Bất chợt nhìn thấy nhiều quan viên như vậy, chân Niên Xuân Hoa chợt mềm nhũn cả ra, nhưng ngay lập tức nghĩ đến việc nếu Phúc Đoàn ở lại nhà Chí Quốc thêm một ngày, há chẳng phải gia đình Chí Nghiệp sẽ mất đi phúc khí một ngày hay sao.

Lần này Niên Xuân Hoa sống lại, đối với những sự việc cụ thể xảy ra trong quá khứ thì bà ta có chút mơ hồ mung lung, giống như trong bóng tối có một bàn tay, chỉ giúp cho bà ta được sống lại, chứ không giúp bà ta nhớ rõ hết thảy mọi thứ.

Nhưng Niên Xuân Hoa không hề sợ chút nào, sợ cái gì? Có Phúc Đoàn mà, Phúc Đoàn chính là một con búp bê may mắn, có cô bé bên cạnh, mọi điều may mắn sẽ luôn đến với nhà bà ta.

Nhất định phải giành Phúc Đoàn về cho bằng được. Niên Xuân Hoa không thể đợi thêm một ngày nào nữa.

Bà ta nuốt nước bọt, đối diện với nhiều đội trưởng lớn nhỏ thế này, bà ta đứng thẳng người nói: “Tôi muốn báo cáo với tổ chức rằng... con dâu của tôi, Trần Dung Phương đã ngược đãi đứa bé Phúc Đoàn, kính mong tổ chức giao con bé cho Chí Nghiệp nuôi dưỡng.”

Lưu Thiêm Tài, đội trưởng đội sản xuất số 9 chợt chau mày, anh ấy rất hiểu Trần Dung Phương, cô ấy chỉ là một người phụ nữ bình thường, nói cô ấy có lòng dạ độc ác như vậy, anh ấy thật sự không tin.

Lưu Thiêm Tài nhăn mặt: “Niên Xuân Hoa, muốn báo cáo thì phải có bằng chứng, bà nói con dâu của bà ngược đãi Phúc Đoàn, chính mắt bà đã nhìn thấy cô ấy đánh Phúc Đoàn sao? Hay là nhìn thấy vết thương trên người con bé?”

Thực ra Niên Xuân Hoa không hề nhìn thấy gì cả, sở dĩ bà ta nói như vậy là vì kiếp trước Sở Chí Quốc và Trần Dung Phương thật sự là quá xui xẻo.

Nếu không phải họ đối xử tệ với Phúc Đoàn, thì sao lại có thể xui xẻo như vậy, nhiều năm trôi qua, Niên Xuân Hoa hiểu quá rõ một điều, bất cứ ai đối xử không tốt với Phúc Đoàn thì đều sẽ gặp xui xẻo.

Nhưng trước với câu hỏi này của Lưu Thiêm Tài, Niên Xuân Hoa ấp úng không thể đưa ra được bằng chứng, mặt Lưu Thiêm Tài tối sầm lại, ở trong đội Niên Xuân Hoa chính là người ngang ngược, cũng là người không biết trái phải nhất, giờ đang trong lúc tổ chức cuộc họp mà bà ta lại dám đến làm loạn.

Anh ấy nói to: “Nếu bà không có bằng chứng thì không thể nói lung tung.”

Từ trước đến nay Niên Xuân Hoa luôn là người nổi trội trong đội nhóm chuyên gia đi cãi nhau, bà ta bắt đầu ngụy biện: “Bí thư, đội trưởng, mọi người hãy thử nghĩ xem, Trần Dung Phương đã có một đứa con trai và một đứa con gái, nó không hề thiếu con gái, vậy thì làm sao có thể đối tốt với Phúc Đoàn được, làm gì có người nào không đối tốt với con ruột mà lại đi đối tốt với người ngoài chứ?”

“Vậy cũng không thể nói Trần Dung Phương ngược đãi Phúc Đoàn được.” Người nói là bí thư Hồng Thuận, trên người anh ấy toát lên vẻ uy nghiêm: “Đội trưởng của bà nói rất đúng, bà không thể báo cáo trong khi không có bằng chứng như thế này được, hiện nay có rất nhiều đồng chí lợi dụng việc báo cáo để trả thù tư lợi cá nhân, đây là một vấn đề rất lớn.”

“Trần Dung Phương có ngược đãi Phúc Đoàn hay không, tôi sẽ cho chuyên gia đi điều tra, còn bà, ở lại đây một lúc để đội trưởng đội sản xuất của bà làm công tác tư tưởng cho bà.”

Niên Xuân Hoa lập tức choáng váng, bà ta đến từ thời kỳ đặc biệt đó, điều bà ta sợ nhất chính là bị người khác nói tư tưởng của mình có vấn đề.