Ta giờ có lại trí nhớ.

Ngại quá.

Giờ ta hiểu tại sao mà Huyền Vũ ba lần bảy lượt hỏi ta có cảm giác gì với Thanh Long không rồi. Ta cũng có cảm giác với Thanh Long như trước đây vậy, an toàn,bình yên.

Ta cũng đã quên đi tiếng đàn ngày đó, nó vốn dĩ không thuộc về ta, nó là khúc ca yêu thương của hắn và nàng Bạch Hổ xinh đẹp.

Hai người họ trời sinh một cặp trai tài gái sắc, ta dù có muốn chen chân vào thì cũng bị đá ra ngoài.

Ta trải qua một kiếp hạ trần đã hiểu ra thế nào là tình yêu, thế nào là hạnh phúc. Ta quyết từ bỏ Thanh Long, ta sẽ trở lại với kế hoạch không trở thành thiên đế của mình. Ta ôm gối lăn lộn trên giừơng không tài nào ngủ được. Ta bước xuống giừơng, dạo chơi đêm như xưa, như cái ngày ta bị yêu Thanh Long ấy. Rồi quá khứ như đồng diễn lại, ta nghe thấy tiếng đàn thanh thanh trầm bổng, y như giai điệu mê hồn ta ngày ấy.

Ta mạnh dạn hơn đi về phía đình viện.

Giờ đây ta mê man chìm vào âm thanh buồn sầu khi xa cách người yêu. Ta kéo màn che, nhìn chằm chằm vào người con trai đang chuyên chú nhạc khúc. Hóa ra bấy lâu trước đó ta đã sai lầm khi động lòng trước Thanh Long, và thực tế cho thấy trong quá khứ, ta cố gắng bao nhiêu cũng uổng công vô ích.

Người dạo khúc thiên ca đó đâu phải Thanh Long. Là ai ư? Ta đang chết đứng này. Ôi ôi đó là Huyền Vũ. Bất ngờ ghê. Ta đưa tay nhéo tay mình. Đau chết thui. Hóa ra ta không có mơ đâu. Ta thực muốn trốn đi, nhưng không kịp rồi. Huyền Vũ chợt ngẩng đầu lên nhìn ta. Ta cúi đầu, muốn xoay người bỏ chạy. Nhưng hắn nói:

- Thanh Vân, người biết xấu hổ từ bao giờ vậy?

Ta nhìn hắn có ý cười, đáng ghét dám giỡn ta. Ta bĩu môi, vênh mặt lên, tay chống hông nói:

- Ta đâu có da mặt dày như ai đó chứ.

Hắn lại cười, hắn có thể thôi không đẹp như thế này đi. Ta bỗng muốn chảy nước miếng. Không, giữ hình tượng. Thiên Thanh Vân, mày là thiên nữ đấy. Bình tĩnh nào. Tim ta loạn nhịp rồi. Mặt ta có cảm giác nong nóng. Không phải đỏ mặt chứ? Chắc ta không đâu, chỉ là nhiệt độ tăng. Về đêm, nó nóng. Hơ hình như cái này ta sáng tác thì phải.

Ôi, hãy thôi đi. Huyền Vũ chết tiệt, dám dùng sắc dụ ta -_-.

- Thiên nữ làm gì ngẩn ngơ vậy? Thích ta rồi phải không?

Thích ngươi? Ta còn không biết sao? Có lẽ là ta không biết thật. Nhưng ta không muốn đuối lí, vẫn gân cổ cãi:

- Tưởng bở. Hừ.

Chợt thấy hắn không vui, ta cũng không nói gì nữa. Ta đến bên hắn, chạm vào ngón đàn. Ta xưa không biết đàn đâu, nhưng kiếp trước cha mẹ ta ép ta học bằng được, luyện cầm kì thi họa bằng thầy thì thôi. Ta cũng nhớ họ nhiều lắm. Cùng một lúc mất hai người con họ hẳn buồn lắm. Ta sẽ bảo Ti mệnh cho họ cuộc đời hanh phúc nhất đền bù tổn thương kiếp này.

Ta cúi mặt, bất giác nói nhẹ:

- Thiên Huyền, muội nhớ cha mẹ.

Ta thấy tay Huyền Vũ ngừng lại trong vài giây. Hắn cầm tay ta như trước đây, vỗ vỗ vào mu bàn tay ta. Ta cảm nhận có gì đó xoẹt qua tim ta ấm áp lạ lùng.

- Họ sẽ ổn thôi. Trời lạnh rồi, thiên nữ trở về phòng đi.

Ta chớp chớp mắt. Đuổi ta về, được ta về. Ta xoay người không thèm nhìn hắn lấy một lần. Ta chỉ muốn bên hắn chút nữa thôi mà cũng đuổi. Nhưng rồi, ta thấy xa xa bóng Phong Thần đi đến. Hóa ra là vậy.

Đuổi ta về cũng có nguyên do. Ta thấy chua xót lắm. Hóa ra chẳng ai coi ta ra gì cả, không ai yêu quý ta, chỉ để ý ta vì danh thiên nữ thôi. Có gì ươn ướt, nóng hổi chảy trên má ta. Không ta không khóc đâu... Ta và hắn có là gì của nhau mà khóc... Ta... Ta... Giờ chỉ muốn ngủ thôi. Mai là quên hết... Quên hết thôi...

