Kinh ngạc nhìn Huyền Ngọc chân nhân, Huyền Âm hỏi:

- Sư huynh, có nhầm lẫn không? Đạo viên từ xưa đến giờ cao thủ như mây, Thất Huyền chưởng giáo và Vô Vọng tuy ở đây nhưng các cao thủ khác còn rất nhiều, so với Dịch viên chúng ta chỉ mạnh hơn, làm sao dễ dàng bị yêu vật của Yêu vực tiêu diệt.

- Điểm này không chỉ mình đệ ngay cả những người có mặt tại hiện trường cũng khó tin nổi. Theo tin tức truyền về, sau khi Lục viện cao thủ đến nơi song phương lập tức bạo phát giao phong kịch liệt. Vẫn nghĩ với sức mạnh Lục viện chiến thắng là điều tất nhiên, đáng tiếc dù đẩy lùi được cao thủ Yêu vực vẫn có hơn mười bảy vị cao thủ tử trận. Nghe nói Kiếm Vô Trần giao chiến với thủ lĩnh yêu vật Hắc Sát Hổ Vương cuối cùng không phân thắng bại. Lần này cao thủ Yêu vực rất nhiều, từ Yêu vực thoát ra hơn một trăm ba mươi tên, sau cuộc chiến tổn thất gần ba mươi tên nhưng thực lực còn lại vẫn rất mạnh, không mảy may thua kém chính đạo cao thủ.

Sắc mặt bình tĩnh vô pháp che đậy chấn động trong lòng, Huyền Ngọc chân nhân cố gắng duy trì vẻ bình thản song tất cả những người đang có mặt đều biến sắc.

- Sau đó song phương có tiếp tục chạm trán không, không phải việc này kết thúc đơn giản vậy sao?

Tử Dương chân nhân vội vã mở miệng chất vấn, lão cũng bị chấn động bởi sự kiện trọng đại này.

Lắc đầu nhè nhẹ, Huyền Ngọc chân nhân nói:

- Sự tình tự nh hiên không đơn giản như thế, với tính cách không thừa nhận thất bại của Kiếm Vô Trần có thể để yên được sao. Hôm đó sau khi xử lý xong mọi chuyện, Kiếm Vô Trần lập tức phái cao thủ truy tầm hạ lạc Hắc Sát Hổ Vương bắt đầu bố trí kế hoạch làm sao tiêu diệt chúng. Trong thư nói, hoàng hôn ngày thứ hai Lục viện cùng Tam phái phối hợp hành động bất ngờ đánh úp tại một sườn núi. Lần này, chính đạo đã có sự chuẩn bị nên trước khi hành động phân phối tốt nhiệm vụ mạnh ai nấy làm, dự định tiêu diệt toàn bộ yêu vật. Tuy nhiên khi chân chính giao thủ, song phương mới phát giác thực lực đôi bên quân bình, vậy mà không ai chịu kém. Cuộc chiến giằng co bắt đầu xảy ra, song phương lâm vào tình cảnh khổ chiến khiến cho các cao thủ tử vong gia tăng nhanh chóng. Đại chiến diễn ra được một canh giờ, cuối cùng vẫn là Yêu vực triệt thoái nhưng trong số thi thể lưu lại nơi đó cao thủ chính đạo lại chiếm phần lớn. Trong thư Viễn Dương có nói, với cảm nhận của hắn cao thủ Yêu vực lợi hại hơn nhiều so với cao thủ Quỷ vực. Thiên Kiếm Khách cũng thừa nhận, trong Vực chi tam giới Quỷ vực yếu nhất, Yêu vực mạnh nhất. Bởi vì Quỷ vực đa số hồn phách tán mà không tụ, tu luyện không dễ. Yêu vực cai quản tất cả yêu linh dị vật trên thế gian, các cao thủ đều có bản thể, căn cơ vững chắc thân thể cường hoành vì vậy tu vi rất cao. Tuy nhiên yếu tố quan trọng nhất chính là Nhân gian bách thú vô số Yêu vực có bao nhiêu đại quân không ai biết

- Sư huynh nói như vậy một khi Yêu vực cao thủ tổng tấn công Nhân gian, thiên hạ sẽ lâm nguy sao? Hiện thời chỉ riêng cao thủ Ma vực đã khiến người ta đau đầu, nếu cộng thêm Quỷ vực, Yêu vực, như thế giới tu chân chắc khó tránh khỏi kiếp nạn.

Với một chút bi thương, Huyền Âm chân nhân cảm khái nói.

