Âm Hồn Lâm, đây là một nơi từng rất quen thuộc, lúc này nơi đây đang hiện hữu một bóng dáng trắng như tuyết!

Bờ Hàn Trì, Ngạo Tuyết đứng trong gió đưa mắt nhìn làn nước, trên gương mặt xinh đẹp hiện lên niềm hạnh phúc nho nhỏ. Ngày ấy, chính tại nơi thu được Tử Ảnh thần kiếm cũng là ngày nàng gặp Lục Vân.

Nhớ lại lần gặp gỡ đầu tiên, gương mặt hơi trắng xanh của Ngạo Tuyết xuất hiện một chút tiếu ý. Trận chiến đó tu vi Lục Vân khiến nàng kinh ngạc, lần giao chiến đó cũng lưu lại trong tâm nàng một hình bóng. Từ ngày ấy về sau, theo số ngày song phương ở bên nhau ngày càng nhiều, hình bóng mờ nhạt dần dần chuyển biến thành dấu ấn khắc cốt ghi tâm vĩnh viễn không phai. Gió núi thổi tới kèm theo một tiếng cười nho nhỏ bay bay trong gió. Chỉ nghe tiếng kiếm reo trong không trung, một đạo tử sắc thần long bay vút lên không. Trong gió thoảng, thân ảnh Ngạo Tuyết như phượng hoàng bay lượn, xoay tròn di chuyển như thoi đưa trong rừng, uốn lượn và nhảy múa giữa từng không. Đỉnh đầu, tử sắc thần long dưới sự điều khiển của Ngạo Tuyết khi thì ngạo nghễ giữa bầu trời khi thì hóa kiếm phá không, huyễn hóa vô số quang mang bao phủ cả vùng trời Âm Hồn Lâm. Bên bìa rừng, Vân Phong lặng lẽ đứng dưới một cây đại thụ nhìn Ngạo Tuyết. Từ bộ kiếm quyết, Vân Phong biết Ngạo Tuyết đang nghĩ gì bởi đó không phải tuyệt học Dịch viên mà là Dạ Nguyệt trảm pháp của riêng nàng và Lục Vân. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn

Giữa không trung, Ngạo Tuyết thần kiếm bay lượn tung hoành, miệng phát ra tiếng ngâm lên nho nhỏ truyền đi tứ phía rất rõ ràng: "Dạ nguyệt trảm, dạ nguyệt trảm, Thái Huyền sơn thượng, Hoàng Hà chi bạn. Đắc chi vô ý gian,

kỷ hứa hồi ức tại tâm điền.1"

Thân thể Vân Phong chấn động, nhìn thân ảnh tuyệt đẹp từ từ thưởng thức những lời này. "Đắc chi vô ý gian, kỷ hứa hồi ức tại tâm điền?" Ra vậy, có bao nhiều hồi ức có thể trường tồn trong tâm, vẫn rõ nét ngọt ngào như năm xưa? Có lẽ hồi ức như thế không nhiều, nhưng ít nhất trong lòng Ngạo Tuyết có một chút nhớ mong cũng xứng đáng cho nàng quý trọng cả cuộc đời.

Nghĩ đến Ngạo Tuyết, Vân Phong bất giác nhớ tới Thương Nguyệt, nàng hiện giờ có giống như Ngạo Tuyết không, chìm đắm trong hồi ức ngày xưa, hay dùng cách khác ký thác phần tình cảm nhớ nhung của mình? Than khẽ một cách chán nản, Vân Phong dẹp bỏ tạp niệm đi thẳng đến chỗ Ngạo Tuyết đang hạ xuống.

Giữa Âm Hồn Lâm, hai người trầm mặc không nói mà chỉ lặng lẽ nhìn hồn ước sâu thẳm. Một lúc lâu sau, Vân Phong lên tiếng trước:

- Sư tỷ, vẫn đang hồi tưởng ư?

- Hồi tưởng, ta có thể không hồi tưởng sao? Ngày đó tại nơi này, ba người chúng ta tương ngộ nhưng bây giờ chỉ còn ta và đệ.

Có phần thương cảm, Ngạo Tuyết nhẹ nhàng nói.

Vân Phong nhìn lên bầu trời nói bằng thanh âm xa xôi và trống rỗng:

- Đúng rồi, ngày đó giao chiến Quỷ tiên, cảnh tượng vẫn rõ mồn một trước mắt cứ như mới xảy ra ngày hôm qua. Hiện tại vật còn người mất tất cả thành không, không thể trở lại tình cảnh ngày nào. Lục Vân người bằng hữu tốt nhất đời đệ, bất kể kiếp trước kiếp sau huynh ấy vĩnh viễn hiện diện trong lòng đệ. Tuy huynh ấy rời khỏi Dịch viên nhưng đệ tin rằng bọn đệ sớm tương phùng, bất kể núi sông có đổi dời ra sao tình bạn giữa bọn đệ vĩnh viễn không dứt.

