Trở lại sảnh chờ, Thái Dương vẫn rầu rĩ không nói lời nào, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Mà Cố Văn Vũ trước giờ cũng không phải là người biết an ủi, hắn nhìn Thái Dương, vài lần định cố gắng nói gì đó phá vỡ trầm mặc, song đều thất bại, cuối cùng chỉ đến bên bình nước lấy đầy một cốc đưa cho cậu.

Thái Dương cảm thấy có điểm không được tự nhiên, chung quy có cảm giác ánh mắt Cố Văn Vũ nhìn mình giống như đang nhìn thiên kim khuê nữ bị người ta phi lễ, vì thế trong lòng càng thêm khó chịu, đơn giản tiếp nhận nước ngẩng cổ uống một hơi cạn sạch.

Nhưng không nghĩ tới, hành động này lại làm cho Cố Văn Vũ hiểu lầm, tưởng rằng cậu khát vô cùng, nên lại lấy tiếp cho cậu một cốc đầy tràn.

Nhìn Cố Văn Vũ vẻ mặt nghiêm túc thành thật bưng nước ra cho mình, Thái Dương há miệng, rồi lại khép lại. Nhịn không nổi thầm muốn nói, kỹ thuật tiếp nước của Cố đại thần quả thực không tồi, cư nhiên đầy đến muốn tràn mà còn có thể đảm bảo một giọt cũng không rơi ra ngoài, quả là làm khó cho cậu.

Chính là chỉ nghĩ thôi, dạ dày cậu đã muốn trướng đến một giọt nước cũng không chứa nổi, liền xua tay với Cố Văn Vũ, sau đó cúi đầu, phờ phạc tìm một chỗ ghế trống để ngồi.

Cố Văn Vũ cúi đầu nhìn nhìn cốc nước, sau đó đem nước bên trong uống sạch, quăng cốc, hai tay đút vào trong túi áo tiến lại, ngồi xuống bên người Thái Dương.

“Này, Cố Văn Vũ......” Thái Dương cân nhắc trong chốc lát, có chút gian nan mở miệng.

Cố Văn Vũ nghiêng đầu nhìn Thái Dương.

“Chuyện chúng ta mới nãy đụng phải quản lý...... ừm, cậu đừng có nói với bọn họ, nhất là Lý Lập Bang cùng Trương Gia.” Thái Dương nhìn nhìn ba chú IT kia ở dãy ghế ngồi đối diện, lúc này đang đắp áo khoác nằm ngổn ngang trên ghế dài sảnh chờ, ngủ lăn lóc không còn hình tượng gì.

“Ừ.” Cố Văn Vũ thực rõ ràng đáp lại, một chữ dư thừa trong lời nói cũng đều không có.

Trong lòng Thái Dương không biết sao lại thêm phiền não.

Con người có đôi khi chính là như vậy, thời điểm tâm tình khó chịu, nếu có người đi theo để cho bạn dốc bầu khổ tâm, bạn ngược lại không muốn mở miệng. Nhưng trái lại người ta lại tỏ thái độ nói thì nói mà chẳng nói thì thôi, bạn ngược lại muốn tóm lấy người ta để làm chốn than sầu kể khổ!

Thái Dương gọi người như thế là đồ đê tiện, giống như là Lý Lập Bang.

Ngay sau đó cậu chép chép miệng, di di mông dịch về phía Cố Văn Vũ, chán ngán hỏi: “Cậu...... sao cậu không hỏi tớ tại sao?”

“Ừ, tại sao?”

Thái Dương tắt tiếng, hắc tuyến đầy đầu.

Cố Văn Vũ thực vô tội nhìn cậu.

Thái Dương đột nhiên cảm thấy một bụng ức chế cơ hồ sẽ bị cuốn sạch trơn trước cái biểu tình lạnh te kia của Cố Văn Vũ! Bất quá, cậu vẫn là nói:

“Ngày đó ở trong quán bar có xảy ra chút chuyện, liên lụy Lý Lập Bang cùng Trương Gia ra tay đắc tội quản lí. Hai thằng đểu đó dù rằng bình thường chẳng tốt lành gì, thời điểm mấu chốt vẫn là rất có nghĩa khí bạn bè, tớ không muốn lại liên lụy bọn họ...... Cùng lắm thì ông đây từ chức không thèm làm nữa, có cái gì đâu......” Nói xong nói xong, cậu lại cúi đầu, tâm phiền ý loạn hung hăng vò đầu, thấp giọng chửi một câu, “Chết tiệt, con mẹ nó sao lại thế này chứ! Cư nhiên bị thủ trưởng nam quấy nhiễu ***?! Mẹ nó bộ dạng ông đây giống GAY lắm sao?!”

