Ta là kết tinh của sự sống vạn vật.

Ta sinh ra đã mang dấu ấn của thiên đế. Ta không thể thoát khỏi số mệnh. Năm ta một trăm tuổi, ta đã tiên đoán được mệnh cách của trời đất. Mọi thứ linh nghiệm.

Chỉ có điều ta đã ngất khi tiên đoán, ta được phụ thiên kể lại ta đã đoán được kiếp nạn của trời, năm đó trời thủng một lỗ, nhờ có dự đoán ấy mà kịp thời vá trước khi nó mang tai họa cho nhân gian.

Năm ta một trăm năm mươi tuổi ta đã thuộc làu tất cả thiên sách qua một cái nhìn, ta có thể giải quyết mọi vấn đề thiên đình dễ dàng. Phụ thiên bảo đó là khả năng mỗi thiên đế đều có. Ta không thích vậy. Ta đã cố thay đổi, cố chứng minh mình không phải là thiên đế.

Ta thường xuyên trốn các buổi học làm thiên đế do đích thân thiên phụ ta dạy dỗ. Khi ta bị bắt lại ta luôn cãi cố:

- Thiên phụ, con là nữ sao có thể làm thiên đế cho được. Người nhìn Đại Thiên Huynh này, Nhị Thiên Huynh này, hay cả Tam Thiên Tỷ,... Ai cũng có tài hơn con mà. Con không học.

Những lúc ấy thiên phụ ta lại trầm tư. Ta có thương thiên phụ, ta không muốn ông ấy buồn nhưng ta không muốn làm thiên đế. Ai hiểu cho ta đây, ai cảm nhận tâm trạng của ta đây. Ông nói với ta:

- Thanh Vân, con sinh ra mang mệnh lớn. Trời đất đã dung hòa tinh hoa vạn vật cho con. Con phải đáp trả. Con hãy quay về thiên cung của mình và tự suy nghĩ đi.

Ta nhìn dáng cao cao tại thượng của thiên phụ có chút không cam lòng. Ta chẳng lẽ cứ phải gắn chặt với mệnh thiên nữ đế ư? Ta không muốn. Ta cần tự do, cần tiêu dao tự tại khắp nơi, từ thiên giới đến nhân giới, âm giới, học hỏi mọi thứ.

Chỉ cần mọi chúng tiên không chấp nhận ta là thiên đế là được rồi. Ta sẽ khiến không ai dám đề cử ta. Ta đã chu toàn kế hoạch rồi.

Kế hoạch động thiên đình thứ nhất. Nhân lúc cả thiên đình đang bận rộn tiệc mừng cho một chiến thần nào đó cưới được tiên nữ ở điện chức nữ, ta làm náo loạn một phen. Ta đổi hết trà mừng thành thiên rượu, đổi nhân sâm ngàn năm thành bánh kẹo ngọt nơi hạ giới. Ta còn chọc cho nàng dâu ấy khóc thét lên. Cuối cùng, phụ thiên cũng gọi ta đến như ta mong đợi.

Người nói rằng:

- Thanh Vân, con biết lỗi chưa? Mau xin lỗi chúng tiên...

Ta chỉ đáp:

- Xin lỗi mọi người. Nhưng phụ thiên và mọi người ghét ta chưa. Ta không muốn kế thừa thiên đế.

Giờ ta nghĩ đến lòng xót xa. Sao ta lại có đầu óc đơn thuần thế cơ chứ. Ta nên nói là ta muốn làm thế, ai quản. Ta thất bại.

Mọi người cười ồ lên, có người hóa phép cho ta một bông hoa. Ta tức quá độn thổ luôn.

Kế hoạch quậy tung trời thứ hai. Ta đợi mọi chuyện xấu hổ kia qua đi, ta quyết lần này chắc chắn là mình phải thắng. Ta liên tục trêu đùa chúng tiên.

Ta bắt trộm thỏ ngọc của Hằng Nga, thả nó ở bãi thiên mã. Khốn khổ thay, thỏ ngọc hoảng sợ chạy. Ta cũng bỏ mặc nó. Ta còn quay về trêu Cuội nữa. Cung Quảng Hằng chưa bao giờ ầm ĩ đến thế.

Ta tìm mò đến chỗ luyện đan của Thượng tiên, ăn trộm vài linh đan tốt giấu đi, ta thế là nhân nhượng rồi. Ta ăn năn lắm nhưng vì tự do, ta chấp nhận hết. Xin lỗi Thượng Tiên chân nhân.

Ta lén dẫn nàng Chức Nữ đi gặp Ngưu Lang. Chao ôi ta thấy mà cảm động. Chức Nữ ôm Ngưu Lang khóc sướt mướt, kể lể về cuộc sống xa cách đầy mong ngớ và tình yêu dạt dào dành cho chàng. Sao họ yêu mà không đến được với nhau. Quả là bể khổ.

Mọi chuyện hoàn thành, ta liên tiếp nghe lời mắng của thiên phụ và những ánh nhìn trách móc của thiên tiên.

