Chiều ngày mùng hai tháng mười, năm người chen chúc trong chiếc Excelle cũ kỹ của Quách Minh Viễn, xuất phát về phía sân bay quốc tế thủ đô.

Sau khi đến sân bay, Quách Minh Viễn đi gửi xe, đám người Thái Dương tìm xe đẩy vận chuyển hành lý.

Trong lúc đợi Quách Minh Viễn, vài người lấy di động, nhìn lại tin nhắn tin tức chuyến bay, sau đó nhìn lướt qua thời gian cất cánh thông báo trên bảng. Ngoại trừ Thái Dương, mặt ba đồng chí IT nhất thời liền tối sầm.

Thái Dương đang vùi đầu ăn một túi cơm cháy lớn thơm ngon, không biết sao lại cảm thấy sống lưng phát lạnh từng đợt, sau đó yên lặng ngẩng đầu, phát hiện Lý Lập Bang đang dữ tợn nhìn mình, vì thế sợ tới mức trốn sang bên cạnh Cố Văn Vũ, cảnh giác nói: “Cậu làm gì mà......”

Lý Lập Bang run tay chỉ vào tin tức chuyến bay trên màn mình di động, khóe miệng co rút liên tục: “Buổi tối tám giờ...... Cất cánh?”

Thái Dương: “Ừ..... Đúng thế, đúng thế.”

Sắc mặt Trương Gia cũng trở nên khủng bố: “Cậu có biết, từ Bắc Kinh đến Tây Song Bản Nạp phải bay mất hơn năm tiếng hay không hả?”

Thái Dương chớp mắt, nghĩ nghĩ: “Ờ..... Kỳ thật nếu nói chuẩn xác, phải là sáu tiếng rưỡi, bởi vì tớ mua chính là vé stop over, phi cơ trước tiên sẽ đáp lại tại Côn Minh nghỉ một giờ, sau đó mới bay đi Tây Song Bản Nạp.”

“Cậu bị dở hả! Xuống máy bay lúc hai ba giờ sáng á? Có nhầm hay không hở trời!” Lý Lập Bang cơ hồ muốn ngay tại chỗ bổ đầu Thái Dương ra nghiên cứu một chút, xem bên trong có chứa tế bào não hay không.

Thái Dương lập tức phản kích, sau đó còn phi thường có lý biện giải nói: “Chính là rất rẻ a! Đồ hoang phí nhà cậu nào có biết tiết kiệm là gì?! Bằng không sao người ta lại nói phú nhị đại là thứ ăn tàn phá hại nhất......”

Trương Gia nhìn nhìn Cố Văn Vũ, đẩy kính mắt thoáng trách cứ nói: “Thái Dương đây là cậu cân nhắc không thỏa đáng...... cậu như vậy khiến cho người nhà Cố Văn Vũ cũng không được thuận tiện a......”

Chẳng dè, không đợi Trương Gia nói xong, Cố Văn Vũ vẫn cúi đầu đứng ở bên cạnh không nói lời nào đột nhiên thản nhiên mở miệng: “Không sao, kỳ thật rất vừa vặn.”

“Vừa...... Vừa vặn? Cái gì vừa vặn?” Lý Lập Bang hỏi.

Cố Văn Vũ liếc Lý Lập Bang một cái, trả lời: “Vừa vặn ăn điểm tâm.”

Điểm...... Điểm tâm?

Trương Gia nhíu nhíu mày, đột nhiên có một linh cảm rất không tốt. Linh cảm này bắt đầu có từ lúc Cố Văn Vũ nói sẽ để cho bọn họ trải đệm nghỉ dưới lầu một. Nếu cậu nhớ không, nhà trúc của người Thái...... Lầu một là nơi không thể ở được...... Song cậu cảm thấy, nếu Cố Văn Vũ mở miệng nói có thể ở, chắc hẳn tình hình thực tế có chút sai lệch so với tư liệu tra trên mạng. Dù phong tục là phong tục, nhưng mỗi một gia đình lại có tập quan riêng của mình.

