Diệp quản lý ngây ngốc, Mộ Băng Đồng cũng ngây ngốc. Tần Mục móc tờ chi phiêu ba mươi vạn ra, sau đó ký tên của mình vào. Tờ chi phiếu này thuộc tập đoàn Vạn Yến, Vạn Yến tương đương với tài sản riêng của Tần Mục, cổ phần hắn khống chế là 99.99%, cho nên Tần Mục tiêu dùng không cần phải báo cáo với bất cứ ai.
Diệp quản lý xì mũi coi thường nói ra:
- Loại chi phiếu màu sắc này là cái gì, mày thật cho tao là kẻ ngốc sao? Ngân hàng sẽ không có tờ chi phiếu màu sắc này.
Hắn nói lời này không sai, trong lưu thông đại chúng, ngân hàng xác thực không có tờ chi phiếu nào ba màu, nhưng mà cũng có đặc thù, điểm này Diệp quản lý không biết. Tần Mục đưa chi phiếu cho Mộ Băng Đồng, cười nói:
- Tốt rồi, hiện tại chuyện của em đã giải quyết xong, nếu Diệp quản lý muốn tấm chi phiếu này, vậy chúng ta có vài lời cần nói.
Sắc mặt Diệp quản lý từ hớn hở biến thành màu gan heo, nhìn qua chi phiếu trong tay Mộ Băng Đồng, hắn nuốt nước bọt, mắng:
- Thứ này ít lấy ra lòe người đi, cầm tờ chi phiếu này là giả thành người có tiền sao?
Tần Mục lắc đầu, bất đắc dĩ nói ra:
- Không nên xem ai cũng vô tri như anh, trong mắt tôi, anh...
Nói xong Tần Mục duỗi ngón tay tay út ra, móc móc lỗ tai. Hắn đã từng làm như vậy trước khi trọng sinh, nhưng mà khi đó chức vụ của hắn không có cơ hội làm như vậy với người khác, hôm nay loại cảm giác này khiến hắn cảm thấy thống khoái, xem như hoàn thành mộng tưởng nhỏ bé đi. Không có nam nhân nào không thích biểu lộ thực lực trước mặt nữ nhân, huống chi còn là mỹ nữ như Mộ Băng Đồng nữa.
Thịt mỡ trên mặt Diệp quản lý không ngừng nhúc nhích, đột nhiên hắn cầm điện thoại trên bàn quát:
- Bảo an, chỗ của tôi có kẻ quấy rối, nhanh kéo hắn ra!
Hắn rống to lên, lại đặt điện thoại xuống, nhìn qua Mộ Băng Đồng nhe răng cười nói:
- Tiểu Đồng, chớ có trách tôi không cho cô cơ hội, ngày mai cô sẽ nhìn thấy đầu ngón tay ngón chân tình cũ của mình đưa tới trước cửa công ty, đến lúc đó danh dự và tiền đồ của cô xem như xong. Yên tâm, tôi sẽ thông tri một ít người bạn phóng viên phỏng vấn cô.
Sắc mặt Mộ Băng Đồng hiện tại biến hóa, có chút sợ hãi nhìn qua Diệp quản lý. Nàng biết rõ Diệp quản lý này không phải đang nói đùa, người như hắn chuyện gì cũng làm ra được.
Tần Mục ân một tiếng, nói ra:
- Nói như vậy tấm chi phiếu này anh không thu sao? Nhất định phải làm tuyệt như thế?
Diệp quản lý lại phi một tiếng, phun nước bọt lên mặt đất, rất hiển nhiên là thừa nhận lời của Tần Mục. Tần Mục lắc đầu nói ra:
- Anh nhỏ nước bọt lần này, chung quy sẽ nuốt trở về.
Nói xong câu đó, Tần Mục lấy điện thoại ra, gọi cho Trương Thúy. Trương Thúy nghe là giọng của Tần Mục, lập tức hỏi thăm Tần Mục trở về lúc nào, nàng đã bị rất nhiều thương hộ ép không đường sống. Tần Mục ra lệnh cho nàng, trước khi hắn trở về thì không được ký nhận cho ai cả, hơn nữa còn phân phó nghiêm khắc. Trương Thúy cùng Phương Thiên Nhu quán triệt chỉ thị của Tần Mục, Phương Chấn Bang bí thư cũng giả câm vờ điếc, đây chính là nguyên nhân Tần Mục lặng lẽ trở lại Quảng Châu, hắn nhất định phải thám thính ý tứ của Phương bí thư.
Tần Mục cười nói:
- Trương khu trưởng ah, hiện tại tôi đã về Quảng Châu, đang giải quyết phiền toái giúp chị. Như vậy, chị nói thương hộ sốt ruột nhát chính là Kim chủ tịch của câu lạc bộ Kim Mã Kim Bình Quốc đúng không. Ân, tôi biết hứn, hiện tại tôi đang ở trong câu lạc bộ của hắn ta đây, đang trong gian phòng của Diệp quản lý, chị nói với hắn một tiếng.
