Tần Mục y vẫn cúi đầu, con mắt Mộ Băng Đồng trốn sau kính âm mang theo thần thái sợ hãi, Diệp quản lý đang trách mình thần kinh mẫn cảm, cũng không nói chuyện, cười lớn xoay người đi tới trước. Hắn chắc chắc Mộ Băng Đồng không dám rời khỏi, hắn nắm Mộ Băng Đồng trong tay rồi.
Mộ Băng Đồng khó xử nhìn qua Tần Mục, Tần Mục lúc này gật đầu cho Mộ Băng Đồng cùng đi qua.
- Tần tiên sinh, không phải như anh nghĩ đâu.
Trên mặt Mộ Băng Đồng tràn đầy hỗn loạn, nói:
- Em mời anh tới đây, chính là hy vọng đừng cho hắn chiếm tiện nghi của em, tuyệt đối không phải bảo anh trả tiền.
Tần Mục cũng không nói gì, chỉ nghi hoặc hỏi:
- Mạnh Khiết cũng là tiểu phú bà, em có thể vay của cô ấy mà, tại sao lại đi tới đây mượn tiền?
Mộ Băng Đồng bờ môi run rẩy vài cái, không có giải thích, mà là xoay người đi nhanh, rời khỏi thang máy, xem bóng lưng của nàng hơi có chút hờn dỗi trong đó. Tần Mục nhìn ra Mộ Băng Đồng có lời khó nói, cũng đi theo sau Mộ Băng Đồng. Nhìn qua Diệp quản lý rời đi, Tần Mục phỏng đoán mình bị tên mập này biến thành người qua đường nào đó, nhưng hắn thật muốn nói với Diệp quản lý, chút tiền này trong mắt của hắn chẳng bằng hạt bụi.
Văn phòng của Diệp quản lý trang trí cũng phi thường xa hoa, hiển thị rõ khí tức giàu có. Tần Mục đi theo Mộ Băng Đồng vào trong, Diệp quản lý cau mày nói ra:
- Mày theo vào làm gì, nơi này không có chuyện của mày, tao và Tiểu Đồng có chuyện riêng, mày đi nhanh lên, ngày mai mày đi tới đây, tao cho mày công việc béo bở.
Hắn vẫn không nhìn Tần Mục vào mắt.
Tần Mục nhún nhún vai nói ra:
- Diệp quản lý, lời này không cần nói ra đâu, tôi là bạn của Mộ tiểu thư, tới đây giúp Mộ tiểu thư mà thôi, tiền này không phải vay nặng lãi chứ?
Sắc mặt Diệp quản lý lập tức trở nên tái nhợt, vỗ bàn kêu lên:
- Cái quái gì, dám nói lời này trước mặt của tao, mày đúng là không có mắt rồi.
Trong lòng của hắn có tính toán, một trăm vạn không có dọa lùi Tần Mục, xem ra không phải tiểu côn đồ, nhưng cho dù như thế nào cũng không giống như kẻ có tiền, ngược lại có hương vị không nói nên lời. Là ra vẻ trấn định sao? Trong nội tâm Diệp quản lý nghĩ như vậy, có lẽ người trẻ tuổi này không biết Mộ Băng Đồng thiếu nợ là tiền gì.
Tần Mục nắm giữ tiết tấu, Mộ Băng Đồng ngoan ngoãn đứng sau lưng Tần Mục, một bộ dáng cho Tần Mục làm chủ. Đột nhiên Diệp quản lý cười rộ lên, hắn cười âm trầm. Hắn quay người ngồi vào ghế lão bản, hai chân gác lên bàn, sau đó giả bộ đốt xì gà, phun ra một ngụm khói, thoải mái nhàn nhã nói:
- Nhìn ra được mày muốn xuất đầu cho cô ta, chúng ta nên tính toán sổ sách đi.
Tần Mục gật gật đầu, chăm chú nói ra:
- Cần tính toán rõ.
Sau đó Tần Mục mới biết được Mộ Băng Đồng có lời ẩn là cái gì. Thì ra thiếu nợ không phải là của nàng, mà là mối tình đầu của nàng, hắn từng làm phục vụ ở đây. Người nọ ở chỗ này lâu, cũng trải qua không ít tràng cảnh, nhưng biết rõ câu lạc bộ này làm cái gì, chính là hấp dẫn người ta tới đây chơi bài. Cho nên hắn rơi vào tròng, một lần một lần tìm Diệp quản lý vay tiền, một phục vụ viên lại thiếu nợ hơn mười vạn.
Diệp quản lý lúc cho vay tiền cười tủm tỉm nói không cần vội vàng trả tiền, nhưng mà khi con số lên tới mười vạn, hắn trở mặt không nhận người, muốn tên phục vụ này làm chuyện đặc thù. Về phần là chuyện gì, Mộ Băng Đồng cũng không nói ra, Diệp quản lý tự nhiên chỉ cười lạnh mà thôi, tên Diệp quản lý gọi này gọi người đánh đòn hiểm với tên này, lơ đãng nhìn thấy trên TV tiếp sóng chương trình thời trang, hắn nhìn thấy Mộ Băng Đồng, lúc này mới kéo Mộ Băng Đồng vào trong đó.