Ánh mắt Cố Văn Vũ cấp tốc quét một lượt trên người Thái Dương, không trả lời.

Thái Dương ngẩng đầu, khuôn mặt vì kích động mà có chút đỏ ửng, đôi mắt ánh nước thoạt nhìn càng thêm sáng ngời.

Hàng mày Cố Văn Vũ hơi động, nhanh chóng nói sang chuyện khác: “Công tác quan trọng nhất là vui vẻ, không thấy thoải mái thì đừng làm.”

“Chính là hiện tại thử việc cũng chưa hết, cứ như vậy mà từ chức, cậu nói tớ sau này tìm việc thế nào đây?” Thái Dương tưởng tượng đến sự thật tàn khốc, lại có chút nhụt chí.

“Có thể giải thích tình hình thực sự, đơn vị tuyển dụng sẽ hiểu.”

“Giải thích tình hình? Tình hình gì cơ? Bị thượng cấp quấy nhiễu *** sao?! Bình thường người bị hại đều là nữ, có bao giờ nghe nói nam là nguyên cáo những vụ đó đâu? Ha! Vừa nghĩ lại thấy pháp luật thật không công bằng nha! Ví dụ như tội cưỡng gian, người bị hại phải là nữ, nếu không sẽ không thành lập, đúng là thói đời! Đ.m! Đàn ông không phải cũng có bị cưỡng ép sao!”

Cố Văn Vũ liếc nhìn Thái Dương một cái, sau đó biểu tình bình tĩnh rạch ròi phân minh nói:

“Trong pháp luật tồn tại rất nhiều quy định không thể bỏ qua sự phân biệt giới tính, những đãi ngộ bất công đối với lưỡng tính rất sớm đã được giới công luận đưa ra thảo luận. Ở nước ngoài thậm chí có rất nhiều quy định bất hợp lý đã phải có những thay đổi tương ứng, song nước ta vẫn không có tiến triển rõ ràng gì. Ví dụ như đồng tính hôn nhân, kỳ thực chính là một lại kỳ thị giới tính.”

Thái Dương ngẩn người, bị một đống lời khách sáo của Cố Văn Vũ làm cho choáng váng, thuận đà nói theo: “Cũng không sai! Lúc nào cũng nói phụ nữ nhi đồng là quần thể yếu đuối, cần phải được đám đàn ông con trai to lớn chúng ta bảo hộ. Dựa vào cái gì mà nhất định phải là phụ nữ kết hôn cùng đàn ông? Đàn ông cùng đàn ông kết hôn sao lại không được?! Dựa vào cái gì chứ!”

Tại thời điểm Thái Dương sục sôi căm phẫn cằn nhằn, Cố Văn Vũ lại khôi phục trạng thái lạnh tanh trầm mặc, chính là, khóe miệng hơi cong lên một độ cong đẹp đẽ khó phát hiện.

Mà Thái Dương vẫn đang một bên suy xét vấn đề bất bình đẳng giới nghiêm trọng trong chế độ pháp luật, tựa hồ hoàn toàn không có ý thức được, đề tài trong lúc bất tri bất giác, đã bị hướng lệch đi......

Sau một hồi nói đông chém tây như vậy xong, tâm tình hậm hực của Thái Dương đã tốt hơn rất nhiều, đến thời điểm bọn Lý Lập Bang Quách Minh Viễn tỉnh lại chuẩn bị lên máy bay, thậm chí đã hoàn toàn không phát hiện ra thần sắc cậu có điều gì dị thường.

Lý Lập Bang lúc nhìn đến Thái Dương lại sửng sốt một chút, sau đó cợt nhả xán lại gần gẩy gẩy tóc cậu: “Ô! Kiểu tóc mới không tồi nha! Gothic style à?”

Thái Dương đá Lý Lập Bang một cước, cầm vé máy bay liền hướng leo lên phi cơ.

Trương Gia ở một bên bất động thanh sắc nhìn Thái Dương một cái, ánh mắt thản nhiên lướt qua mái tóc đã bị cậu vò rối đến mức không thể bù xù được hơn.

