Nhưng Trần Dung Phương biết nuôi tằm, vào đội nghề phụ, vào thời gian nông nhàn mọi người đều nghỉ ngơi, nhưng Trần Dung Phương lại có thể kiếm được điểm công.

Cứ như vậy, cộng với điểm công được đội trưởng thưởng, Sở Chí Quốc và Trần Dung Phương kiếm được mười sáu điểm công mỗi ngày, tức là một tệ sáu!

Một tệ sáu, trọn vẹn một tệ sáu.

Tay Niên Xuân Hoa run run, Trần Dung Phương và Sở Chí Quốc xui xẻo như thế, còn có thể kiếm được một tệ sáu mỗi ngày? Phải biết là, con trai út Sở Chí Nghiệp của bà ta còn chưa bao giờ kiếm được nhiều điểm công như thế trong một ngày.

Kiếp trước, Trần Dung Phương chỉ là một bảo mẫu ốm yếu, xui xẻo, không có phúc, làm sao có bản lĩnh như vậy?

Dưới đài, một số thành viên trong đội đã thì thầm trò chuyện: “Ngày đó Xuân Hoa cũng nói rằng Chí Quốc và Dung Phương trong tương lai vẫn sẽ nghèo, nhưng hiện tại tôi thấy thì không phải vậy.” Người thím nói: “Tôi chỉ thấy người lười biếng thì mới nghèo, chứ chưa từng thấy người nào chăm chỉ mà nghèo cả, kiểu người này, chỉ cần chịu động tay, cuộc sống cũng không đến nỗi thậm tệ.”

Một người thì thầm nói: “Nhưng Xuân Hoa nói rằng bọn họ không có phúc.”

“Cái miệng của Xuân Hoa, cô còn không biết à, bà ấy đối với con dâu, rất là ghê gớm.” Một người thím trợn tròn mắt, trầm giọng nói: “Nghe nói Trần Dung Phương xui xẻo, kết quả Trần Dung Phương được chọn vào đội nghề phụ, còn được cử đi học hỏi nâng cao kinh nghiệm nuôi tằm, bà ta còn nói nhà mình có phúc, hôm nay lại bị đội trưởng phê bình, đây là phúc gì vậy? Phúc lười biếng! Phúc xảo quyệt!”

“Chậc chậc, thím không thấy, lúc đó, khi Trần Dung Phương nói chuyện về nuôi tằm, nói rõ ràng như vậy, đội trưởng còn phải phục. Có bản lĩnh này, không ngày nào phải buồn bã cả!”

Đầu Niên Xuân Hoa vo ve, bà ta như sắp chết vì lo lắng.

Ánh mắt nhìn ra xa, một tệ sáu... Bà ta nghiến răng nghiến lợi không thèm để ý, dù sao vận khí cũng vào nhà rồi, sau này tất cả những chuyện tốt đẹp đều là của bà ta.

Nhưng, bà ta chỉ đang lo lắng Sở Chí Quốc sẽ bị một tệ sáu này che mắt, càng không tin hồ ly tinh và bọn nhãi ranh kia không có phúc, làm hại việc của bà ta!

Niên Xuân Hoa không có động tĩnh gì, cô con dâu thứ ba Thái Thuận Anh, người ngồi cách bà ta vài ghế, đang âm thầm lo lắng.

Đội trưởng yêu cầu Trần Dung Phương nói vài lời, nhưng Trần Dung Phương cảm thấy ngại ngùng và lo lắng khi nói trước mặt mọi người, cái này thì hơi phô trương quá.

Thái Thuận Anh luôn có mâu thuẫn với Trần Dung Phương, cô ta và Trần Dung Phương lần lượt gả vào nhà họ Sở, mẹ chồng Niên Xuân Hoa rất ghê gớm, có thể nói bà ta đối với mấy cô con dâu đều không tốt, ngoại trừ con dâu út Lý Tú Cầm, người được con trai út nuông chiều, chưa bao giờ bị Niên Xuân Hoa lớn tiếng bao giờ.

Nhưng, Trần Dung Phương này thì lại khác.

Cùng trong một nhà nhưng Sở Chí Quốc biết bảo vệ Trần Dung Phương, trong khi chồng cô ta, Sở Chí Mậu, chỉ biết ủ rũ, nghẹn ngào cho rằng mẹ nói đúng.

Sau đó, Thái Thuận Anh và Trần Dung Phương lần lượt mang thai, cả hai đều có bụng tròn, cả hai đều bị Niên Xuân Hoa coi thường, thường xuyên chịu đựng sự tức giận của bà ta. Nhưng Sở Chí Quốc biết đưa Trần Dung Phương tách hộ, còn Sở Chí Mậu nửa lời cũng không dám nói.

Chuyện lúc đó xảy ra như vậy, Thái Thuận Anh đã hiểu ra.