thuộc khá giả nhưng từ khi trọng sinh đến nay mới biết cái nhìn còn thiển cận, bản thân liên tục bị sốc vì sự xa hoa lóa mắt khiến nội tâm từ kích động đến gần như tĩnh lặng.

Gia cảnh nhà anh có thật chỉ đơn giản như bề ngoài? Bố anh vì sao qua đời?

Không biết từ lúc nào cô cũng bắt đầu chú ý tìm hiểu thêm về các loại siêu xe.

Các thiết kế bên trong xe, quả thật là sự chăm chút tới từng chi tiết, trình độ chế tác tuyệt đỉnh cùng sự kết hợp của các chất liệu cao cấp và màu sắc đã tạo nên phong cách riêng biệt khiến người ta đắm say, mãn nhãn.

Thảo nào người có tiền thường thích sắm xe hơi..