Thái Dương thật muốn hộc máu a.

Lại còn...... còn gạo đã nấu thành cơm......

Vậy nên mới nói, có một số việc cương quyết là không thể làm. Một khi đã làm rồi sẽ lưu lại nhược điểm cho người ta, sau đó cả đời sẽ bị tóm lấy cái đuôi sam đó mãi không buông, mà dù cho không có chuyện gì xảy ra, về sau có muốn vùng lên cũng rất khó.

Thái Dương bị chọc phải nỗi đau, lập tức đỏ mặt miệng hùm gan sứa rống:

“Cố Văn Vũ! Nhà ngươi...... đừng nói có lung tung có được không! Cái gì mà gạo nấu thành cơm! Ta...... Ta nói cho ngươi biết! Ta căn bản là không biết ngươi đang nói cái gì! Ngươi muốn phát khùng thì đi nơi khác, ông đây...... ông đây không đùa với nhà ngươi nữa...... Ư! Ưm?!”

Câu kế tiếp của Thái Dương nói ra không được, bởi tại thời điểm cậu đang nhớn nhác giương nanh múa vuốt, hai tay Cố Văn Vũ đột nhiênnhẹ nhàng ôm lấy mặt cậu, hơi hơi nghiêng đầu tiến sát lại, trực tiếp hôn xuống.

Ôn nhu, lại kiên định không cho phép kháng cự.

Làn môi lạnh giá như băng, xúc cảm lại mềm mại dị thường, vừa co dãn vừa ngọt ngào, cực kỳ giống thạch hoa quả Thái Dương yêu thích nhất.

Thái Dương không phải lần đầu tiên bị Cố Văn Vũ hôn, nhưng mỗi một lần tiếp xúc đều khiến cho tim cậu đập đến không thể khống chế gia tốc, chẳng hề bài xích, ngược lại nghĩ đến nụ hôn ôn nhu này là đến từ Cố Văn Vũ, ở sâu trong nội tâm liền dâng lên một niềm vui sướng nồng đậm.

Cậu cả đời này mới chỉ hôn qua một mình Cố Văn Vũ, vô luận là nữ hay là nam. Cho nên cũng chẳng hay cùng người khác sẽ là cảm giác gì.

Có nên thử một chút cùng người khác hay không đây?

Thái Dương cân nhắc như vậy.

Cứ phân tâm như thế, thời điểm đầu lưỡi của Cố Văn Vũ duỗi vào dò xét, Thái Dương thế nhưng quên cả phản kháng, thậm chí theo bản năng liền hơi hơi giơ nâng mặt chủ động nghênh đón, hai tay cũng nhịn không được ôm vòng ra sau cổ Cố Văn Vũ, tựa hồ càng muốn nhấm nháp tỉ mẩn làn môi mê người, ngọt ngào tựa như thạch hoa quả kia.

Nhưng mà Thái Dương không biết, trên thế giới này không phải cái gì ngọt ngào cũng đều có thể tùy tiện ăn xong bỏ vỏ giống như thạch hoa quả.

Theo nụ hôn càng lúc càng sâu, sự âu yếm quấn quýt lại càng tăng thêm, Thái Dương ôm eo Cố Văn Vũ, nghe tiếng thở dốc của hắn, ngửi hương vị của hắn, nhớ lại từng chuyện vụn vặt lúc hai người từng ở chung cùng nhau, đột nhiên có xúc động muốn khóc.

Cậu cảm thấy cuộc đời này của cậu xem như xong rồi, hoàn toàn là bị giữ chặt trong tay người này rồi.

Bởi vì, cậu phát hiện, bản thân thế nhưng đã thích người này đến hết thuốc chữa rồi!

Nếu lát sau, hắn lại để cho cậu đi, còn bồi thêm câu “Bất quá là phát tiết”, thì cậu phải làm gì bây giờ? Lại trợn tròn mắt ư?

Hô hấp của hai người đều có điểm nặng nề, tay Cố Văn Vũ trong bất tri bất giác đã kéo khóa áo khoác của Thái Dương xuống, khám phá thân thể mềm mại được bao bọc trong áo lông cừu ấm áp.