(1 Dạ Nguyệt trảm, Dạ Nguyệt trảm, Thái Huyền sơn thượng, Hoàng Hà chi bí. Vô ý có được, bao nhiêu hồi ức còn ở trong lòng. )

Lặng lẽ gật đầu, Ngạo Tuyết giữ nguyên trạng thái vẫn không nói một lời.

Tịch dương dần dần lặn xuống, gió về chiều thổi nhanh như thoi đưa. Bên bờ hồ Ngạo Tuyết bắt đầu xoay người giẫm lên bóng trăng chầm chậm bước đi trong màn đêm. Đằng sau, Vân Phong nhìn hình bóng nàng trong mắt lóe lên vài tia nghi hoặc, không rõ nàng đang nghĩ điều gì. Có lẽ nhớ nhung thầm lặng, có lẽ đóng kín tâm linh, có lẽ...

Trong gió đêm vang lên một tiếng ngâm khe khẽ:

- Phong trụ trần hương hoa dĩ tẩn, nhật vãng quyện sơ đầu, vật thĩ nhân phi sự sự hưu, dục ngữ lệ tiên lưu. Văn thuyết song khê xuân thượng hảo, dã nghĩ phiếm khinh chu, chích khủng song khê trách mãnh chu, tái bất động hứa đa sầu.2

Vầng trăng sáng ở trên đầu chiếu xuống, ánh trăng kéo thành cái bóng nghiêng nghiêng làm cho khu rừng có phần lạnh lẽo buồn tẻ.

(2 Đây là bài Vũ Lăng xuân của Lý Thanh Chiếu. Nữ Sĩ nổi tiếng về phong cách Từ trong Đường Thi. Phần dịch thơ của Distan treader:

Em vẫn biết gió không còn hương cũ Những buổi chiều hong tóc đợi chờ anh Ôi người hỡi sao mãi còn chưa đủ Để tình ta muốn nói lại không đành Dường như tết đã chập chùng tươi thắm Nhớ Song Khê xuân thong thả về chơi Ôi chỉ sợ con thuyền em rất chậm Biết chở hoài sầu nhớ thuở nào vơi)

Thân thể Vân Phong hơi rung động, nhìn thân ảnh trắng như tuyết xa xa trong màn đêm, hắn không nhịn được tự nhủ:

- Lục Vân à, huynh có biết tâm tình Ngạo Tuyết không? Kiếp này nếu huynh phụ nàng, huynh sẽ hối tiếc cả đời. Đệ chỉ hy vọng huynh không quên lời thề, nhất định phải trở về, nhất định phải đem lại hạnh phúc cho Ngạo Tuyết. Bất kể chính tà, bất luận thị phi, trong lòng đệ hai người mới là một đôi đẹp nhất. Tuy hiện giờ, thân phận lập trường chúng ta có chút thay đổi, đệ vẫn tin Ngạo Tuyết giống như đệ, trái tim tỷ ấy vĩnh viễn đợi chờ huynh.

Gió đêm thổi nhè nhẹ, chút hàn ý gợn lên trong lòng. Vân Phong nhìn vầng trăng sáng, trong tâm gửi lời hỏi thăm đến Lục Vân. Người ta nói minh nguyệt thiên lý truyền tương tư, không biết có thể mang đi lời thăm hỏi của ta, hỏi thăm người bằng hữu phương xa, huynh vẫn khỏe có còn nhớ người bạn cũ này không? Minh nguyệt vô thanh, khinh phong vô ngữ, truyền hay không truyền, ai có thể biết được?

Trong bóng đêm, Vân Phong đi xa dần. Song khi hắn rời khỏi Hàn Trì mười trượng, đột nhiên hắn quay đầu ánh mắt lăng lệ nhìn mặt nước, toàn thân quang hoa lóe sáng tra xét động tĩnh xung quanh. Kinh dị kêu lên một tiếng, Vân Phong vọt người đến bên bờ hồ ánh mắt nhìn chăm chú mặt nước. Trong bóng đêm, nước hồ bình lặng không có gợn sóng một điểm dị thường cũng không có. Điều này khiến Vân Phong không hiểu, lẽ nào cảm giác của bản thân ban nãy là sai.