Trương Thúy đáp ứng liền tắt điện thoại, Diệp quản lý lại phi lần thứ hai, cũng cầm điện thoại giục bảo an. Rất hiển nhiên, chủ tịch công việc bận rộn, bảo an tới trước văn phòng Diệp quản lý thì nghe Diệp quản lý phân phó kéo Tần Mục đi ra ngoài. Về phần Mộ Băng Đồng, Diệp quản lý chơi trò mèo vờn chuột, muốn vào hôm nay chiếm đoạt thân thể Mộ Băng Đồng.
Tần Mục cười lạnh mặc cho bảo an kéo mình ra ngoài, khi đi tới cửa thì hắn xoay đầu nói ra:
- Diệp quản lý, chuẩn bị ngồi tù đi.
Diệp quản lý nghe xong lời này, hắn nóng tính lên, hắn quát với bảo an dừng lại, đi lên trước mặt Tần Mục, duỗi chân ra muốn đạp Tần Mục. Than thủ của Tần Mục đối phó hai bỏa an này dư xài, tự nhiên sẽ không cho hắn đạp trúng. Diệp quản lý vừa nhấc chân lên thì Tần Mục đã đạp cho Diệp quản lý một đạp vào bụng, một đạp này rất mạnh, Diệp quản lý lập tức biến thành cái hồ lô lăn trên đất. Phối hợp với tư thái của hắn nhìn qua rất buồn cười.
Nếu không phải Mộ Băng Đồng tạm thời quên khốn cảnh bây giờ, nàng cũng bật cười, mà hai tên bảo an kia cũng có ý cười.
- Mẹ kiếp, phản rồi, trên địa bàn của lão tử mà dám giương oai.
Diệp quản lý mất mặt quá nhiều, mặt đầy hung quang chạy tới bàn làm việc, rút dao găm trong bàn ra, nhìn qua hai tên bảo an quát:
- Ngăn nó lại, hôm nay lão tử không đánh nó đổ máu không được!
Nói xong sắc mặt dữ tợn cầm dao găm đi tới, muốn xông qua phía Tần Mục, nhìn bộ dạng hung thần ác sát của hắn là muốn đâm mở ngực bể bụng của Tần Mục!
- Dừng tay!
Một tiếng rống giận đầy sát khí vang lên.
Tần Mục nhìn qua người quát lên, cách bọn ho không xa có ba người. Người cầm đầu tuổi chừng bốn mươi, nhưng toàn thân tràn ngập khí tức tiến công. Không cần hỏi, người này rất có thể là Kim Bình Quốc. Tần Mục nghe Trương Thúy giới thiệu, Kim Bình Quốc người này làm việc dứt khoát, đi tới chỗ Trương Thúy đàm phán thì vứt bỏ toàn bộ mặt nạn, trực tiếp tỏ vẻ nếu được xây dựng hộp đêm ở khu phát triển, hắn sẽ không né tránh các loại thuế vụ, hơn nữa hàng năm sẽ giao ra ít nhất một trăm vạn. Về phần một trăm vạn này chính là tiền lì xì cho nhân viên quản lý, ý tứ trong đó mọi người rất rõ. Có quyền, muốn chính là tiền, có tiền, lại muốn dính chút quyền, thành ngữ ngày xưa là quan thương cấu kết, cũng không phải là không có đạo lý.
Hai bảo an cung kính buông Tần Mục ra, thấp giọng gọi Kim tổng, cái lúc này Tần Mục biết mình đoán là chính xác. Diệp quản lý không có buông dao găm, con mứt đỏ hồng kêu lên:
- Đại ca, tiểu tử này này tới đập quán, không cho các huynh đệ ăn cơm.
Lời này vừa nói r, con mắt của Tần Mục thâm thúy rất nhiều. Nhìn qua Kim Bình Quốc cũng không phải trong sạch. Kỳ thật Tần Mục cũng hiểu rõ, không có đại thương nhân nào là trong sạch cả, trong Tư Bản Luận đã từng nói, có tích lũy ban đầu nào mà không tràn ngập huyết tinh?
Sắc mặt Kim Bình Quốc âm trầm, chậm rãi đi tới trước mặt Diệp quản lý. Diệp quản lý đang hung dữ nhìn chằm chằm vào Tần Mục, hận không thể chặt Tần Mục ra mười tám khối, Kim Bình Quốc duôi chân ra đá vào nơi mà Tần Mục vừa đá. Diệp quản lý không kịp đề phòng nên bị đá lăn như hồ lô, nhưng mà Kim Bình Quốc đá một cước này còn nghiêm trọng hơn Tần Mục nhiều lắm, Diệp quản lý lăn mấy vòng và nằm rạp trên mặt đất rên hừ hừ, đầu úp xuống đất, không thể tin được nhìn qua Kim Bình Quốc, thở phì phò.