Gật đầu một cách trầm trọng, Huyền Ngọc chân nhân nói:

- Tình hình đích xác không lạc quan, dù sao Nhân gian yên bình quá lâu đột nhiên yêu ma đồng loạt xuất đầu lộ diện, điều này làm cho tu chân giới có phần trở tay không kịp. Trước đây, vì Vực chi tam giới luôn luôn phong ấn, tất cả tin tức chúng ta biết đều được truyền lại từ lịch đại tổ tiên nên trong đó không tránh khỏi có chỗ thiếu sót. Sau khi trải qua chuyến đi vào Quỷ vực, mới biết chúng mạnh hơn rất nhiều so với những gì ta tưởng tượng, còn Yêu vực Ma vực càng quỷ dị khó lường hơn, hiện tại chính đạo Nhân gian lại đứng ở chỗ sáng yêu ma quỷ quái ẩn thân trong bóng tối, như thế đối với Nhân gian cực kỳ bất lợi. Quá khứ, trong suy nghĩ của chúng ta, Dịch viên có thể đối phó Quỷ vực cao thủ, Đạo viên đối phó Yêu vực, Bồ Đề học viện đối phó Ma vực. Nhưng hiện tại nhìn lại thì thấy chúng ta sai lầm quá lớn. Từ lần trước đi vào Quỷ vực đã cho chúng ta hiểu rõ, suy nghĩ của chúng ta trong quá khứ quả thực là quá ngây thơ, Vực chi tam giới mạnh hơn nhiều so với tưởng tượng của chúng ta. Lần này Lục viện liên minh, tam phái liên thủ, Cửu Thiên Hư Vô giới và Vân Chi pháp giới ra mặt can thiệp cho thấy việc này không bình thường, tuyệt không thể so sánh với bất kỳ việc gì trong quá khứ. Mọi người lại im lặng thêm một lần nữa. Trong Dịch Thiên Các, mỗi người tự nghĩ đến tâm sự riêng của mình, ai nấy sắc mặt hết sức nghiêm túc, hiển nhiên hiểu rõ sự tình lần này khác với trước kia. Nhân gian đã loạn kiếp nạn đã đến, kết quả cuối cùng tà bất thắng chính hay đạo tiêu ma trướng, ai có thể nói rõ được đây?

Trong im lặng, Ngạo Tuyết đột nhiên đứng lên bỏ đi. Không khai khẩu, cũng không nói một lời, nàng cứ như thế thản nhiên ly khai. Tĩnh Nguyệt đại sư nhìn theo bóng dáng nàng trong ánh mắt lộ ra biết bao than thở và sự thất vọng. Còn người khác nhìn bóng dáng xinh đẹp ấy đều lộ vẻ thương cảm và tiếc nuối. Lục Vân, từng là người đệ tử kiệt xuất nhất Dịch viên, sự ra đi của chàng không chỉ mang theo vinh dự còn mang theo trái tim của không ít người.

"Sư tỷ, tỷ ...." Vân Phong gọi khẽ song Ngạo Tuyết vẫn không quay đầu, trong gió truyền đến thanh âm của nàng:

- Các người đừng quan tâm đến ta, ta chỉ muốn yên tĩnh, muốn điều chỉnh một chút trái tim ta, vì trong đó có quá nhiều ký ức không thể quên.

Ký ức, Vân Phong cười khổ. Là vậy, dĩ vãng thật sự có quá nhiều ký ức, nhưng có thể xóa đi không?

Lắc lắc đầu đành chịu, ánh mắt Vân Phong buồn bã nhìn thoáng qua những người trong các, đứng dậy nói:

- Các vị sư bá từ từ thương nghị, đệ tử muốn tìm một nơi để sắp xếp lại tư tưởng. Đệ tử hiện thời không cảm thấy hứng thú với việc của bọn họ nên có lưu lại đây cũng vô dụng.

Thân ảnh cô đơn lặng lẽ đi khỏi giống như một u linh lúc ẩn lúc hiện, phiêu đãng trong dòng ký ức. Huyền Âm chân nhân nhìn ra cửa than khẽ:

- Lần đả kích này đối với Dịch viên thật sự quá lớn khiến chúng ta lâm vào tình thế khó khăn. Sự ra đi của Lục Vân, nỗi thương tâm của Ngạo Tuyết và Vân Phong, cộng thêm sự buồn bã của Viễn Dương, Hoành Phi. Dịch viên hoàn toàn mất đi sức sống ngày xưa trở nên lạnh lẽo, đìu hiu làm cho người khác không cảm nhận được một điểm sinh cơ.

Nở nụ cười ảm đạm, trên gương mặt bi phẫn của Tử Dương chân nhân hiện lên thần sắc khiến người ta đau lòng.

Nhìn chăm chú bầu trời, Tử Dương chân nhân nói:

- Dương viện từng dương danh thiên cổ, nhưng từ bây giờ trở đi vĩnh viễn không còn cơ hội. Dịch viên lưu truyền ngàn năm song lần đả kích lần này có lẽ chính là bước ngoặt của vận mệnh, tương lai Dịch viên ra sao có lẽ kết quả không như nhân ý.