Lặng lẽ đi quanh hồ nước ba vòng, Vân Phong than:

- Xem ra ta bị Kiếm Vô Trần làm cho bực bội cả ảo giác cũng xuất hiện. Có một ngày ta sẽ làm hắn mất mặt, đợi mà xem.

Dứt lời Vân Phong không dừng lại phi thân biến mất trong màn đêm.

Âm Hồn Lâm khôi phục lại vẻ yên tĩnh, tuy nhiên mặt nước yên tĩnh của Hàn Trì bắt đầu nhấp nhô chầm chậm. Chừng ăn xong bữa cơm, mặt nước nhấp nhô chầm chậm đột nhiên tăng nhanh hơn, một luồng khói đen từ đáy hồ bốc lên, trên mặt nước hình thành một đạo quỷ ảnh cười âm sâm.

- Linh giác tên tiểu tử đó thật khác thường, ta chỉ động một chút suýt bị hắn phát giác. May mà hắn không tiếp tục tra xét, thật ra bị hắn phát hiện có động thủ ta cũng không lưu tâm, nhưng bị người phát giác ta, Thiên Huyễn Quỷ Tiêu, đến Nhân gian thì không hay lắm. Hắc hắc, loạn tam giới bắt đầu tại Nhân gian, kết thúc cũng ở Nhân gian, cuối cùng ai có thể tiếu ngạo thương khung uy lâm thất giới phải xem bản lĩnh mỗi người. Yêu ma tề tụ, Thái Âm sắp xuất, tam gian thất giới thuộc về tay ai? Nghịch thiên chi mệnh, khảm khả chi đồ, vạn diệt tương phùng, nhất thiết quy vô! Đoạn này ghi chép trên văn bia dưới đáy Hóa Hồn Trì Quỷ vực có lẽ đến lúc ứng nghiệm. Hóa ra quỷ ảnh này chính là Thiên Huyễn Quỷ Tiêu ngày đó dưới đáy Hóa Hồn Trì dùng Thiên Huyễn đại pháp mê hoặc Lục Vân cuối cùng thất bại. Vì sao hắn xuất hiện nơi đây, sự xuất hiện của hắn ám chỉ điều gì? Cái gọi là văn bia ẩn tàng điều bí mật gì?

Gió đêm làm lay động sóng nước dập dờn, quỷ ảnh khi ẩn khi hiện nháy mắt biến mất trên bầu trời đêm. Ánh trăng vẫn như cũ bình lặng không động giống như giấc mộng, chỉ là không ai biết.

Đỉnh núi Thanh Phong những loài cổ mộc mọc thành rừng, dưới một cây đại thụ rậm rạp có một thân ảnh trắng toát lặng lẽ nhìn Hoàng Hà đang chảy không ngừng, khóe môi có một chút lãnh mạc, ánh mắt lấp lánh thần sắc cuồng ngạo tự phụ. Ba lần giao phong, tuy tổn thất không ít cao thủ nhưng có thể tiêu diệt được gần năm mươi cao thủ Yêu vực và bức ép đại quân Yêu vực liên tục chạy về phía Đông, điều này với Kiếm Vô Trần là một chiến tích đáng để kiêu ngạo. Lần này để gây tổn thất nghiêm trọng cho cao thủ Yêu vực, Kiếm Vô Trần điều động toàn bộ lực lượng trong tay liên hiệp với tam phái đồng minh của Diệp Tâm Nghi, cùng thiết lập mai phục tại bờ sông Hoàng Hà chờ Hắc Sát Hổ Vương đến. Kiếm Vô Trần tin rằng trải qua ba lần giao phong bản thân nắm vững tình hình trước mắt, muốn gây thiệt hại đại quân Hắc Sát Hổ Vương xem ra không thành vấn đề. Huống chi trong Lục viện, quy tụ Lý Trường Xuân, Liễu Tinh Hồn, Hạo Vân cư sĩ, Đan Thanh kiếm hiệp, Tất Thiên, Thất Huyền chân nhân, Pháp Quả đại sư, Pháp Tính đại sư, Bổn Nhất, Ngọc Vô Song, Hứa Khiết, Càn Nguyên chân nhân, Phong Phi Dương, Lý Hoành Phi mười sáu vị cao thủ. Lại thêm Chiến Tâm tôn giả, Kim Cương Thánh phật, Thiên Thương đạo trưởng trong tam phái, hắn và Diệp Tâm Nghi, tổng cộng hai mươi mốt vị cao thủ, thực lực mạnh như thế phối hợp với kế hoạch của hắn, tin chắc lần giao chiến thứ tư nhất định có thể hủy diệt hai phần ba thực lực đối phương. Khi đó số yêu vật còn sống sót tự nhiên không đủ để gây họa.