Đúng lúc này, Quách Minh Viễn gửi xong xe quay trở lại, chính là sắc mặt anh rất khó coi, biểu tình giống như nuốt phải một con bọ.

“Sư huynh, anh sao vậy? Không có việc gì đấy chứ?” Thái Dương đưa tay huơ huơ trước mặt Quách Minh Viễn.

“À, không có việc gì, chúng ta mau vào đi thôi.” Bộ dáng Quách Minh Viễn thực sốt ruột, như là đang trốn người nào đó.

Vì thế năm chú IT lần lượt đi vào sân bay, qua trạm kiểm tra an toàn, đưa vé máy bay, tìm được cổng lên rồi bắt đầu một hồi chờ đợi đằngđẵng.

Trương Gia, Lý Lập Bang cùng Quách Minh Viễn lo lắng cân nhắc thời gian chuyến lữ hành quỷ dị này, vì thế phi thường ăn ý lựa chọn một góc để ngủ.

Quách Minh Viễn trước khi nhắm mắt vẫn luôn định kéo Thái Dương lại nói gì đó, cuối cùng chỉ thở dài dặn đi dặn lại ngàn vạn lần, rằng cậu đừng có chạy loạn.

Thái Dương tuy rằng cảm thấy mù mờ, nhưng đối diện với sự quan tâm của sư huynh, cậu không dám trái lời, đành phải không ngừng gật đầu vâng dạ.

Cố Văn Vũ vẫn mang bộ dáng vĩnh viễn không mệt mỏi như cũ, nhìn nhìn thời gian, liền mở laptop ra chuyên tâm lập trình.

Tinh thần Thái Dương rất tốt, lại thêm sự hưng phấn khi xuất môn, căn bản không chịu ngồi yên, liền chồm hỗm bên Cố Văn Vũ nhìn lập trình trong chốc lát. Cố Văn Vũ cũng không nói gì, chỉ nhìn đủ loại mã hóa nhanh chóng lướt qua trên màn hình, Thái Dương xem một tẹo liền chán ngán, lại bắt đầu chạy tán loạn khắp chốn.

Cái mũi của kẻ tham ăn luôn luôn cực thính, rất nhanh đã ngửi được hương thơm bay ra từ trung tâm phục vụ phi trường. Bởi vì lúc trước đi quá gấp gáp, lại nghĩ rằng lên máy bay nhất định sẽ có phục vụ bữa tối, mấy người bọn họ ở nhà căn bản chưa kịp ăn cơm. Thái Dương từ giữa trưa đến bây giờ chỉ có nhai một túi cơm cháy đáng thương để lấp bụng, đã sớm đói đến choáng váng, vì thế rất nhanh liền lần theo mùi hương kia.

Sảnh ăn trong phi trường đều đắt muốn chết, bất quá Thái Dương chính là có một ưu điểm, có thể tiết kiệm ở mọi phương diện, riêng phương diện ăn uống tuyệt đối tiêu xài không nương tay. Cậu dùng mũi hít ngửi, phán đoán mùi hương kia là một gian thịt nướng kiểu Nhật truyền ra, đưa tay sờ sờ ví tiền trong túi, liền vui vẻ tiến vào.

Gọi được mấy xiên thịt nướng tôm nướng cá mực nướng, là liền bay mất tiêu một tờ Mao gia gia đỏ rực. Thái Dương thỏa mãn ngồi trong sô pha nhà ăn, trong lúc chờ cơm lại lấy di động ra đăng nhập blog, cũng không có chú ý chung quanh.

Thời điểm món thịt nướng béo ngậy, được xiên thành chuỗi, phối hợp cùng cà rốt, ớt xanh cùng hoa lan tây xinh đẹp được bưng lên, Thái Dương liền giống như cún nhìn thấy xương mèo nhìn thấy cá, chớp mắt đôi mắt tròn xoe.

Bất quá cậu vẫn là nhẫn nhịn chụp ảnh cho từng món ăn ngon, sau đố up lên blog, cuối cùng mới khởi động.

Đương lúc cậu vùi đầu ăn hăng say, đột nhiên cảm giác, trên sô pha đối diện giống như có ngồi một người, vì thế ngẩng đầu, sợ tới mức thiếu chút nữa bị nghẹn chết.

