“Này, Tiểu Diệp, ngươi rõ ràng cũng thấy khó chịu đúng không?”

Tôi ngẩng mặt lên khỏi canh hạt sen ngân nhĩ, đối diện với hai con ngươi lay láy linh động của Tiểu Vân Nhi, không ư hử gì tiếp tục cúi xuống chiến đấu. Đồ quỷ nhỏ này chắc chắn lại có chủ ý xấu gì rồi.

“Nè! Ngươi không thấy tên họ Trịnh đó rất đáng ghét sao?”

Ừ, có! Xong rồi làm sao? Tôi không để ý đến bộ dạng bực bội vì bị ngó lơ của nhóc con tiếp tục liếm nốt đáy bát. Mấy ngày nay Trịnh chết tiệt ngày nào chả đến tìm tỷ tỷ, tôi nhìn thấy hắn cũng trơ luôn cảm xúc rồi.

“Kẻ đó rõ ràng muốn làm cha của Vân Nhi!” Bát trước mặt bị giành mất, cai lưỡi liếm vào không trung, tôi đành liếm bàn chân như một con cáo thực thụ… Một - con - Cáo – thực – thụ!

“Vân Nhi không muốn! Rõ ràng kẻ đó không đẹp bằng mẹ cơ mà!? Còn có, không phải ngày trước cha đã đến tìm mẹ rồi sao!? Tại sao không xuất hiện nữa!”

“Cha” của nhóc đang ngồi ngay trước mặt nhóc liếm lông nè, tôi chép chép miệng nhìn con bé khinh bỉ. Về cơ bản nhóc con dù có giống cả Tiếu lẫn Vương Nhi tỷ tỷ thì có một ngàn năm sau Tiếu cũng không thể là “cha” của tiểu Vân Nhi được. Cho nên vấn đề ai muốn làm “cha” của nhóc cũng không đến lượt nhóc quản.

“Ngươi nói có phải mẹ muốn gả cho kẻ đó hay không? Nói vậy Tiểu Vân Nhi phải làm sao a?”

Vậy ngồi kể lể cho con cáo này thì có tác dụng sao? Tôi ngồi chồm hỗm trên mặt bàn nhìn vào bản mặt lo lắng của con nhóc chép chép miệng, cái môi chu ra như vậy là muốn dụ tôi cắn một ngụm đúng không?

Còn về vấn đề Vương Nhi tỷ tỷ muốn gả cho tên họ Trịnh… Tôi thấy tám chín phần là có khả năng rồi! Cũng chẳng có ai có khả năng bao trọn Thúy Hương Lâu nguyên một ngày chỉ để xem tỷ tỷ múa một điệu như hắn cả, cũng chưa có ai được tỷ tỷ phá lệ nhảy múa vì hắn, càng chưa có ai được tỷ tỷ tự tay hầu rượu, còn tự mình trang điểm tỉ mỉ vì hắn… Tôi nhớ lại mà trong lòng vẫn chua ngoét! Cho dù là chị hồi xưa lúc đính hôn với Trịnh Nhã cũng chưa từng thay đổi thói quen đến như vậy…

“Vân Nhi nghĩ là tên kia giở trò với mẹ!”

Tôi cũng nghĩ thế… Mấy tên mang họ Trịnh rất giỏi tính kế người khác mà!

“Thạch Tử nói hắn là Thần y, có khi nào hắn bỏ dược cho mẹ hay không?”

Ừ?

Ừ nhỉ?

Tôi nheo mắt đánh giá tình hình một hồi, biểu hiện của tỷ tỷ lúc bình thường vốn không có gì khác lạ… Chỉ khi nào tiếp chuyện tên họ Trịnh mới có chút cứng ngắc mất tự nhiên.

Nhưng ai biết cái tên mang danh “Thần y” kia có ngấm ngầm hạ cái dược gì kì quái với tỷ tỷ không? Không biết chừng lại giống như trong mấy truyện tiểu thuyết cổ đại, hạ cổ độc gì đó lên người tỷ tỷ…

Cái đám trùng lúc nhúc đó…

Tôi đập móng vuốt xuống mặt bàn một cái bép! Rõ ràng là hạ lưu vô liêm sỉ mà!? Còn dám giở trò kinh tởm như vậy lên người tỷ tỷ! Hai chân nhỏ trắng muốt bị hai bàn tay phấn nộn nắm lấy, tiểu Vân Nhi kích động không kém hưng phấn hỏi tôi “Ngươi cũng thấy vậy đúng không? Tên họ Trịnh đó chắc chắn đã bỏ dược cho mẹ!”

Tôi gật đầu lia lịa, hiện tại chỉ có duy nhất phương án này mới có thể giải thích tất cả lí do thái độ kì lạ của tỷ tỷ. Lần đầu tiên từ khi gặp mặt, tôi với Vân Nhi ở trên cùng chiến tuyến!

“Vậy cho nên chúng ta phải điều tra hắn!”

Ừ!... hử? Điều tra kiểu gì? Tiểu Vân Nhi khinh bỉ liếc tôi đang ngơ ra nhìn nhóc, bĩu môi nói “Tới nhà hắn điều tra chứ còn làm gì.”