Không biết Cố Văn Vũ chạm đến chỗ nào, khiến cho Thái Dương chợt bừng tỉnh, một phen đẩy hắn ra.

Thái Dương khẽ thở gấp, mở to hai mắt trân trân nhìn Cố Văn Vũ. Mới nãy tay Cố Văn Vũ lướt qua ngực, chẵng rõ thế nào nhưng lại làm cho cậu có một loại cảm giác tê rần như điện giật, trên người không khỏi trở nên khô nóng, cậu hoảng sợ phát hiện tiểu đệ đệ vốn thành thành thật thật nằm im trong quần bò của mình lại có xu hướng ngẩng đầu dậy.

Cố Văn Vũ cũng nhìn Thái Dương, ánh mắt lãnh đạm hờ hững thường ngày giờ phút này giống như một hồ nước bị quấy đảo, sóng nước bập bềnh động lòng người, khiến người khác liếc nhìn một cái liền khinh suất chìm đắm vào.

“Cố Văn Vũ, nhà ngươi rốt cuộc muốn làm gì...... Đừng đùa nữa được không, ông đây thật sự đùa không nổi đâu......” Trên khuôn mặt tái nhợt của Thái Dương hiện điểm đỏ hồng, gấp gáp thở, tuy rằng đẩy Cố Văn Vũ ra, hai tay lại vẫn nắm chặt vạt áo hắn, giọng nói khi nói chuyện cũng điểm phát khàn.

“Tôi rất nghiêm túc, tôi thích em, từ ánh nhìn đầu tiên đã bắt đầu thích em rồi, dù cho em không phải là con gái đi chăng nữa.”

“Nhà ngươi thích thì tưởng muốn làm gì cũng được hở? Ai quy định vậy? Nhà ngươi coi trọng ông đây, thì tưởng ông đây cũng coi trọng ngươi chắc?!”

Cố Văn Vũ nhìn nhìn chú nhóc IT vẫn nghiến răng nghiến lợi, đầy mặt viết chữ không cam lòng, trầm mặc một chút, tay với vào túi áo khoác lấy di động ra, ấn vài cái rất nhanh trên mặt, đưa tới bên miệng Thái Dương.

Thái Dương hồ nghi nheo mắt lại: “Làm gì thế?”

“Đây là phần mềm phân tích ngữ nghĩa tôi đã từng nói với em, giờ đã phát triển được không ít. Giờ hãy nói với nó một câu em không thích tôi, chán ghét tôi, hoặc là không muốn thấy tôi nữa. Nếu kết quả phân tích của phần mềm nhất trí cùng lời em nói, tôi sẽ lập tức rời đi, không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa.”

Thái Dương liếc nhìn di động Cố Văn Vũ giơ trước mặt mình, hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi chỗ khác, nét đỏ trên mặt vừa mới lui lại hiện lên, “Hứ, cái thứ vứt đi này, tôi không thèm nói.”

Chương trình di động tiếp nhận ghi âm, nhanh chóng vận hành, bắt đầu loading từng phần trăm.

Phần trăm loading rất nhanh liền đầy.

Trên màn hình di động xuất hiện một hàng chữ.

Cố Văn Vũ lấy di động qua nhìn, nhẹ nhàng cong khóe miệng.

Thái Dương thấy thế lòng hiếu kỳ liền dâng lên, nhịn không được sán lại xem. Chờ thấy rõ dòng chữ bên trên, lập tức cảm thấy đại não sung huyết, ngay cả lỗ tai cũng nóng ran.

Chỉ thấy cái phần mềm rắm chó không kêu chết tiệt kia phân tích ra một câu khiến người ta nhức nhối, chính là:

Làm sao mà nói được chứ, nếu như để cậu biết rằng tôi cũng thích cậu muốn chết, thì sau này sao tôi gạt cậu được nữa chứ?

Thái Dương:......

Cố Văn Vũ nhìn bộ dáng trợn tròn mắt ngẩn người kia của Thái Dương, lại dằn lòng không nổi ghé qua hôn cậu, sau đó có chút nhận ra liếm môi, nói:

“Thái Dương, em thật ngọt.”