“Quản...... Quản lý?!”

Hạ Thần Đông kỳ thật đã sớm đã ở trong sảnh ăn, hơn nữa ngay từ lúc đầu tiên Thái Dương bước vào đã chú ý tới cậu. Hắn vốn đang ăn cùng một người

đẹp

quyến rũ, cũng không định đi sang, song hắn ở xa xa nhìn thằng bé ăn đến hứng thú, cuối cùng vẫn là nhịn không được muốn đến chọc ghẹo nó.

“Không phải đã nói, gọi tôi Thần Đông là được rồi sao?” Hạ Thần Đông thản nhiên đem thân thể dựa vào ra phía sau, một tay nhàn nhã khoác lên tay vịn sô pha, chống đầu lười biếng nhìn Thái Dương.

Thái Dương nuốt vào miếng đồ ăn cuối cùng, cúi đầu không nói gì, cậu lại bắt đầu trở nên sợ hãi, mỗi lần nhìn thấy người đàn ông này, tay cậu đều nhịn không được phát run. Cậu cho rằng đây đều là vì sự việc phát sinh tại quán bar ngày đó đã tạo thành nỗi ám ảnh, vì thế cậu cố lấy dũng khí nâng mắt nhìn Hạ Thần Đông một cái, sắp xếp lại ngôn ngữ, ấp a ấp úng nói: “Ừm...... Quản lý, chuyện là...... Ngày đó ở quán bar, tôi biết là ngài đã uống nhiều...... Cho nên...... ừm kỳ thật cũng không có chuyện gì phát sinh với tôi cả, thật đó, hơn nữa tôi cũng sẽ không nói cho người khác......”

Thật hứng thú nhìn bé con mơn mởn đối diện đang đỏ mặt giải thích, Hạ Thần Đông rốt cục nhịn không được cúi đầu cười ra tiếng, phi thường khoái trá ngắt lời Thái Dương: “Không, tôi nghĩ cậu hiểu lầm rồi. Cho dù tôi không uống rượu, cũng vẫn sẽ làm như vậy. Trên thực tế......” Hắn đột nhiên hạ giọng, thân thể nhướn về phía trước ghé sát Thái Dương: “Tôi hiện tại vẫn muốn làm chuyện muốn làm với cậu tối hôm đó.”

Thái Dương ngửi được hương nước hoa đàn ông nhàn nhạt kia, tiếp đó lại thấy Hạ Thần Đông từ trong túi áo khoác lấy ra chiếc khăn tay thêu nhãn hiệu xa xỉ bậc nhất, nhẹ nhàng lau khóe miệng mình.

Cậu theo bản năng quay đầu tránh thoát, hất tay Hạ Thần Đông ra.

Hạ Thần Đông hơi nhíu mày, nhưng rất nhanh liền thuận thế đưa tay thu lại.

Thái Dương thập phần xấu hổ, mà Hạ Thần Đông vẫn cứ dùng ánh mắt ám muội như cũ, mỉm cười nhìn cậu không chớp mắt.

“Thái Dương!” Lúc này có một thanh âm vang lên, Thái Dương ngẩng đầu, nhìn Cố Văn Vũ sắc mặt u ám bước nhanh về phía mình, đột nhiên trong lòng cậu thả lỏng, nhảy bắn từ ghế lên.

Hạ Thần Đông quay đầu lại liếc nhìn Cố Văn Vũ một cái, lông mày nhướn lên, cũng không nhanh không chậm đứng dậy, hữu hảo đưa tay cho Cố Văn Vũ: “Thật khéo quá, Cố tiên sinh, không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt.”

Thái Dương thực ngoài ý muốn, không nghĩ tới Cố Văn Vũ cùng Hạ Thần Đông thế nhưng lại quen biết.

Cố Văn Vũ ban đầu không để ý đến Hạ Thần Đông, chỉ một mực đi thẳng đến bên Thái Dương, kéo cậu lui về phía sau một bước, sau đó che cậu ở sau người, xong mới xoay khuôn mặt lạnh tanh ra nhìn Hạ Thần Đông.