Hôm sau, ta thiếu ngủ ủê oải dậy, soi gương và...

- Aaaaaaaaaaaaaaaaa....

Huhu. Mắt của ta.

Huhu.

Nhan sắc của ta. Huhu.

Thế này sao đi gặp mọi người nữa.

Huhu.

Mất hình tượng quá.

Huhu. Tại hắn cả... Huhuhu...

Ta ôm mặt khóc tiếp, gục đầu xuống bàn. Trời ạ. Ta là thiên nữ xấu xí nhất từ trước đến nay cho xem.

- Thiên nữ, người có việc gì ư?

Ta tức giận:

- Đi đi hức hức.

Một lúc sau, có người phá bùa chú ở cửa phòng ta vào, bước chân có vẻ hối hả.

- Thanh Vân, con sao vậy? Thiên mẫu đây...

- Mẫu thiên, đuổi hết những người không liên quan ra.

Thấy an toàn rồi ta ngửa mặt lên. Thiên mẫu muốn cười. Ta tức muốn chết luôn. Mắt ta thì híp lại vì khóc nhiều quá. Ta là người nhạy cảm nha, dễ buồn dễ khóc đó. Còn nữa, hổng hiểu tại sao trán ta nổi cục u to ơi là to, thâm tím lại. Ta nhớ lúc về cung ta có uống một vài bình thiên tửu thôi. Trăng sao không còn rõ nữa.

Ôi... Bản sắc thất thiên nữ không còn. Thật mất hình tượng đi.

- Thanh Vân, con khóc à? Chẳng lẽ lại vì Thanh Long ư?

Mẫu thiên hóa phép ra một chiếc khăn, lau nước mắt cho ta. Ta vội nói:

- Không, à... Có, con sẽ quên hết quên hết đi. Hức...

Ta không muốn mẫu thiên biết chuyện tối qua và đằng nào thì cả thiên đình này ai cũng biết chuyện ta thích Thanh Long. Nhân cơ hội này ta sẽ bỏ hắn. Thiên mẫu ta cười:

- À, ai bảo rằng muốn làm chức nữ đợi, muốn làm vọng phu chờ, con chắc chắn?

Ta xấu hổ vô cùng nhẹ, không đến mức đỏ mặt đâu.

- Con nói thật.

- Thế là tốt rồi, tốt rồi. Con nghĩ vậy là tốt. Con xem Huyền Vũ đấy cũng được, hắn tốt hơn.

Ta mếu máo. Sao thiên mẫu cứ động vào nỗi đau sâu kín của ta. Ta không muốn nhắc đến cái tên này nữa. Hắn thích Phong Thần rồi, có để ý đến ta. Ta hờn dỗi.

- Mặt con...

- Được rồi, lại đây.

Thiên mẫu hóa ra một chiếc bình nhỏ, lấy khăn thấm vào nước trong bình, nhẹ nhàng lau mặt ta. Ta thấy có gì đó mát mát lạ thường. Da ta mềm mại, bớt đau. Mắt ta cũng chẳng mỏi vì nhức. Chỗ sưng giảm đi nhanh chóng. Lau xong ta lại xinh đẹp như bình thường. Ôi được xinh là sướng nhất.

Ta lại xị mặt xuống leo lên giừơng, lấy chăn trùm kín đầu, định ngủ tiếp. Đau đầu quá. Ta bị kéo chăn, lôi dậy.

- Con ngủ mà.

- Ngủ? Con ngủ hết ngày rồi đấy. Dậy, theo ta đi đến thiên điện.

Ta kéo kéo chăn,nói:

- Chuyện gì vậy? Con ko thích đâu...

- Được rồi. Ta bảo thiên phụ con đến đây gọi con dậy.

Ta lại bật dậy. Lặng lẽ đi kiếm một mặc tạm, tóc tai cũng chẳng có cầu kì kiểu này kiểu nọ, ta cứ xõa ra. Thiên mẫu nhìn ta vẻ vô vọng. Ta không muốn bị càu nhàu, ôm người đi.

Đến nơi, hóa ra là triệu tập thiên binh thiên tướng để thu phục ma Vương. Lần trước, hắn trốn thoát được. Chết tiệt, để ta bắt được ta sẽ cho hắn trận nhừ tử, dám đánh ta. Hừ. Ta nói to:

- Thanh Vân con sẽ chỉ huy bắt hắn.

Phụ thiên ta nhìn ta kiểu không thể tin tưởng được. Ta chán hẳn. Thế này là không đồng ý rồi. Ta biết điều về chỗ ngồi. Và như trước kia, ngồi xem người ta bàn bạc, mở rộng kinh nghiệm cho sau này.

- Được. Ta cho phép con đi.

Trời ơi ta nghe không sai chứ? Ta nghe không sai chứ? Haha ta được đi rồi, được đi rồi. Ôi vui quá. Ta sẽ lại tìm một nơi quên Huyền Vũ đi. Ta lại chỉ ta và mình ta tự do, tự tại, không còn buồn. Thực ra ta đã biết mình thích hắn rất nhiều. Ngày ta cố quên Thanh Long ta chỉ bực bội, tức giận chứ không có cảm giác như lúc này. Buồn có, đau xót có. Ta quên được. Sẽ là vậy.