Nhìn Tử Dương chân nhân, Tĩnh Nguyệt đại sư bình tĩnh nói:

- Chuyện Lục Vân đã thành quá khứ, bất kể hắn đem lại tai họa cho Dịch viên hay cái khác, chúng ta phải làm cho Dịch viên mãi mãi đứng vững. Quyết không thể vì nguyên cớ đó mà để cho cơ nghiệp ngàn năm của tổ tiên hủy trong tay chúng ta. Kiếm Vô Trần đang là Minh chủ liên minh, tin chắc hắn vì việc Lục Vân mà ghi hận với chúng ta, nghĩ đến tương lai của Dịch viên chúng ta phải vạn sự cẩn thận, quyết không để hắn nắm được một điểm sơ hở tránh bị hắn bức ép. Hiện tại Lục viện các phái đều phái một số lớn cao thủ giúp đỡ Liên minh, chúng ta thân là một thành viên của Liên minh, bất kể như thế nào cũng phải phái nhân thủ tham dự mới ổn. Như vậy hắn không thể nói gì, không thể dựa việc công báo tư thù.

- Hắn dựa vào đâu mà dùng việc công báo tư thù, lẽ nào vì hắn là minh chủ Lục viện? Chỉ cần chúng ta hành sự quang minh chính đại, hắn có thể sao?

Tử Dương chân nhân bất phục, hiển nhiên có thành kiến rất lớn đối với Kiếm Vô Trần.

Huyền Âm và Huyền Ngọc nhìn thấy vậy chỉ thở dài không nói gì. Tĩnh Nguyệt đại sư điềm tĩnh nói:

- Dựa vào gì à? Với vẻ ngạo mạn hung hăng của hắn, ngươi nghĩ hắn dám làm không? Hắn có Thiên Kiếm Khách chống lưng, cả Vân Chi pháp giới cũng không dám lên tiếng huống chi Dịch viên chúng ta người ít thế cô sao đấu với hắn. Đơn giản một điều, hắn giao Dịch viên một nhiệm vụ cũng đủ gây tổn thất nghiêm trọng. Nhiều lần như thế, cao thủ Dịch viên tử thương gần hết, vậy trong lúc yêu ma quỷ quái náo loạn Nhân gian, đệ nói diệt hay không?

Sắc mặt giận dữ, Tử Dương chân nhân nói:

- Hắn dám! Hắn làm vậy sao có thể khiến Lục viện tín phục.

- Có gì mà không dám, hắn chỉ cần trước đó điều tra sự việc rõ ràng, song cố ý không cho biết địch tình phái Dịch viên tiên phong trảm yêu trừ ma, ngươi cự tuyệt được không? Khi đó vì không rõ thực lực đối phương Dịch viên mạo hiểm tiên phong, ngươi nói kết quả ra sao? Ví dụ như Đạo viên, họ luôn trấn giữ Yêu vực, theo lý thuyết hiểu rõ nhất về Yêu vực kết quả như thế nào, suýt chút nữa bị hủy diệt. Kiếm Vô Trần cố ý đối phó chúng ta không phải rất dễ dàng ư?

Tĩnh Nguyệt đại sư lạnh lùng nhìn lão. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

Hừ một tiếng giận dữ, Tử Dương chân nhân sắc mặt phẫn nộ, nhưng không biết làm sao phản bác. Tuy đây chỉ là phỏng đoán nhưng nếu thật sự đúng như vậy, Kiếm Vô Trần dùng thân phận Minh chủ ra lệnh Dịch viên, Dịch viên cũng vô pháp từ chối. Khi đó hắn đơn giản chỉ thi hành tiểu kế thì có khả năng dồn Dịch viên vào chỗ vạn kiếp bất phục.

Sau khi im lặng một lúc, Huyền Ngọc chân nhân đứng dậy nói:

- Được rồi, việc này trong lòng mọi người đã hiểu rõ, tạm thời không nên xung đột với Kiếm Vô Trần. Đợi sau khi hạo kiếp Nhân gian qua đi, chúng ta lại từ từ nghĩ biện pháp khôi phục sự hưng thịnh ngày xưa. Bây giờ mọi người hãy đi nghỉ ngơi, ngày mai sư muội cùng Huyền Âm sư đệ đi gấp đến trung du Hoàng Hà hội hợp cùng Liên minh, giúp đỡ chính đạo sớm giải quyết việc Yêu vực. Còn Tử Dương sư đệ và Vân Phong, Ngạo Tuyết nghỉ ngơi thêm vài ngày, đợi sau khi tâm tình trở nên bình tĩnh rồi lên đường. "Hạo kiếp trôi qua, vượt qua được không?"

Nở nụ cười buồn bã, câu nói của Tử Dương chân nhân làm cho Huyền Ngọc chân nhân đang bước ra ngoài chấn động, đột nhiên dừng bước.

Xoay người, Huyền Ngọc chân nhân nhìn Tử Dương than khẽ nói:

- Bất kể có vượt qua hay không, chúng ta không thể đầu hàng. Nhớ lại Lục Vân ba ngày trước, hắn vô số lần đứng ở lằn ranh sinh tử vẫn tiếp tục kiên trì cuối cùng vẫn an toàn rời khỏi. Vì thế chúng ta dù biết rõ nguy hiểm cũng không thể chùn bước, nhất định phải dũng cảm đối mặt.

Nói xong xoay người bước đi, ba người còn lại trong các trầm tư không nói gì.