- Thiên Thanh Vân, con đã đi quá xa rồi.

Con còn không mau tạ tội với các bản tiên. Con hãy về thiên cung của mình suy nghĩ.

Thiên phụ tức giận quá, người phủi tay, quay người biến mất, không cả nhìn ta một lần. Không sao đây là kết quả ta mong muốn. Nhưng sao nước mắt ta vẫn cứ rơi.

Chẳng ai hiểu ta. Ta chỉ cần tự do, ta chỉ muốn thế thôi...

Tối hôm đó... Một đêm trăng thanh gió mát...

Ta một đêm không ngủ được. Ta đã ôm gối, mắt nhìn xa trống rỗng, ta không muốn làm thiên đế. Ai cũng kính cẩn với ta. Ta không cần, ta không muốn ngày ngày thẳng lưng, ôn hòa một chỗ bàn bạc với chúng tiên chuyện này chuyện nọ. Ta không muốn không có nghĩa là ta ích kỷ. Ta cũng muốn cầu an lành và ban phước cho chúng sinh. Nhưng ta lại muốn tiêu dao đó đây, nay giúp người này mai giúp kẻ khác.

Ta bước xuống gường, đi tìm nơi thanh thản tâm hồn, ta bất giác nghe thấy tiếng nhạc đâu đó, ta đi chầm chậm về phía âm nhạc đó.

Xa xa ta nhìn thấy tiên gió, nàng tên là Phong Thần, nàng đang múa điệu gì đó thật đẹp. Ta phải bảo nàng ấy dạy ta mới được. Tiếng đàn sao nghe tha thiết vậy, lúc dịu nhẹ, ấm áp, trong sáng như kể về mối tình đầu, lúc mạnh mẽ, hùng hồn, phóng khoáng như muốn vút cao những khát vọng. Ta chìm dần vào tiếng thiên đàn ấy. Ta lúc ấy ngỡ đang thực hiện được khao khát của mình.

Khi thiên cầm vừa dứt những âm cuối cùng. Ta thất thần. Hóa ra tất cả chỉ là ảo cảnh. Ta cũng không có cách nào để thay đổi được số mệnh. Ta câm nín. Ta muốn biết ai là người gảy đàn. Ta thoáng nhìn qua màn che. Một nam tử đang trò chuyện cùng Phong Thần, còn một nam tử ngồi cạnh đàn, một nam tử uống thiên rượu cười đùa gì đó với tiên nữ bên cạnh. Ta đoán hẳn là nam tử cạnh đàn đi.

Họ là Tứ Phương Thần đương nhiệm. Ta tất nhiên lúc đó không biết. Ta dằn lòng sẽ yêu người nào vừa đánh ra thiên âm kia. Ôi chàng thật hoàn hảo, ta đỏ mặt, chạy vội về thiên cung.

Vì chàng mà thành ra hôm sau ta vẫn còn ngơ ngẩn ngẩn ngơ cười tủm tỉm một mình.Thiên phụ ta nói:

- Thanh Vân con biết lỗi chưa? Rồi thì đi sửa tai họa con gây ra, bằng không ta cấm cung con vài trăm năm xem con nghĩ thế nào.

Ta, lúc ấy còn chẳng ý thức được lời nói của mình, nhẹ nhàng cúi đầu, nhún mình đáp một cái:

- Dạ.

Ta nâng nâng tạ lỗi. Ta ôm thỏ ngọc vuốt ve nó mấy cái, có lẽ làm nó sợ run run muốn chạy đến bên Hằng Nga mà không dám. Ta cúi gập người xin lỗi mọi người bên cung Quảng Hằng. Ta với tâm trạng đó đi đến móc trong túi trả Tinh Quân Thượng Tiên mấy viên lúc trước ta trộm. Nguyên vẹn. Tinh Quân gật đầu hài lòng nhìn ta hỏi có cần thì ngài cho một viên. Ta bảo không. Ta vui vẻ ra về. Ai ai cũng nhìn ta ngạc nhiên.

Thiên mẫu ta biết chuyện hỏi ta rằng:

- Thanh Vân, con bị ốm à?

Ta lúc ấy chỉ còn có hình bóng của nam tiên ấy thôi. Ta gật đầu trong vô thức.

- Mẫu thiên con gặp chàng rồi.

- Thảo nào, con gặp ai nào? Không hiểu được người nào hoàn mĩ đến thế nào mới khiến con tôi thế này đây...

Ta không buồn, giọng nhẹ nhàng:

- Chàng đàn khúc thiên ca làm xáo động lòng con rồi. Con thích chàng mất rồi...

Ta lúc đó sao mê muội thế không biết nữa. Sớm biết là mình sẽ như thế này thì có đánh chết ta cũng không thích Thanh Long như thế, chỉ vì tiếng đàn ấy mà ta quyết hạ trần.

Nguyện quên đi hắn. Thôi, để ta, là để ta quên được rồi.