Tần Mục nghe xong thì buồn nôn, tên phục vụ viên đúng là đáng khinh bỉ, lại cảm thấy Mộ Băng Đồng không đáng, càng cảm thấy mình khổ sở. Không nói trước thiếu nợ là thật hay giả, tên kia kéo Mộ Băng Đồng vào đây chính là sai lầm lớn. Nam nhân định nghĩa là bảo vệ nữ nhân, chứ không phải mang nữ nhân ra gánh nợ.
Mộ Băng Đồng lúc này khóc không thành tiếng, vẫn móc bọc tiền hai vạn ra, thấp giọng nói:
- Đây là hai vạn, tôi trả trước, tiền còn lại tôi trả sau.
Tần Mục móc trong túi áo, ấn vào điện thoại, ngược lại hỏi:
- Thiếu nợ mười vạn, một năm trôi qua tiền lãi cũng chỉ mười hai vạn thôi, bây giờ trả có hai vạn, mới chỉ một chút?
Diệp quản lý cười ha ha, chỉ vào Tần Mục giễu cợt nói:
- Mày lần đầu mới tới câu lạc bộ kim mã đúng không? Vay tiền của chúng tao dễ dàng sao? Một năm, mười vạn tiền tiền lãi, chính là hai mươi hai vạn, hơn nữa tiền nợ tính toán hàng tháng, cũng nói đúng hơn là tiền vốn tháng đầu tiên là mười vạn, đến tháng thứ hai tiền vốn là mười một vạn, mày hiểu chứ?
Tần Mục gật gật đầu, nói:
- Tôi hiểu rồi, kỳ thật chính là cho vay nặng lãi, các ngươi làm như vậy là trái pháp luật.
- Pháp luật?
Diệp quản lý cười hắc hắc, nói ra:
- Hắn cam tâm tình nguyện mượn, tôi đâu có ép hắn, trước khi vay tiền đã nói rõ như vậy, hắn còn viết biên nhận mà, hiện tại tính toán ra đã thiếu sắp tới ba mươi vạn, hai vạn này xem như tiền lãi nửa tháng.
Tần Mục gật gật đầu, nói ra:
- Tôi hiểu rồi, người mượn tiền của các người, đời này cũng không trả hết nợ.
Hắn nói xong lời này, đưa mắt nhìn qua Mộ Băng Đồng, lắc đầu nói ra:
- Mộ tiểu thư, ai!
Diệp quản lý nghe Tần Mục có ý chịu thua, cười nói:
- Tiểu huynh đệ, mày còn trẻ, có đôi khi không nhìn thấu, yên tâm, con mắt của tao rất chuẩn, biết rõ mày đụng vào quý nhân thì lên đời rất nhanh.
Tên Diệp quản lý này đúng là chiếm tiện nghi lại khoe mẽ, thật đúng là ngồi nhìn giếng nước thường ngày, ngay cả chân có nước lúc nào cũng không biết, Tần Mục gật gật đầu, nhìn Diệp quản lý nói:
- Thừa cát ngôn của anh. Nhưng mà tôi hỏi một câu, Mộ tiểu thư đến bây giờ đã trả được bao nhiêu tiền rồi?
Diệp quản lý vẫn không nói gì, Mộ Băng Đồng nhỏ giọng nói:
- Bảy vạn.
Tần Mục có chút buồn rầu gãi gãi đầu, nói ra:
- Em có từng nghĩ qua chưa, làm vậy với người nọ, rốt cuộc đáng giá hay không?
Mộ Băng Đồng lắc đầu nói ra:
- Nếu không nhờ hắn ta, em có khả năng không làm được tiếp viên hàng không, em đang báo ân.
Diệp quản lý nghe lời này thì cười nói:
- Vừa vặn, tôi hiện tại có thể xóa sổ sách này, không biết cô có cảm kích tôi, báo ân cho tôi không?
Mộ Băng Đồng nghe Tần Mục nói không đúng, hai tay xiết chặt, xương ngón tay trở nên tái nhợt.
Diệp quản lý tươi cười đắc ý, nhìn qua Mộ Băng Đồng với ánh mắt như nhìn con thỏ trần trụi.
Ba!
Tần Mục từ trong túi rút tờ chi phiếu ra, nhìn qua Mộ Băng Đồng cười nói:
- Khá tốt có ba mươi vạn, bằng không tôi còn không biết làm như thế nào, tờ chi phiếu của tôi muốn rút thấp nhất cũng cần ba mươi vạn, bằng không ngân hàng sẽ không thừa nhận.