Khi Cố Văn Vũ cùng Thái Dương đồng thời xuất hiện ở cửa phòng 11011 căn L khu B, Thái Dương vốn tưởng rằng sẽ nhìn thấy tình cảnh ba đồng chí IT ngồi vây quanh trên sô pha hầm hầm nổi giận nhìn cậu. Chằng dè, trong nháy mắt cậu mở cửa, trước mắt thình lình bị một thùng carton cực đại choán kín. Thùng carton đã bị mở ra, xếp một đống ván gỗ bừa bộn dài ngắn không đồng nhất.

Mà ba người Lý Lập Bang, Trương Gia cùng Quách Minh Viễn lại chân trần ngồi xếp bằng trên sàn nhà, bên người chất một đống tua vít, búa, cờ lê còn cả những linh kiện kim loại không biết tên, đang tràn đầy hào hứng vùi đầu nghiên cứu bản thiết kế cực đại đang trải phẳng trước mặt họ.

Đối với cậu bạn cùng phòng vừa mới đã trải qua sát hạch, Bạo Phong Tuyết, xe lửa trễ giờ, cảm mạo, thổ lộ, sau cả một series sự kiện hao tổn năng lượng mới thiên tân vạn khổ trở về được đến nhà, ba người kia thậm chí ngay cả thời gian giương mắt nhìn xem cũng đều chẳng nỡ bỏ ra.

“Ừm, anh cảm thấy cái này phải cắm vào chỗ đó, độ lớn cũng thích hợp nè.” Quách Minh Viễn vuốt cằm dùng đầu ngón tay chỉ chỉ vào một chỗ trên bản thiết kế.

“Cái này thì cho vào đâu đây?” Lý Lập Bang nhặt một thứ gì đó uốn cong giống hình then cài trên chân trái lên hỏi.

“Cái bản thiết kế này chẳng có lấy một chút khoa học nào! Nếu lắp ráp phiền toái như vậy, thì nên đánh số cho từng linh kiện, rồi dựa theo số thứ tự viết bản diễn giải lắp ráp, chứ cứ nhét bừa vào trong một cái túi to thế này thì làm thế quái nào được!” Trương Gia có chút bất mãn vò tóc, nhìn qua thì mới vừa tăng ca về nhà không bao lâu, cà vạt cũng chưa kịp cởi bỏ, tháo lỏng để treo bên ngoài cổ áo sơmi mở rộng.

“Khụ khụ, em...... em về rồi đây!” Thái Dương cùng Cố Văn Vũ đi vào phòng, thời điểm ở huyền quan đổi giày cố ý cất giọng.

Trong phòng khách im lặng quỷ dị trong vài giây, Thái Dương cúi đầu chuẩn bị chờ người mắng.

Quách Minh Viễn đầu tiên ngẩng đầu liếc nhìn Thái Dương một cái, ánh mắt ôn hòa nhưng không có tập trung, nhìn như đang suy nghĩ điều gì, sau đó đột nhiên quay đầu nói với Trương Gia:

“Đúng vậy, bọn họ vì sao không đánh số chứ? Cũng không biết cái xưởng nào thiết kế ra nữa.”

Thái Dương:......

“Tám phần là thằng ranh Thái Dương keo kiệt lại mua đồ rẻ tiền rồi.” Vẻ mặt Lý Lập Bang khinh thường.

“Bỏ đi, trước tiên đừng quản nhiều nữa, đem thứ này ráp xong rồi nói sau! Để cả đống phế phẩm ở trong này quả thực quá chướng mắt.” Trương Gia bực dọc kéo cà vạt.

Vì thế đã làm thì phải làm đến cùng, ba chú IT lập tức hành động, bắt đầu lôi những thứ trong thùng chuyển ra ngoài, sau đó xách cờ lê, vặn đinh ốc. Làm đến khí thế ngất trời, chính là không một người phản ứng Thái Dương.

Cố Văn Vũ lặng lẽ quét mắt qua mấy đồng chí IT miệt mài chơi xếp gỗ, lại chẳng nói lời nào, trực tiếp vào toilet.

Trên một đường từ ga về đến nhà Cố Văn Vũ chẳng hề nói một lời, sắc mặt nhìn qua còn mang vẻ ẩn nhẫn, trong lòng Thái Dương biết rõ ràng đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, cho nên thời điểm nhìn theo Cố Văn Vũ tiến vào toilet đóng cửa lại, chột dạ một trận.