Thái Dương cảm thấy cái mặt mo của mình nóng đến mức bo mạch chủ não bộ hẳn cũng phải báo hỏng. Cậu phát hiện Cố Văn Vũ nguyên lai cũng có thể đùa giỡn lưu manh như vậy, mà thủ đoạn trêu ghẹo người tuyệt đối còn cao minh hơn cả tiền chủ quản biến thái kia của cậu.

Ngọt? Nói ai? Cậu á?

Trong đầu Thái Dương không khỏi thoảng qua hình tượng một em gái mắt to váy xống thướt tha tóc uốn lọn ngậm kẹo que, đang nghiêng đầu uốn thân chớp mắt với Cố Văn Vũ......

“Này Cố Văn Vũ, nói ai ngọt thế hả?”

Cố Văn Vũ ngược lại thực ngoài ý muốn đối với phản ứng của Thái Dương, không rõ cậu vì cái gì đột nhiên kích động như vậy, lấy tay nhẹ nhàng điểm trên môi Thái Dương, nói: “Em chỗ này, thực ngọt.”

Thái Dương sửng sốt, lập tức nhận ra mình vừa mới hiểu lầm ý tứ của Cố Văn Vũ, khuôn mặt so với vừa rồi càng đỏ hơn, xấu hổ ha ha cười vài tiếng giải thích nói: “A cậu nói cái đó hả, ha ha, tớ vừa mới ăn thạch hoa quả, ha ha a, là vị mật đào á......”

“Về sau tôi mỗi ngày sẽ mua thạch hoa quả cho em ăn, được không?” Cố Văn Vũ nhìn Thái Dương không ngừng cười gượng, nhẹ giọng nói.

Nụ cười gượng của Thái Dương liền câm bặt lại, cúi đầu trầm mặc một lát, mới nhỏ giọng hỏi: “Nếu như vậy...... Lúc trước sao lại để cho tớ đi?”

“Tôi từng rất sợ sẽ làm ảnh hưởng đến em, sợ mang em đi trên con đường rất gian nan này. Hơn nữa tình cảm của em với cha mẹ tốt như vậy, nếu chúng ta ở cùng một chỗ, khẳng định sẽ không được bọn họ chấp nhận, tôi không muốn em phải khó xử.”

“Vậy vì sao lại thay đổi chủ ý?”

“Tuyết quá lớn, xe lửa lại về trễ, tôi đợi em không nổi.”

Cố Văn Vũ tiến tới gần Thái Dương hơn một chút, cầm bàn tay đông cứng lạnh như băng của cậu.

“Tôi sợ mình không đợi em nổi nữa, sợ em sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của tôi. Nếu em tan biến, thì tôi phải làm thế nào đây? Mối e ngại của tôi, còn có ý nghĩa gì nữa? Cho nên tôi không thể cho em rời đi, e rằng một ngày cũng không được. Thái Dương, chúng ta hãy ở cùng một chỗ, có được không?”

Thái Dương ngẩng đầu nhìn hắn, đôi mắt có điểm phiếm hồng, nhẹ nhàng nắm lại tay Cố Văn Vũ.

“Cậu là đồ ngốc.”

“Nhưng em vẫn thương tôi mà.”

“Tớ lần này thi TOEFL rất khá, nhất định có thể lấy được học bổng, giờ lưu lại cậu xem phải bồi thường tớ như thế nào đây?”

“Từ giờ tất cả những gì tôi sở hữu đều là của em, bao gồm cả tôi nữa, có đủ không?”

“Xí, ai thèm chứ......”

Song còn chưa đợi Thái Dương nói hết, Cố Văn Vũ liền hơi ngồi ngổm xuống, ôm lấy hai chân Thái Dương đem cả người nhấc lên.

“Á! Cố Văn Vũ! Cậu cậu cậu lại phát điên gì thế?! Bỏ tớ xuống! Này!” Nửa thân trên Thái Dương bị vác qua vai Cố Văn Vũ, lại một phen đất trời nghiêng ngả, hoảng đến mức mắng to.

Nhưng Cố Văn Vũ cũng không để ý Thái Dương, khiêng người đi bước lớn về phía chiếc SUV đang đỗ bên đường, lưu lại một chuỗi dấu chân thật sâu trên đất tuyết. Còn chưa đến nơi đã dùng chìa khóa điều khiển từ xa mở khóa, mở cửa sau ra, đem Thái Dương ném vào ghế, rồi tự thân cũng chui vào theo.

