Đầu tiên bà vào phòng gọi điện cho chồng mình đang làm việc ở ngân hàng.

Chồng của bà xin nghỉ làm chạy xe tới đón Lữ Chi Mai.

Lữ Chi Mai đang đứng trước cơ quan đang rất lo lắng.

Chồng bà đeo kinh bình thường lịch sự lúc này cũng có sốt ruột: “Chuyện của Uyển Hương sao tôi không nghe chút thông tin nào, bà xem chúng ta đến nhà lão Triệu tìm ông ấy hỏi chuyện rõ ràng, hay là đến công an một chuyến trước?”

Lữ Chi Mai gấp đến độ toát mồ hôi, giọng điệu khó chịu nói: “Lão Triệu đến nông thôn cải tạo rồi, ép Uyển Hương lập gia đình là vợ sau ác độc Lý Phương Hoa của ông ta! Chúng ta đến nhà ông ta làm gì, cùng người đàn bà đó đánh nhau một trận? Cho dù muốn đánh nhau cũng phải gọi thêm vài người đến đập nát nhà của ông ta, dù sao cũng không thể tha thứ cho người đàn bà độc ác đó… Đi, đi đến đồn công an, chúng ta trước tiên tìm ra Uyển Hương mới được!”.

Ông chở bà đến đồn công an.

Trên đường Lữ Chi Mai không nhịn được rơi nước mắt: “Cái quái gì thế này? Uyển Hương của chúng ta đã chọc gì tới bà ta, chưa bao giờ mua cho con bé quần áo mới, nấu cho một bữa ăn ngon… Ai có thể ngờ đứa nhỏ sống vất vả để lớn lên nếu không nhanh chân chạy đi thì đã bị bán cho một ông già làm vợ!”

Nghĩ đến làm Lữ Chi Mai càng thêm hận.

Bà cùng Mạnh Giản Tâm, cũng chính là mẹ ruột mất sớm của Uyển Hương, hai người tuy không cùng tuổi nhưng cả hai đều học cùng trường đại học vào những năm 1950.

Sau khi tốt nghiệp vào cục Thủy Lợi làm việc, dần dần có tình bạn trong công việc đồng thời trở thành hai người bạn thân nhất của nhau khi còn trẻ.

Sau khi Mạnh Giản Tâm bệnh nặng không qua khỏi, bà liền coi Triệu Uyển Hương như con gái ruột của mình, cách hai ba ngày bà qua nhà họ Triệu thăm một lần mang chút thức ăn và quần áo cho cô, không ngờ mấy tháng sao lão Triệu cưới vợ hai, sau đó vừa về không lâu bà ta thật lợi hại nắm quyền trong nhà còn mắng cả lão Triệu, sau đó Triệu Uyển Hương nắm tay bà nhỏ giọng nói: “Dì Lữ, về sau dì không cần phải qua thăm con, cũng không cần đưa đồ cho con nữa.