Thời gian chầm chậm trôi qua. Giữa trưa, Diệp Tâm Nghi mang đến tin tức của Yêu vực. Lặng lẽ nhìn Kiếm Vô Trần, ánh mắt Diệp Tâm Nghi lấp lánh ánh sáng nhu hòa khẽ nói:

- Theo thuộc hạ hồi báo, Hắc Sát Hổ Vương đang soái lĩnh bộ hạ đến đây. Với tốc độ của chúng, tối đa một công phu sẽ đến phạm vi vòng mai phục do chúng ta thiết lập. Thời gian không còn nhiều, chàng chú ý cẩn thận một chút.

Nhìn nàng, Kiếm Vô Trần tự tin mười phần nói:

- Muội yên tâm, lần này ta tuyệt đối không giống lần trước để chúng dễ dàng trốn thoát. Chúng ta cứ lặng lẽ chờ đợi, chờ đánh một đòn sấm sét không kịp bưng tai.

Nhìn ánh mắt sáng rực của hắn tâm thần Diệp Tâm Nghi hơi chấn động, vội tránh né mục quang hắn, gương mặt xinh đẹp của nàng thoáng ửng hồng. Diệp Tâm Nghi nhẹ nhàng hỏi:

- Thương thế huynh như thế nào, không sao chứ? Hãy nhớ lời muội đừng tiếp tục ngạnh tiếp Hắc Sát Hổ Vương, hắn tu luyện hơn hai ngàn năm tu vi tinh thâm, không phải người tu chân nào cũng có thể sánh bằng. Chúng ta chiếu theo kế hoạch tiến hành, để cao thủ tam phái liên hợp công kích Hắc Sát Hổ Vương còn chúng ta phụ trách tiêu diệt yêu vật khác, cố gắng đạt được thành tích tối đa.

Trong mắt bỗng lóe lên kỳ quang, Kiếm Vô Trần phát hiện sự biến hóa của thần sắc Diệp Tâm Nghi, bất giác hắn nhìn lên thân thể nàng ánh mắt lộ ra một chút sắc dục. Nhẹ nhàng đưa tay thử nắm chặt ngọc thủ của nàng, Kiếm Vô Trần cảm thấy thân thể nàng hơi chấn động lại không có ý phản kháng khiến trong lòng hắn mừng rỡ thuận thế liền kéo nàng vào lòng.

Nhìn ngọc diện thẹn thùng của mỹ nhân, Kiếm Vô Trần cười nói:

- Thương thế của ta cơ bản đã bình phục, nàng không cần lo. Còn như khi giao chiến, ta tự biết lưu tâm như thế nào. Dù gì ta là Minh chủ Lục viện liên minh, ta không xung phong đi đầu sao soái lĩnh chúng nhân? Gần đây không có thời gian ở riêng bên muội, trong tim ta thật sự rất nhớ muội, muội có biết không?

Nói xong tay phải hắn vuốt mái tóc đẹp, chầm chầm di chuyển xuống dưới nhẹ nhàng xoa xoa thân thể nàng.

Diệp Tâm Nghi sắc mặt đỏ bừng, song thủ đưa ra phía trước hơi chống lên ngực hắn nói nhỏ:

- Thật không? Muội tưởng rằng huynh căn bản không để ý đến muội mà chỉ nghĩ đến người khác.

Kiếm Vô Trẩn nghe vậy tâm thần chợt chấn động, tựa hồ không lường được linh giác của Diệp Tâm Nghi mẫn tuệ đến thế, cả việc lòng hắn đang nghĩ đến người khác nàng cũng phát hiện. Thần sắc không đổi, Kiếm Vô Trần giữ nguyên vẻ tươi cười, nhẹ nhàng ôm nàng nói:

- Sao có chuyện đó, có muội bên cạnh ta còn nghĩ đến người khác không?

Ngẩng đầu nhìn Kiếm Vô Trần, Diệp Tâm Nghi nhẹ giọng nói:

- Hy vọng muội đa tâm, nếu không tương lai muội thật sự thua Bách Linh.

Kiếm Vô Trần nghe xong ngây người nhìn nàng không hiểu, trong lòng suy nghĩ chẳng lẽ nàng xem đây là một canh bạc chứ không phải tình cảm. Không cần hỏi, Kiếm Vô Trần biết rõ hiện giờ không thích hợp hỏi vấn đề này.