Xe chưa tắt máy, trong xe bật chế độ sưởi, nhiệt độ rất cao. Hai người vừa mới đứng trên đất tuyết hồi lâu, vừa tiến vào liền cảm thấy toàn thân khô nóng khó nhịn.

Lặng im ngồi một lát, cả hai chẳng ai nói gì, cũng chẳng hề cử động. Sau đó dường như tâm hữu linh tê thình lình nhìn nhau, cơ hồ ngay trong một giây, hai người đồng thời bắt đầu lột áo khoác đối phương, động tác vội vàng mà thô bạo.

Tâm hữu linh tê nhất điểm thông: trích ra từ bài thơ Đường “Vô đề kỳ I” của Lý Thượng Ẩn.

Tạc dạ tinh thần tạc dạ phongHọa lâu tây bạn quế đường đôngThân vô thái phượng song phi dựcTâm hữu linh tê nhất điểm thôngCách tọa tống câu xuân tửu noãnPhân tào xạ phúc lạp đăng hồngTa dư thính cổ ưng quan khứTẩu mã lan đài loại chuyển bồng

Đại khái là: Tâm ý tương thông, mang ý nghĩa là chúng mình hiểu lòng nhau ^^

Làn gió ấm trong chiếc SUV bùng cháy, tiếng quần áo ma sát cùng tiếng thở dốc nặng nề đầy chật cả không gian. Sau một hồi ôm hôn cuồng nhiệt, Thái Dương bị Cố Văn Vũ chặt chẽ đặt ở dưới thân.

Đai lưng của Thái Dương đã bị gỡ ra, tiểu huynh đệ sớm đã không nghe lời rất có tinh thần nhô đầu ra, bị Cố Văn Vũ nhẹ nhàng cầm lấy, vỗ về chơi đùa trên dưới.

Bàn tay xa lạ, mang đến cảm nhận không giống nhau, tư mật cùng cô quạnh của hai mươi năm cứ như vậy đột nhiên bị người phá cỡ. Trong lòng bàn tay ấm áp, mỗi một đường vân tựa hồ đều có thể chạm đến thần kinh mẫn cảm nhất. Ngón tay thon dài còn mang theo hơi lạnh trong gió tuyết, dưới sự kích thích lạnh nóng đan xen, khoái cảm như thủy triều không ngừng cuồn cuộn trong cơ thể.

Nụ hôn ôn nhu của Cố Văn Vũ từ đầu chí cuối vẫn triền miên, ngăn chặn tiếng rên nhẹ tràn ra vì khoái ý của Thái Dương. Tay không ý thức ôm lên lưng Cố Văn Vũ, tùy tiện ve vuốt.

Vốn là một tiểu xử nam ngây thơ, chưa từng hưởng thụ đãi ngộ như vậy?

Theo tốc độ nhanh hơn trên tay Cố Văn Vũ, thân thể Thái Dương dần run rẩy, lưng không tự chủ được ưỡn về phía sau, hai tay nắm chặt cánh tay Cố Văn Vũ, trong miệng bị Cố Văn Vũ ngăn chặn phát ra tiếng kêu rên không ngừng.

Cố Văn Vũ ngẩng đầu, khẽ rời khỏi môi Thái Dương, một tiếng rên rỉ ngập tràn mê hoặc từ từ phát ra, song thanh âm còn chưa hoàn toàn đi ra lại bị Cố Văn Vũ chặn về.

Cuối cùng, toàn thân Thái Dương căng thẳng, rốt cục đã phóng ra.

Chớp mắt cậu viên mãn, cảm thấy cả đời này chưa từng có sảng khoái như thế.

Cúi đầu nhìn nhìn sắc trắng trong tay Cố Văn Vũ, cậu có điểm ngượng ngùng, đỏ mặt định bụng kéo quần lên, lại bị Cố Văn Vũ ngăn lại.

Cậu viên mãn, nhưng có người còn chưa được giải quyết.

