Thật Tốt Vì Có Anh Bên Đời

Chương 31: 31 Anh Đưa Cô Một Phần Công Việc

Thấy anh đi về bàn làm việc nhấc điện thoại bàn lên nhấn vào dãy số.

- Mộ tổng..

- Tần Hàn, Chuẩn bị liền một máy tính đem vô phòng cho tôi.

* * *

- Tút..

tút..

Sở Tịnh Nhiên thấy Mộ Dung Trạch một loạt động tác cũng không khỏi ngớ người, không hiểu anh đang làm gì.

Lúc trước cô là một nhà thiết kế trang sức có chút tiếng tăm, sau khi bố để cô quản lý công ty, việc thiết kế cô cũng không còn đụng đến.

- Đây là?

- Trước khi tan làm em có thể hoàn thiện bản tài liệu này sang bản tiếng Việt tôi sẽ suy xét.

- Ý anh là? Nhưng tài liệu quan trọng lỡ em dịch sai..

Mộng Hàm cầm xấp tài liệu ba, bốn trang bằng tiếng Tây Ban Nha, cô suýt nhảy cẩn lên nhưng cố ép bản thân bình tĩnh.

Cô không quên nghe xem Mộ Dung Trạch sẽ trả lời thế nào:

- Vậy thì em cũng nên ngoan ngoãn làm thiếu phu nhân của em đi.

Em còn bốn tiếng.

- Được, Em sẽ không để anh xem thường em.

Em sẽ hoàn tất nhanh nhất có thể.

Nhìn ánh mắt sáng long lanh rực ý chí chiến đấu của cô, Mộ Dung Trạch không khỏi thất thần, tránh bản thân thất thố, anh quay lại bàn làm việc tiếp tục với hồ sơ không quẻn trầm giọng trả lời.

- Được, tùy em.

Cơ hội chỉ có một lần!

Dương Mộng Hàm thấy anh không để tâm đến mình nữa, cũng không nhiều lời, bắt tay liền với hồ sơ trên tay.

Cũng may khi còn bé, trong một lần thích thú với văn hóa Tây Ban Nha, Sở Tịnh Nhiên đã chú tâm rèn luyện có thể thông dịch được.

Tuy nhiên một số từ chuyên ngành quá cao siêu vẫn cần tra từ điển.

Sở Tịnh Nhiên nhận được máy tính từ tay trợ lý Tần, bắt đầu dịch văn kiện.

Cô loay hoay gõ chữ, rồi lại tìm từ điển trên kệ sách, vừa nãy xem qua kệ, cô cũng thấy bất ngờ khi giá sách trong công ty lại có nhiều loại từ điển nước ngoài như vậy.

Khi các ngón tay gõ đến phần căn tự cuối cùng, hoàn tất in văn kiện ra thành giấy A4, cô ngước nhìn Mộ Dung Trạch nhưng thấy anh đang nghe cuộc họp qua video không chú ý bên này, nên đành để giấy tờ trên bàn trà.

Mộ Dung Trạch vẫn luôn chăm chú vào máy tính, và giấy tờ bất giác thời gian trôi qua, đến khi liếc nhìn về phía ghế sofa không khỏi nhíu mày.

Từ trên cao nhìn xuống, Dương Mộng Hàm như đứa trẻ chưa lớn, ngủ say tự lúc nào, tay chóng lên mặt, má bị ép đỏ hồng mà phồng lên, anh lấy tay chạm nhẹ cảm giác mềm như bông trông đáng yêu.

Mộ Dung Trạch liếc thấy bản giấy tờ trên bàn trà, nhẹ cầm lên xem thử, ánh mắt nhìn tờ giấy rồi lại nhìn nữ nhân ngủ không biết trời trăng đăm chiêu.

Anh đoán với với tính khí trước kia của cô, việc chăm chú làm việc gì đó trong thời gian dài là điều không thể nên thấy cô lăn ra ngủ cũng không nói gì, chỉ là lần này anh sai, không nghĩ tới mọi thứ đã được chỉnh lý ngay ngắn in cả ra giấy luôn.

Lần này vậy mà thật nghiêm túc.

Anh xem không hiểu rõ cô..

Anh nhẹ nhàng nâng gáy và chân bồng cô vào gian phòng nghỉ phía sau bàn làm việc.

Không nghĩ tới cô lại ngủ sâu đến vậy, chiếc giường này ngoại trừ anh chưa từng có ai nằm lên.

Dường như cô bắt đầu xâm nhập vào từng lãnh thổ của mình, điều này khiến Mộ Dung Trạch cảm thấy không thoải mái, nhưng hình như cũng không tệ.

Sau đó không tiếng động đóng cửa, anh bước về bàn làm việc, mọi thứ trở về lại như cũ yên tĩnh chỉ có tiếng hít thở đều đặn, như Mộ Dung Trạch chưa từng dời bước khỏi bàn làm việc.

Không biết chợp mắt bao lâu, chỉ biết khi Sở Tịnh Nhiên mở mắt ra, xung quanh một mảnh tối đen như mực chỉ có ánh đèn ngủ leo lét.

Một lần nữa định hình hoàn cảnh lạ lẫm xung quanh, Sở Tịnh Nhiên nhận ra bản thân đang trên giường.

Cô khó hiểu, khi nào vào phòng rồi, đây không phải ở biệt thự.

