Những người con trai của nhà họ Sở, kể cả Sở Chí Quốc, người đã tách khỏi hộ, đều là những người hiếu thảo, Niên Xuân Hoa là chủ trong nhà nói một là một, hai là hai.

Trong thời gian Thái Thuận Anh đẻ con, đã bị phùng tùng, nhưng cô ta oán, hận. Không thể hận chồng mình, càng không thể hận Niên Xuân Hoa, vậy phải hận ai đây?

Cô ta chỉ có thể hận Trần Dung Phương, hai người đều là con dâu, tại sao Trần Dung Phương lại khác? Người ta nói con dâu hai mươi năm đã thành mẹ chồng, cả nhà cùng khổ, sao Trần Dung Phương lại tách hộ sớm, tự mình làm chủ gia đình?

Vì thế, mỗi khi nghe Niên Xuân Hoa mắng Trần Dung Phương là không có phúc và hai đứa trẻ cũng là lũ gà bệnh dịch, Thái Thuận Anh rất vui.

Con người này, nếu không chịu mất mát này thì sẽ luôn có những mất mát khác chờ đợi. Nếu Trần Dung Phương không phải chịu những thứ khổ của một đứa con dâu, chắc chắn cô ấy phải chịu khổ ở những nơi khác.

Trần Dung Phương và Sở Chí Quốc trở nên nghèo khó giống như lòng mong đợi của Thái Thuận Anh, nhưng tại sao bây giờ Trần Dung Phương vẫn có thể kiếm được nhiều điểm công và nhận được nhiều sự chú ý như vậy?

Ngày hôm nay cô ta chỉ có sáu điểm công!

Trong lòng Thái Thuận Anh hoảng sợ, khom người nghiêng người về phía Niên Xuân Hoa: “Mẹ, con cảm thấy chuyện này rất lạ.”

Niên Xuân Hoa vốn đã tức giận, thấy cô con dâu thứ ba lén lén lút lút, liền liếc xéo: “Có gì lạ đâu!”

Thái Thuận Anh nuốt nước miếng: “Mẹ, mẹ thử nghĩ xem, chân của anh trai bây giờ còn chưa lành, mà Trần Dung Phương cũng chỉ là một người phụ nữ, làm sao cô ấy có thể biểu hiện tốt được như vậy? Thưởng điểm công, không phải là nên thưởng cho người làm việc nhiều nhất sao?”

Cô ta cẩn thận nhìn sắc mặt Niên Xuân Hoa: “Con cảm thấy đội trưởng đang lừa chúng ta sao ý? Hôm nay cậu út cũng đi gặt lúa. Cậu út tay chân linh hoạt, con cảm thấy cậu út mạnh hơn cả anh cả.”

Những lời này đánh trúng tâm lý của Niên Xuân Hoa.

Trong lòng Niên Xuân Hoa, cậu con trai út thông minh, có năng lực và có tài ăn nói, hơn hẳn thằng con cả ngu ngốc ngàn lần.

Vừa nhắc đến cậu út, trái tim Niên Xuân Hoa rực lên như một con gà mái già bảo vệ lũ gà con, Trần Dung Phương vẫn đang cố gắng kìm nén sự lo lắng của mình và nói trước mặt mọi người, Niên Xuân Hoa chợt đứng dậy, khiến mọi người kinh ngạc.

Thấy lại là Niên Xuân Hoa, Lưu Thiêm Tài trầm giọng hỏi: “Niên Xuân Hoa, bà đứng lên làm gì?”

Niên Xuân Hoa ngẩng cao đầu nói: “Báo cáo đội trưởng, tôi không phục!”

Niên Xuân Hoa cao giọng nói: “Xã là xã của nhân dân, đội sản xuất là đội sản xuất của nhân dân. Mặc dù Trần Dung Phương và Sở Chí Quốc là con trai và con dâu của tôi, nhưng tôi vẫn muốn công bằng, chân của Sở Chí Quốc chưa lành. Trần Dung Phương là phụ nữ, không mạnh mẽ như đàn ông, tôi không nghĩ biểu hiện của họ tốt nhất, tôi nghĩ phần thưởng nên trao cho những người xứng đáng.”

Hàm ý rằng Sở Chí Quốc,Trần Dung Phương không đủ tốt.

Ý kiến của Niên Xuân Hoa khiến toàn cảnh trở nên vô cùng khó xử.

Mọi người kinh ngạc nghĩ, năm nay Xuân Hoa quá hồ đồ, chỉ thấy có người muốn lấy danh dự về cho nhà mình, chưa từng thấy có người vứt danh dự nhà mình đi.

Lưu Thiêm Tài không biết nên vui hay nên giận: “Vậy bà cảm thấy ai xứng đáng với điểm công này?”