Thái Dương thấy Cố Văn Vũ không có ý thu tay lại, đột nhiên nghĩ đến tình cảnh đã xem trong GV, ngay sau đó liền linh tính kế tiếp sẽ phát sinh điều gì, kế tiếp liền sợ hãi.

Ngay lúc bàn tay Cố Văn Vũ dò dẫm vào sau cánh mông cậu, Thái Dương bắt lấy cổ tay hắn, thấp giọng nói: “Đừng!”

Cố Văn Vũ ngẩng đầu, vì vô pháp ức chế *** mà ánh mắt mơ màng, “Sao thế?”

Thái Dương đỏ mặt không dám nhìn Cố Văn Vũ: “Tớ...... Tớ......”

Cố Văn Vũ: “???”

Thái Dương: “Tớ đói bụng!”

Cố Văn Vũ: “......”

Thái Dương dè dặt: “Về nhà ăn đã, có được không?”

Cố Văn Vũ: “......”

Thái Dương gian nan nuốt nuốt nước miếng: “Tớ đói lắm á, cả ngày nay chỉ ăn có một gói thạch hoa quả à.”

Cố Văn Vũ: “......”

Thái Dương cẩn thận quan sát vẻ mặt Cố Văn Vũ, càng nhỏ giọng nói: “Lâu lắm không ăn cơm cậu nấu rồi...... thèm lắm.”

Nghĩ nghĩ, lại duỗi tay ôm lấy khuôn mặt Cố Văn Vũ, nâng người chủ động hôn một chút lên môi hắn, sau đó dùng ánh mắt đáng thương nhìn hắn.

Cố Văn Vũ dưới nụ hôn chủ động dâng hiến rốt cục đã bại trận, hít sâu một hơi, rút hai tờ giấy ăn lau khô tay, ngồi dậy. Đem áo khoác phủ lên cho Thái Dương xong xuôi, hắn mở cửa xuống xe, trở lại ghế lái, không nói một lời khởi động, sang số, xoay vô lăng.

“Ngủ một giấc đi, về đến nhà sẽ gọi em.”

Thái Dương nằm ở phía sau, trùm áo khoác của Cố Văn Vũ, chỉ lộ ra đôi mắt, bộ dáng gian kế đã đạt được.

Áo khoác của Cố Văn Vũ tràn ngập mùi hương trên thân Cố Văn Vũ, Thái Dương nhịn không được dùng sức ôm chặt, sau đó đột nhiên chạm đến thứ gì đó cưng cứng, lấy ra liền thấy, đúng là di động của Cố Văn Vũ, vẫn còn đang ở trạng thái ghi âm!

Trộm liếc nhìn Cố Văn Vũ đang chăm chú lái xe một cái, Thái Dương không tiếng động ấn ấn, sau đó xoay người đưa lưng về phía Cố Văn Vũ, bắt đầu nghịch phần mềm phân tích thần kỳ kia.

Nhìn thấy kết quả phân tích mấy câu cảm thán vô ý nghĩa giữa hai người cùng câu cuối cùng kia của Cố Văn Vũ, Thái Dương cơ hồ muốn cười phá lên, một bên mặt đỏ tai hồng một bên gắt gao che miệng không cho bản thân phát ra âm thanh, nhịn đến đau hết ruột gan.

Giờ này khắc này, toàn bộ lực chú ý của Thái Dương đều bị phần mềm di động này hấp dẫn, cũng không có chú ý tới, trong màn đêm tuyết thâm trầm, Cố Văn Vũ lái xe chậm rãi biết bao nhiêu, cẩn thận đến mức nào. Đôi tay nắm tay lái dù rằng hơi hơi phát run, nhưng thực vững vàng, thực hữu lực.

Cố: Cô đây là muốn làm tôi nghẹn chết hả? Đoạn sau cô tự mình diễn đi, tôi không diễn nữa. 【 bỏ đi Đào: Ai dô làm gì thế chứ, cậu xem, tiểu Thái tôi cũng để cho cậu ăn rồi mà...... Này! Này quay về đi a! Chuyện gì cũng phải từ từ chứ! Cậu đi rồi thì ai còn thèm đọc nữa a...... Này này này 【 hai mắt đẫm lệ đuổi theo