Cố Văn Vũ vừa đi, khí thế của Thái Dương lập tức trở nên kiêu ngạo, thấy không ai ngó đến mình, liền trực tiếp tiến lên vỗ một phát vào cái mông đang vểnh cao của Lý Lập Bang. Người kia kêu to oa nha một tiếng nhảy dựng lên, tức giận đến mức muốn đem cờ lê hỏi thăm đầu của Thái Dương.

Thái Dương kịp thời lùi phía sau né tránh công kích, dùng chân đá đá Lý Lập Bang lấy một tấm ván gỗ trong thùng ra hỏi: “Mọi người đang làm gì thế? Lắp ráp phi thuyền à?”

Lý Lập Bang kỳ quái liếc mắt nhìn cậu, nói: “Thứ này không phải mày mua hay sao, như thế nào còn hỏi bọn tao?”

“Tớ mua á?” Thái Dương không hiểu ra sao, trợn mắt nhìn thùng giấy, rồi lại liếc sang những linh kiện hình dạng khác nhau trong tay ba chú IT kia, “Tớ mua lúc nào vậy chứ?!”

“Không phải cái giường em mua hay sao? Sáng sớm nay đưa tới, lúc đó em đã ra ngoài sát hạch rồi, bọn anh liền ký nhận giúp em.” Quách Minh Viễn dùng sức vặn một cái đinh ốc, chậm chạp nói, “Anh nhớ rõ là em đã từng nói qua với bọn anh là em đặt hàng online một cái giường mà.”

Giường?!

Thái Dương cẩn thận nhớ lại một chút, thực xác định lúc ấy có nhìn thấy một tấm hình chiếc giường hai tầng 2m2, kiểu dáng tương đối khí phách. Giờ lại nhìn cái đống lộn xộn trước mắt, tâm nói mình mua giường chứ có phải Transformers đâu, đùa kiểu gì thế này?!

“Cái...... cái này sao mà là giường được?”

Trương Gia gõ ngón vào một hàng chữ trên thùng carton, liền thấy mấy chữ lớn bắt mắt trên mặt:

Model giường tầng lắp ráp đa công dụng.

Thái Dương:......

Đa công dụng là có ý gì? Có thể biến hình sao?

Lúc này Cố Văn Vũ từ trong toilet đi ra, sắc mặt rõ ràng đã sáng sủa hơn rất nhiều so với lúc mới vào cửa.

“Cố Văn Vũ quay về đây ở rồi hả? Thật tốt quá, cậu xem vừa vặn hôm nay cái giường Thái Dương mua đã giao đến, bọn tôi tranh thủ tối nay liền đem ra lắp ráp, sau này cậu sẽ không phải chen chúc cùng một chỗ với Thái Dương nữa.” Quách sư huynh cười tủm tỉm nói, dùng tay cầm tua vít lau qua mồ hôi trên trán.

Giường?!

Cố Văn Vũ quay đầu nhìn nhìn Thái Dương.

Thái Dương bị hắn nhìn thế nhưng lại có cảm giác mình đã làm sai, vội vàng nhỏ giọng giải thích nói: “Tớ...... Đây là do tớ rất nhiều ngày trước đã mua à......”

Động tác dựng tấm gỗ của Trương Gia hơi hơi dừng lại, rất thâm ý liếc nhìn Thái Dương cùng Cố Văn Vũ một cái, mỉm cười nói với Cố Văn Vũ: “Kỳ thật lúc cậu mới tới chúng tôi cũng nên mua giường mới. Dù sao vẫn còn phòng trống, chẳng có lý do gì mà lại bắt cậu vừa gánh phần tiền thuê nhà tương đồng vừa phải chen chúc cùng một chỗ với người khác.”

“Tôi không sao.” Cố Văn Vũ thản nhiên nói.

“Nhưng chúng tôi thì không được a! Lương tâm chúng tôi vẫn cứ luôn bị khiển trách thật sâu á!” Lý Lập Bang một bên chen vào nói một bên dùng cờ lê đập đập ngực mình.”Tất cả mọi người quen biết cũng không phải một ngày hai ngày, cậu còn khách khí gì với chúng tôi chứ! Thái Dương, cậu nói phải không?”

Thái Dương mắt trợn trắng, thầm mắng lương tâm thằng ngu này đã sớm để cho chó ăn rồi, mới nãy còn dùng cả cờ lê đập cậu. Bất quá Lý Lập Bang hỏi như vậy, Thái Dương lại không biết nên trả lời như thế nà, cậu lại càng không thể nói mình muốn ngủ chung phòng với Cố Văn Vũ.

