Sau này Lữ Chi Mai mới biết được mỗi lần bà tới thăm Triệu Uyển Hương sẽ bị mẹ kế mắng vài ngày, những thức ăn, quần áo bà đưa cho cô cũng chưa từng tới tay.

Mà lão Triệu trước giờ luôn mặc kệ những chuyện này!

Người ta nói mẹ kế thì sẽ có cha dượng, mẹ kế có độc ác đến đâu cha dượng im lặng, mắt nhắm mắt mở thì cũng vô dụng như vậy!

Lữ Chi Mai biết chuyện tức giận chạy qua nhà họ Triệu làm ầm ĩ một trận muốn mang Triệu Uyển Hương về nhà mình nuôi, nhà Triệu gia làm sao chịu cho bà mang Uyển Hương đi đến cuối cùng bà chỉ có thể thương mà ôm cô khóc thảm một trận, cũng chỉ có thể như vậy thôi.

Chớp mắt đã mười năm trôi qua.

Uyển Hương cuối cùng cũng lớn lên vừa ngoan ngoãn lại hiểu chuyện, bà còn đặc biệt viết một bức thư hỏi con trai có đồng ý cưới Uyển Hương làm vợ hay không, cho cô gái một gia đình hoàn chỉnh yêu thương cô.

Đứa con ngốc kia của bà nửa tháng sau mới gửi thư về, trong thư nói nếu không có chỉ thị từ cấp trên thì cả đời sẽ ở lại biên cương đóng quân canh giữ biên cương lại không muốn Uyển Hương sau này ra biên cương chịu khổ, nên hy vọng cô sẽ gả cho một gia đình tốt.

Có một số chữ bị gạch ở phía sau thư, Lữ Chi Mai ngồi xem một lúc lâu mới đọc ra: “Trừ khi cô ấy lấy một người chồng không tốt, con…”

“Chi Mai, Chi Mai.

Chồng gọi Lữ Chi Mai vài lần bà mới hoàn hồn, ngẩng đầu nhìn thấy cảnh vệ đứng hai bên cửa vội vàng từ trên xe đi xuống.

Hai người hỏi công an mới biết được hiện tại Triệu Uyển Hương vẫn không rõ tung tích, thậm chí ngay cả bạn học cũng không chút manh mối.

Uyển Hương bị ép lập gia đình ngày 15 đã rời nhà đi đến nay không rõ tung tích thật mong cô bình an mau trở về.

Chồng bà không hiểu: “Bà bảo con trai nhờ bộ đội tìm người coi như xong, sau đó bảo nó sắp xếp công việc nhanh chóng trở về một chuyến?”

Lữ Chi Mai tức giận nói: “Ông yên tâm, Uyển Hương mất tích con trai ông tuyệt đối lo lắng gấp đôi chúng ta, cho dù không nói nó cũng sẽ trở về.

“…”