Ợ…

Tôi nghe các tỷ tỷ nói Trịnh phủ là nơi người chết đi ra nhiều hơn người sống… Bởi vì nhà hắn là một kho tàng chứa rất nhiều dược liệu trân quý, Trịnh gia nhà hắn là hậu duệ của Thần y nào đó viết rất nhiều sách y dược đều là quốc bảo, cho nên không ít kẻ tham lam dòm ngó… Người dân thành trấn đêm đêm có thể nghe thấy những tiếng rên rỉ đau đớn từ trong Trịnh phủ truyền ra… Nghe nói những kẻ đắc tột với Trịnh gia đều sống không bằng chết… Mặc dù hắn thỉnh thoảng vẫn ra ngoài hành y cứu người, nhưng dân chúng trong thành vỗn vẫn sợ hắn hơn là kính hắn.

Cho nên hắn ngoài hai lăm tuổi cũng chưa có ai dám đến của cầu thân, các cô nương mê luyến hắn cũng không dám làm tới với hắn, đơn giản vì họ sợ Trịnh phủ của hắn.

Tôi biết con nhóc này tự dưng muốn đứng cùng chiến tuyến với tôi không thể có ý tốt mà! Nhìn cái bản mặt tôi có dán nhãn “kẻ chết thay” sao???

“Ngươi nghĩ gì vậy a? Ngươi nghĩ ta nếu để ngươi gặp nguy hiểm mẹ sẽ để ta yên ổn sao?” Tiểu Vân Nhi rất chi là “vô tội” khoanh hai cánh tay nhỏ hậm hực nằm bò trên bàn, hai má phồng lên trông rất chi là đáng yêu, nhưng mà tôi yêu không nổi.

“Mấy lời đồn với Trịnh phủ chẳng phải đều với người thôi sao? Ngươi nếu lỡ có bị bắt cũng đâu có ai nghi ngờ tiểu hồ ly ngươi a? Cùng lắm thì ngươi diễn trò với họ như với mẹ vậy, chẳng ai nhìn ra cái đồ yêu vật nhà ngươi đâu.”

Yêu vật mẹ… à không! Yêu vật cái đầu nhóc! Tôi nhìn giống yêu vật lắm à!? Cái chủ thân thể này mới là yêu vật! Tôi chỉ là người vô tội bị liên lụy thôi!

Nói thì hay lắm! Nhưng cái tên họ Trịnh đó vẫn còn có tư thù với tôi á! Nhớ đến đó là bụng tôi lại ẩn ẩn đau. Ai biết nếu lỡ tôi lọt vào tay hắn thì sẽ xảy ra chuyện gì? Tôi quay mông, vểnh đuôi nhảy xuống bàn, làm gì thì làm, còn lâu tôi mới để bản thân bị nguy hiểm!

Cái đuôi bị tóm lại, tôi ngay lập tức hẫng chân rơi cắm đầu xuống đất, cằm đập vào chân bàn đau điếng, toàn thân lơ lửng trên không đung đưa đung đưa….

Tôi vừa đau vừa tức vừa giãy giụa cũng không chống lại được cánh tay nhìn như sứ trắng thực chất là sắt thép của tiểu Vân Nhi, bị nhóc tóm đuôi kéo lại lên trên mặt bàn, tôi chỉ có thể ấm ức mà nhìn nhóc. Nếu không phải tỷ tỷ đang bận tiếp đãi tên Trịnh chết tiệt kia thì nhóc con này đâu có cơ hội lại bắt nạt được tôi nữa!

“Mi cái đồ vô lương tâm a! Mẹ đối tốt với ngươi như vậy nhưng ngươi thấy mẹ bị người ta hãm hại cũng không muốn cứu!”

Không phải tôi không muốn… Là muốn mà không có cách thì có!

“Ngụy biện! Ngươi rõ ràng có thể vào trong cái Trịnh phủ đó thăm dò nhưng ngươi lại không đi!”

Đi để chết à? Chưa kể bộ lông của tôi đẹp như vậy, cho dù bị coi là con vật vô tri, chẳng lẽ kẻ khác không có lòng tham lột da tôi làm khăn quàng? Tôi nghĩ đến đây liền rùng mình…

“Tóm lại ngươi đi hay không đi?”

Không đi!

“Không đi ta liền nói với mẹ ngươi nhìn trộm mẹ tắm xong chảy máu mũi!”

Ặc…

“Ngươi còn liếm lại thành chén mẹ đã dùng qua!”

…Cái đó… cái đó… Sủng vật nào mà không tham ăn liếm chén bát… Vô tình… vô tình

trùng hợp thôi… haha..ha..

“Ngươi còn cọ mũi vào yếm của mẹ!” Nhóc con nhìn tôi khinh bỉ.

Ạch… Chỉ có một lần mà cũng bị bắt gặp sao…

Cuối cùng nhóc con ra đòn sát thủ “Ngươi lén liếm lên môi mẹ khi mẹ ngủ.”

Oành… Tôi giương cờ trắng đầu hàng. Chỉ cần một trong số những điều kia bị tỷ tỷ biết đảm bảo sẽ không còn vô tư quan tâm tôi như trước nữa… Lần đó chỉ là lúc thấy tỷ tỷ ngủ tôi liền nhớ đến chị, cho nên không cầm lòng được…

Haiz… Không nghĩ nhóc con ngày ngày nhi nhi nha nha nhưng thủ đoạn theo dõi người lại ghê gớm như vậy! Như thể chỉ cần tôi có một điểm không đúng mực liền bị nhóc nắm thóp!

Cho nên tôi đành đau khổ đi do thám Trịnh phủ!