Khẽ siết chặt tấm chăn trên người, hít vào thở ra, trong khoang mũi thoang thoảng mùi nước hoa của Dung Trạch trên giường khiến cô an tâm hơn.

Bước xuống giường đi vào phòng tắm chỉnh trang lại quần áo, rồi lẳng lặng đi xung quanh căn phòng.

Nhận thấy cách sắp xếp và phối màu là theo tông lạnh ban đầu của biệt thự, kéo tấm rèm cửa, gió từ bên ngoài thổi vào, mang vị của đêm tối, xua tan cái nóng bức ban ngày, ánh đèn đường đã được mở.

Từ trên tòa cao nhìn xuống hàng ngàn tia sáng lấp lánh, khiến cô không tự giác thả lỏng thân thể.

Nhớ ra trước đó biên dịch giấy tờ xong bản thân chưa đưa Mộ Dung Trạch.

Không biết anh đã xem qua chưa?

Dời bước lại gần cửa.

Sở Tịnh Nhiên vặn nắm cửa hơi ló đầu ra nhìn khẽ di chuyển về bàn làm việc của anh cất tiếng.

- A Trạch?

- Được, cứ vậy đi.

Hợp tác vui vẻ!

Sở Tịnh Nhiên khá ngạc nhiên khi đã gần bảy giờ tối mà anh vẫn còn làm việc.

Mọi người đã tan làm từ lâu nhưng anh vẫn chưa.

Người trên cao có nhiều nhân viên thật không dễ dàng, không so nổi.

Cô nhớ bản thân khi bắt đầu quản lý công ty Tương Nhiêu cũng bận tối mặt tối mày, nhưng vẫn không bằng một góc bận bịu như anh, buổi tối còn mở cuộc họp.

Không hổ là một trong người kế thừa của tứ đại gia tộc.

Cô lại thấy hơi đau lòng.

- Đã thức? Em thật có thể ngủ.

* * *

Bàn tay ôm lấy cổ anh hơi cứng đờ, tai cô bất giác đỏ ửng.

- Anh đã xong việc chưa? Mệt sao? Anh còn chê em ngủ nhiều, cũng không kêu em một tiếng, ngủ nhiều như vậy, làm sao tối nay ngủ đây?

- Á!

Một cánh tay dời đến ôm lấy eo, hơi dùng sức, một loạt động tác khiến cô ngã ngồi lên đùi anh.

Hai tay Sở Tịnh Nhiên theo quán tính đỡ vai anh, nhận thấy một bàn tay giữ lấy eo cô, một tay khác không an phận khẽ đùa nghịch mái tóc thả sau lưng

- Còn lại không gấp, có thể về.

Nếu tối em không ngủ được, có thể vận động sẽ ngủ ngon hơn!

Sở Tịnh Nhiên hơi bất ngờ trước loạt động tác của anh, hơi né tránh, âm thanh trầm thấp vang lên bên tai, ngơ ngác suy ngẫm, cho đến xấu hổ, không dám ngước mặt lên dúi đầu vào cổ anh nức nở.

- Thật là! Anh bắt nạt người ta.

Cô chỉ là muốn gợi chuyện để nói.

Còn cái gì mà "vận động" lão nam nhân thật không biết xấu hổ, khẽ mắng thầm trong lòng.

Sở Tịnh Nhiên không biết rằng môi anh bất giác cong lên, cơ mặt có chút mệt mõi thay vào đó ánh mắt cũng nhu hòa không ít mỗi khi vuốt tóc cô.

Sở Tịnh Nhiên theo động tác xoa vuốt dưới lòng bàn tay ấm áp của anh cứ thế ngoan ngoãn như mèo con tựa hẳn vào người.

Chợt nhớ đến mục đích chính mình ở đây đến giờ này, dựa theo lực đẩy vai ngồi dậy đối diện gương mặt đẹp trai không tì vết của anh lấy can đảm hỏi.

- Em quên mất, bản dịch hợp đồng của em ổn chứ?

Mộ Dung Trạch khẽ nhướn mày nhìn ánh mắt linh động trông mong nhìn mình của cô, khiến nội tâm anh có chút xao động, không nhanh không chậm phun ra hai chữ.

- Thông quan!

- Vậy là em có thể đến công ty làm.

Khi nào làm ạ? Em có thể đảm nhận vị trí nào?

- Đầu tháng sau, đến công ty trợ lý Tần sẽ hướng dẫn làm quen công việc mới.

* * * Vâng!

Mặc dù hơi thắc mắc tại sao phải chờ đến đầu tháng sau nhưng miễn từng bước thực hiện kế hoạch thành công là được.

- Lão công vất vả rồi.

Chúng ta về nhà thôi.

Mộ Dung Trạch hai mắt hơi tối lại khi nghe cô nói "về nhà".

Nhìn thân ảnh nhỏ nhắn tràn đầy sức sống trước mặt đang xòe bàn tay hướng về phía anh cười rạng rỡ, anh theo đà nắm lấy tay cô đứng dậy cười ấm áp.

- Ừ, về nhà!

Sa Cảnh Uyển là nhà bọn họ!

Sở Tịnh Nhiên trố mắt, anh vậy mà cười, thật không phải cô nhìn lầm.

Cảm giác anh chân thật hơn bình thường..