Đợi đến lúc lên máy bay tìm được chỗ ngồi xong xuôi, Trương Gia ngồi ghế trước Thái Dương đột nhiên quay đầu lại, cau mày nhỏ giọng hỏi một câu: “Sao thế, xảy ra chuyện gì à?” Ánh mắt sáng quắc giống như có thể nhìn xuyên thấu tư duy của người khác, ở sau thấu kính lấp lánh phản quang sắc bén nhìn chằm chằm Thái Dương.

“A? Có chuyện gì xảy ra ư?” Thái Dương giả ngu.

“Đừng giả vờ.” Sắc mặt Trương Gia trầm xuống, “Thói xấu bao năm qua của thằng ranh nhà cậu mà mình còn không biết sao? Chỉ cần trong lòng có chuyện gì là sẽ liền vò đầu bứt tai.”

“Cút đi, đừng nói bậy, cậu tưởng mình là Sherlock Holmes chắc!” Thái Dương cười mắng, tuy rằng chột dạ, ngoài miệng lại không chút chịu thua.

Rất nhanh, phi cơ cất cánh, đèn chủ trong khoang liền tắt, chỉ chừa lại ánh đèn áp tường dịu nhẹ. Trương Gia không nói gì nữa, chỉ suy xét nhìn nhìn Thái Dương, xong mới xoay người sang chỗ khác thắt đai an toàn rồi ngồi thẳng.

Trong cabin rất nhanh truyền đến tiếng thông báo máy bay tiến vào tầng bình lưu, đèn chủ sáng lên, tiếp viên hàng không tươi cười ấm áp bắt đầu đẩy xe đưa đồ uống cùng bữa tối tới.

Thái Dương bởi vì mới vừa ăn thịt nướng, nên không quá đói, trái với thường lệ không có chút xúc động gì với đồ ăn, chỉ lười biếng lấy tay mở nắp hộp cơm, trước mặt lại”Bộp” một tiếng rớt xuống thứ gì đó, suýt nữa đập vào đầu cậu.

Thái Dương định thần nhìn, phát hiện là một gói bánh quy socola nhỏ tặng kèm cùng suất cơm máy bay.

Ngay sau đó liền truyền đến tiếng lẩm bẩm thấp của Lý Lập Bang: “Tao không thích ăn mấy thứ vớ vẩn này.”

Thái Dương ngẩn ra một chút, sau đó đột nhiên cười cười, đám mây đen cuối cùng dưới đáy lòng dường như cũng bị xua tan trong nháy mắt.

“Đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất em thích ăn mấy thứ này.” Quách Minh Viễn bên tay trái ôn hòa cười cười, sau đó cũng đem bánh quy của mình cho Thái Dương.

Rất nhanh Trương Gia cũng đem bánh quy ném tới, thế là Thái Dương nhón lấy bốn miếng bánh quy, quay đầu nhìn về Cố Văn Vũ phía bên phải.

Cố Văn Vũ tựa hồ không biết nói gì, nhưng vẫn đem miếng bánh của mình cho Thái Dương, Thái Dương không chút khách khí nhận lấy, vừa định mở một cái ra nhét vào miệng, lại bị Cố Văn Vũ đưa tay ngăn lại.

“Đừng ăn vội, cất đi đã.” Cố Văn Vũ thấp giọng nói.

“Để...... Để làm chi?” Thái Dương vẫn duy trì động tác xé vỏ bánh.

“Cậu cứ giữ là được, nghe lời tôi.” Cố Văn Vũ nói một câu cuối cùng như vậy xong, liền nhắm mắt dưỡng thần, không đáp nữa, thậm chí còn đem cả mũ trên áo chụp lên đầu.

Thái Dương nhìn bánh quy đã được dâng đến tận miệng, đột nhiên cảm thấy phi thường buồn bực, liếc xéo đồng chí IT đang thiu thiu bên cạnh, nhịn không được mắng một câu dưới đáy lòng:

Đệch, lại còn tưởng mình là Trương Khởi Linh thật ấy à!

Câu chuyện nông trường Cao Kỳの13 Vịt con dẫn ba động vật kia đi vào một thảo nguyên mênh mông. Cỏ xanh tươi tốt như tấm thảm dày, phủ lên phần đất bằng phẳng khoáng đạt. Giây phút đi vào khu vực này, ánh mắt nghé con liền sáng lên, bước chân dê con cũng nặng dần. Vịt con thậm chí chẳng thèm quay đầu lại liếc, tiếp tục tiến về phía trước, phía sau là gà con bám theo. Sau một lúc, gà con quay đầu lại, phát hiện đã không còn thấy nghé con đâu. Chỉ còn lại dê con, ánh mắt sáng rực nhìn vịt con