THẬP TAM VĨ HỒ: TIẾU

Tác giả
Tình trạng
Đang ra
Nguồn
DĐ Lê Quý Đôn
Lượt xem
261
Đánh giá
Thể loại: Xuyên không, Hài, Ngược,  Sạch - Sủng, HE

Người ta xuyên không, không làm nữ chính của tình yêu kinh tâm động phách, thì cũng phải khắc cốt ghi tâm, chí ít cũng phải có soái ca mĩ nữ bao quanh! 

Đáng tiếc, Nữ chính của chúng ta xuyên không để làm nhân vât phụ.
Tình yêu kinh tâm động phách thì không chắc, khắc cốt ghi tâm cũng chẳng đến lượt, nhưng mà được cái tuấn nam mĩ nữ muốn tranh cùng nàng thì không thiếu! Cùng một người trải qua mấy kiếp, có lẽ cũng không đến nỗi nhàm chán.


Giới thiệu nhân vật:

Ta là Tiếu.

Tên chỉ có một chữ Tiếu.

Tại sao á? Ai biết? Ta so với người khác càng muốn biết hơn!

Tuổi?

Đừng hỏi, sớm đã không còn đếm nữa.


Ta là ai à? Hmm… Giáo chủ Thần Giáo, nghe có oai không? Ngươi hỏi Thần Giáo là gì sao? A… 

Ta cũng không rõ nữa, mấy cái đó đều do bảo bối Vương Nhi của ta quản.
Còn ta á, chỉ cần làm nàng vui là đủ rồi.


Ai ai~ Tiểu bảo bối à, hôm nay nàng muốn giết ai nào? Nếu nàng còn chậm chạp chưa quyết định, vậy ta trước cứ thay tã cho Tiếu Vân Nhi vậy.
Haizz…

***

Bé là Vân Nhi.

Mẹ của bé nói cha bé không có họ, nên bé chỉ là Vân Nhi mà thôi, không giống như Thạch Tử là Lâm Thạch hay tiểu Lan Nhi là Bùi Nhược Lan, Vân Nhi chỉ là Vân Nhi thôi.


Mẹ của bé tên là Vương Mặc Trúc, thấy không, đến mẹ cũng có họ nhưng bé lại không có, nhưng mà mẹ nói bé đã ba tuổi rồi, không được ghen tị như con nít, nên bé nhịn.
 

Còn cha bé ấy à… Không biết nữa.
Bé chưa bao giờ gặp cha hết.
Mẹ nói chừng nào bé gặp ai đó đẹp hơn mẹ thì đó chính là cha.
Nhưng mà thật không vậy? Bé còn chưa có gặp ai xinh đẹp như mẹ đâu! Ngay cả mấy tỉ tỉ ở trong lâu cũng không ai xinh đẹp bằng mẹ.
Vì thế mà ma ma suốt ngày cứ bám riết mẹ không buông, nói mẹ chỉ cần lên múa một khúc cũng được rồi, lần nào bé cũng thấy ma ma bị mẹ đá bay ra ngoài hết, nhưng mà ma ma cũng chưa có bỏ cuộc bao giờ, nên chỉ có mẹ thua thôi.
Haha…

***

Lưu Diệp tôi mười chín tuổi lần đầu tiên nếm mùi thất tình…

Có người nói: yêu đơn phương không bao giờ sợ thất tình, con mẹ nó gạt người! So với bị người ta đá có khi còn đau hơn!

Ngày 15 tháng 3 năm 2013, lễ cưới của chị tổ chức thật hoành tráng,  tôi mặc một bộ lễ phục phù dâu hồng nhạt đứng bên cạnh người mình yêu suốt sáu năm, cảm xúc ấy à… thật muốn giết người!

Tôi cười, nhưng không dám nhìn chị… Chị à, xin đừng cười thật hạnh phúc như vậy, đẹp như vậy… khóe mắt tôi liếc qua chị thật nhanh, tim cũng thật đau…

Người đàn ông đứng bên phải chị là Trịnh Nhã, là người chị nguyện gắn bó suốt cuộc đời, còn với tôi, là kẻ tôi muốn dẫm nát dưới chân trong suốt phần đời còn lại!

Cha xứ chậm chạp đọc lời tuyên thệ, ông có thể đọc nhanh hơn một chút được không? Tôi thật hoài nghi lưỡi ông có vấn đề gì đó.
Tôi cũng không ngại lấy ra dùm ông để kiểm tra đâu! Tôi dậm dậm chân, đôi giày cao gót chết tiệt này quả thật không phù hợp với tôi! 

Đám cưới này, những lời chúc mừng này, bộ váy trắng này tất cả đều không phải những thứ tôi chờ đợi.
Nhưng chúng lại khiến chị thật hạnh phúc, chỉ tiếc, người sánh vai cùng chị… không phải em…

Rắc…

Thời khắc chùm đèn pha lê rơi xuống chỗ chị… Tôi đã nghĩ… Chị à, nếu có kiếp sau…