“Hôm nay khuya rồi, muốn làm thì để sau rồi nói tiếp.” Cố Văn Vũ lại nói.

Thái Dương nhanh chân phụ họa: “Đúng vậy đúng vậy, muộn thế này rồi cơ mà, ngày mai còn phải đi làm nữa chứ, mọi người mau đi ngủ đi, thứ này không phải là dăm ba ngày là dựng xong đâu!”

“Ai nha chú không cần quan tâm, xem các ca ca lắp ráp ổn thỏa cho chú đây. Chờ lát rồi ngủ trên cái giường lớn này đi!” Lý Lập Bang son sắt bảo chứng nói.

Cố Văn Vũ hơi hơi cau mày nhìn mấy người lắp ráp giường, rồi quét mắt qua cầu thang dẫn lên tầng, lại nhìn cánh cửa phòng trống, lại dùng ánh mắt ước chừng đo đạc một chút độ rộng của giường, nếu cứ trực tiếp lắp ráp xong xuôi tại chỗ thế này thì chắc chắn là không mang lên được.

Hắn phi thường nghi hoặc, ba con người trước mặt này nhìn qua đều thuộc hàng IQ cao, thế quái nào lại làm ra cái chuyện ngốc như vậy.

Bất quá nghi hoặc cứ nghi hoặc, Cố Văn Vũ im lặng không lên tiếng, cũng không có tâm tình tốt đi nhắc nhở bọn họ. Cái giường này là vấn đề đau đầu, xem chừng tạm thời không thể tránh được khiến cho Thái Dương cùng hắn phải tách ra ở riêng. Bất quá hắn cũng chẳng hề muốn đêm nay lại không được ôm lấy thân thể làm cho hắn gần như mê muội kia, dù sao chút thân mật ngắn ngủi mới nãy trong xe khiến hắn dù thế nào cũng không thể thỏa mãn.

Muốn đem người bên cạnh kéo vào trong lòng mình nhiều hơn, hôn môi sau đó liền cởi quần áo em ấy ra a......

Cố Văn Vũ nghĩ nghĩ, có điểm ngây người.

Bất quá cũng may hắn trước mặt người ngoài luôn luôn là bản mặt gỗ, thế nào cũng sẽ không để cho người ta nhìn ra khác thường.

Nhưng mà một hồi ngẩn người tuyệt đẹp của Cố Văn Vũ không kéo dài bao lâu, đã bị giọng nói của Thái Dương cắt đứt.

Thái Dương dạo một vòng qua ba người đang vây quanh vùi đầu làm việc, kế đó vỗ đùi cười ha ha: “đầu óc mọi người không có vấn đề gì đấy chứ! Thế mà lại ngồi ráp ngay tại đây! Đợi đến khi lắp xong rồi thì làm sao mà khênh vào phòng được a?”

Cố Văn Vũ:......

Ba chú IT kia đều sững người, lập tức biểu cảm biến hóa đủ kiểu, trong lúc nhất thời lộ hết sạch ra.

Trương Gia ảo não nghĩ: Thôi xong, nãy giờ vẫn âm thầm lưu ý động tĩnh giữa Cố Văn Vũ cùng Thái Dương, thế nhưng lại chẳng để ý mà làm ra chuyện hồ đồ thế này! Thực mất mặt.

Quách Minh Viễn sờ sờ cằm cảm thán trong tâm: Quả nhiên là già rồi sao, ngay cả vấn đề cơ bản như vậy cũng chưa nghĩ đến. Xem ra chuyện xuất ngoại bất thành đả kích đến mình thật đúng là không nhỏ, ai, nghe coi, thấy cả âm thanh mộng tưởng vỡ vụn a......

Lý Lập Bang tiếp tục cúi đầu sầu não vặn cờ lê: Kỳ lạ quá, sao ánh mắt thằng nhãi Thái Dương nhìn gã ôn thần Cố Văn Vũ kia lại không bình thương như vậy? Hơn nữa thời điểm bọn họ vừa mới vào cửa lại còn kéo tay kéo chân nhau mà đi. Tuy rằng mình làm bộ như không thấy được nhưng mà bọn họ quả thật là có nắm tay đi vào mà......

Thái Dương cười chán chê, rốt cục phát giác không khí dị thường, vì thế tắt tiếng, chính là trong bụng lại vang một tiếng ọc ọc.

Cậu xoa xoa dạ dày, vô thức nhìn Cố Văn Vũ.