“Thật đáng tiếc, rằng chúng ta đã không thể hợp tác thành công.” Hạ Thần Đông ha hả cười, cũng không vì sự thất lễ của Cố Văn Vũ mà bất mãn, “Bất quá phần mềm nhỏ đó của các cậu...... A, tạm thời gọi là công ty đi, phát triển vẫn là rất thú vị...... Tuy nhiên...... Ha hả, tôi cũng chỉ có thể nói lời xin lỗi thôi. Bất quá, nếu bản thân cậu có ý đến Thiên Độ, chúng tôi phi thường hoan nghênh. Phải biết rằng, Thiên Độ chưa bao giờ vì bằng cấp của một người mà có sự phân biệt đối xử với người đó.”

Vẻ mặt Cố Văn Vũ vẫn không chút gợn sóng, chính là lạnh lùng nói câu: “Đa tạ.”

“Thần Đông, chuyến bay của chúng ta sắp khởi hành rồi, như thế nào còn chưa đi?” Một anh chàng thanh tú trẻ trung, ở phía sau Hạ Thần Đông nhẹ nhàng kéo tay áo hắn.

Hạ Thần Đông nhún nhún vai, nghiêng đầu nói với Thái Dương: “Công tác sau này có vấn đề gì bất cứ khi nào cũng có thể tới tìm tôi, cửa lớn văn phòng của tôi đây luôn luôn rộng mở cho cậu!”

Nói xong, Hạ Thần Đông không chút nào kiêng nể ôm lấy cậu trai trẻ trung kia, tại thời điểm ra khỏi nhà ăn, còn đem chiếc khăn tay đắt tiền vừa mới lau miệng cho Thái Dương, còn dính một chút thịt, trực tiếp ném vào thùng rác.

Cố Văn Vũ lẳng lặng nhìn Hạ Thần Đông đi xa, sau đó quay đầu lại, nhìn đến sắc mặt sững sờ trắng bệch của Thái Dương, nắm tay buông bên người hơi chút xiết chặt lại, song cuối cùng chỉ nói một câu:

“Đi thôi, cùng tôi quay về.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Khụ khụ, được rồi, hôm nay mình trịnh trọng tuyên bố: Trinh tiết của tiểu thụ giờ đây chân chính thuộc về một người! Người đó chính là 【 Nào! Nổi nhạc lên】. ừm, tốt lắm CP tớ đây đã giải thích rõ ràng rồi, mấy chú IT kia chỉ có thể làm bằng hữu(?) người thân (??) làm linh tinh gì đó thôi...... Đâu có biện pháp nào, hôm đó nguyên mẫu cho Thái tiểu thụ nhà tớ đã bóp lấy cổ tớ nói đừng có mà viết bậy, phải chuyên tâm chú trọngtình cảm, trang nhà của tớ thậm chí còn bị hack một lần rồi %% Các tình yêu chỉ muốn xem NP ơi...... Mình xin lỗi các nàng, NP giờ chỉ còn là sương gió mà thôi. 【 che mắt, ngồi chờ hứng...... nước mắt ào ào tuôn】 Câu chuyện nông trường Cao Kỳ の12 Vịt con mang theo gà con đến một bờ sông, nước sông chảy thật xiết, phía trên không có cầu, chỉ vắt ngang một thanh gỗ nhỏ. Vịt con không chút do dự đi qua thanh gỗ, gà con theo sát phía sau. Chờ gà con qua sông xong, phát hiện nghé con, cún con, dê con, vẫn đang đứng ở bờ bên kia. Đột nhiên, nghe được ba tiếng “Bùm”. Nghé con cùng dê con qua sông, lắc lắc nước trên người. Chính là, cún con bị cuốn đi, ở trong nước nhanh chóng biến thành một điểm đen nhỏ. “Ẳng ——” Thanh âm dần dần biến xa. Vịt con quay đầu lại nhìn nhìn nghé con cùng dê con, xoay người tiếp tục đi, gà con do dự một chút, vẫn là đuổi theo vịt con. Nghé con cùng dê con do dự một chút, sau cũng đi theo