Cho dù ngày nay không phải thời kỳ đó, nhưng Niên Xuân Hoa vẫn sợ, song bà ta không thể để vụt mất con bé đó được.

Đúng lúc bà ta tính nói cái gì đó thì Trần Dung Phương mang Phúc Đoàn đến phòng thị chính Đông Phong.

Trần Dung Phương đặt Phúc Đoàn ngồi ở hàng ghế cuối cùng, còn bản thân thì đi tới nói chuyện, cô ấy vừa mới đi tới thì Lưu Thiêm Tài hỏi ngay: “Trần Dung Phương, cô tới đây làm gì?”

Trần Dung Phương ngượng ngùng xoa xoa góc áo: “Đội trưởng Lưu, gia đình tôi không thể nuôi thêm một người nữa, tôi muốn nhờ đội trưởng giúp tôi tìm một nơi tốt hơn cho Phúc Đoàn.”

Mọi người đều kinh ngạc, hôm nay là ngày gì vậy? Niên Xuân Hoa vừa đến để báo cáo việc Trần Dung Phương ngược đãi Phúc Đoàn, thì Trần Dung Phương ngay lập tức đến nói là không thể nuôi Phúc Đoàn.

Lưu Thiêm Tài không nén nổi cơn tức giận, nói: “Trần Dung Phương, cô có biết mình đang nói cái gì không? Ban đầu là Sở Chí Quốc đã đồng ý nhận nuôi Phúc Đoàn mà!”

Khuôn mặt Trần Dung Phương chợt hiện lên nét buồn bã, nhưng Niên Xuân Hoa thì lại nhảy cẫng lên sung sướng, sớm vậy mà cô con dâu ngu dốt bị xui xẻo cả đời này của bà ta lại có thể nói là không nuôi được Phúc Đoàn sao? Sớm biết như vậy, hôm nay bà ta đã không phải mất công tới đây một chuyến.

Niên Xuân Hoa đắc ý nói: “Nếu cô ta không thể đối xử tốt với Phúc Đoàn thì cứ để con bé cho Chí Nghiệp nhà chúng tôi nuôi.”

Trần Dung Phương không hề có phản ứng gì.

Ban đầu khi mà Chí Quốc mang Phúc Đoàn về nhà nuôi, bà nội Niên Xuân Hoa đã chửi họ là đã nghèo lại còn giả nhân giả nghĩa, sợ rằng sau này nhà họ sẽ càng ngày càng nghèo, thế nên bà ta còn yêu cầu họ phải đưa tiền trợ cấp hàng năm sớm cho bà ta. Nhưng tại sao bây giờ bà ta lại tranh giành muốn nuôi Phúc Đoàn?

Trần Dung Phương mở lời: “Mẹ, mẹ nhận nuôi Phúc Đoàn thì con cảm ơn, nhưng con không thể thừa nhận những việc mình không hề làm, hơn nữa con cũng không có đối xử không tốt với Phúc Đoàn.”

Suýt chút nữa Niên Xuân Hoa không phản ứng kịp, đứa con dâu luôn vâng vâng dạ dạ ở kiếp trước lại dám nói với bà ta những lời như vậy sao? Niên Xuân Hoa nhớ ra, hiện tại Trần Dung Phương vẫn chưa bị xui xẻo, chẳng trách khẩu khí lại cứng như vậy.

Niên Xuân Hoa xì một tiếng.

Ánh mắt Lưu Thiêm Tài và Hồng Thuận nhìn nhau, hiện tại Trần Dung Phương không muốn nuôi Phúc Đoàn, hay nói cách khác là không đủ điều kiện để nuôi con bé, nếu Niên Xuân Hoa nhận nuôi thì chẳng phải đây là chuyện tốt sao, chỉ có điều không biết Sở Chí Nghiệp và vợ của anh ta là Lý Tú Cầm có đồng ý việc này hay không.

Hơn nữa, con mắt Hồng Thuận rất tinh, anh ấy cảm thấy con người Niên Xuân Hoa không phải người tốt đẹp gì.

Chợt anh ấy lên tiếng: “Gọi các xã viên đến họp đã.”

Bí thư đã mở lời, rất nhanh, mỗi hộ gia đình trong đội sản xuất gần đó đều cử một người đại diện tới.

Khi nghe nói sẽ thảo luận lại vấn đề nhận nuôi Phúc Đoàn, các thành viên trong đội tỏ ra không đồng tình.

“Lại có chuyện gì nữa vậy? Lúc đầu không phải Sở Chí Quốc nhận nuôi Phúc Đoàn hay sao, nói hay lắm cơ mà, sao giờ lại lật lọng là sao?”

Quá nhiều người bất bình, ở cái thời đại này thì chả ai giàu có cả, đang làm thì lại bị gọi lên họp, quá là mệt mỏi.