“Muộn vậy mà chưa ăn à?” Trương Gia đưa mắt nhìn đồng hồ treo tường, nhăn mày lại.

“Đi thi mà, chưa kịp ăn.”

“Thế sao muộn thế này mới về?” Lý Lập Bang hỏi, ánh mắt còn không ngừng lượn trên người Cố Văn Vũ, chỉ thấy đại thần IT đã vô thanh vô tức bỏ vào phòng bếp, đang cầm tạp dề buộc lên người.”Chúng tao còn tưởng mày sát hạch xong rồi trực tiếp đi ăn cơm luôn chứ.”

Thái Dương tâm nói cái chỗ gà không đẻ trứng kia làm quái có gì mà ăn, bất quá cậu cũng không nghĩ muốn giải thích, thấy ba người đang chuyển linh kiện lên trên tầng, cậu lưu luyến liếc nhìn phòng bếp một cái, rồi lại theo sau hỗ trợ.

Chính là chẳng giúp được bao lâu, cậu lại kiếm cớ chuồn xuống.

Cố Văn Vũ đã ở trong bếp bắt đầu chuẩn bị nấu, cũng không biết hắn làm cái gì, chỉ nghe một trận tiếng dao thái rau cộp cộp dồn dập hữu lực từ bên trong truyền ra.

Thái Dương rón ra rón rén chui vào phòng bếp, thò đầu trộm ngó xem Cố Văn Vũ đang làm gì, kết quả thấy được trên thớt là cải bắp đã muốn bị cắt thành nát bét, trong lòng không khỏi co rút, rụt lại ở cửa không dám tiến vào.

“Lấy cho tôi hai quả trứng, trong tủ lạnh ấy.” Cố Văn Vũ đưa lưng về phía Thái Dương nói, thanh âm nghe lại thập phần bình tĩnh.

Thái Dương lập tức mở tủ lạnh cầm hai quả trứng gà ra, đi đến bên người Cố Văn Vũ, có chút khẩn trương khó hiểu. Tạp dề hoa màu hồng phấn quấn quanh Cố Văn Vũ, phần eo bị thắt chặt hiển lộ đường cong, nhìn qua chẳng những không buồn cười, ngược lại có phần gợi cảm. Thái Dương nhìn đến nhịn không nổi nuốt nước miếng, đứng phía sau Cố Văn Vũ khàn khàn giọng hỏi: “Đập trứng vào bát giùm cậu nhé?”

Cố Văn Vũ nhẹ nhàng lên tiếng: “Ừ.”

Thái Dương tức khắc tiếp nhận sự ủng hộ, lao sang chạn tìm bát. Cậu chưa bao giờ quản chuyện bếp núc, dụng cụ nhà bếp đặt ở chỗ nào hoàn toàn không có khái niệm, mở qua mở lại mấy chỗ trên chạn mới tìm được một chồng bát sứ trắng, đang với tay lên lấy, đột nhiên cảm thấy hơi thở nóng bỏng sau gáy, kế tiếp liền bị người từ phía sau ôm lấy quanh hông.

Bởi vì hai người mới vừa xác lập quan hệ, cho nên đối với sự thân mật như vậy Thái Dương còn chưa thích ứng, thân thể cứng đờ, tim đập thình thịch không ngừng.

Cố Văn Vũ không nói một lời cứ như vậy ôm Thái Dương, sau đó một tay ôm thắt lưng, tay kia giúp cậu lấy bát sứ xuống, rồi lại nắm tay cậu gõ một quả trứng, đập vào trong bát.

Bát sứ tuyết trắng, trứng gà vàng óng, dưới ánh đèn phòng bếp nhu hòa hiện vẻ mượt mà óng ánh.

Tay Thái Dương bị Cố Văn Vũ nắm có chút phát run, đương lúc Cố Văn Vũ định làm như lúc trước đập quả thứ hai, Thái Dương muốn rút tay, lại bị Cố Văn Vũ giữ chặt.

“Đừng nhúc nhích, đánh trứng thế này thì sẽ ăn ngon hơn.” Cố Văn Vũ nghiêng đầu ở bên tai Thái Dương thấp giọng nói, bàn tay ôm eo cậu vẫn không có buông ra. Sau đó lại cầm đôi đũa đặt vào tay Thái Dương, tiếp tục nắm tay cậu, chậm rãi dùng đũa quấy, tốc độ bắt đầu rất chậm, sau đó nhanh dần lên, cho đến khi đem hai quả trứng trong bát kia không còn phân rõ, dần dần đánh tan ra, cuối cùng dung hợp thành một thể.