Sau tiệc rượu, ngày hôm sau Tần Mục đi tới cục chiêu thương bắt đầu công tác. Trong cục tràn ngập một cỗ khí tức áp lực, làm Tần Mục chỉ biết thở dài. Trong khoảng thời gian này công tác trong cục cũng không triển khai được bao nhiêu, chỉ vì liên tục đổi lãnh đạo, hắn đến nơi đây việc đầu tiên cần làm là phải điều động tính tích cực của các nhân viên.
Tần Mục đã nghĩ ra vài phương pháp mời đầu tư, nhưng việc này không thể do chính hắn ra mặt. Một vị lãnh đạo tốt không chỉ dựa vào năng lực cá nhân để hoàn thành nghiệp vụ, mà là cần hợp mưu hợp sức, mang theo một đám tinh binh cường tướng đi ra.
Tần Mục cũng biết tuy rằng Lưu Công Thành biểu hiện vô cùng dễ thân, chỉ sợ tâm tư chủ yếu vẫn là chờ đợi Tần Mục làm ra chiến tích cho hắn. Cấp độ hậu trường của Lưu Công Thành thì Tần Mục tiếp xúc không tới, hơn nữa từ trong lời nói của Lưu Công Thành hoặc nhiều hoặc ít đều mang theo một chút ý tứ, phó chủ tịch tỉnh của tổ điều tra có chút ma xát với hậu trường của Lưu Công Thành, hắn nhất định phải nhanh chóng làm ra thành tích để lấy vốn liếng cho thượng tầng đấu tranh, mà không phải đi kéo chân sau người khác.
Càng đi lên cao các mặt lợi ích càng thâm sâu, Tần Mục suy nghĩ, pháo đầu tiên của cục chiêu thương nhất định cần phát hỏa, còn phải cho mọi tầm mắt đều tập trung đến huyện Tây Bình, như vậy tuy Lưu Công Thành không thể bỏ qua công lao, mà tác dụng của chính Tần Mục cũng sẽ nổi bật đi ra.
Nhưng thật sự không dễ làm, Tần Mục châm một điếu thuốc, nếu như mình vì chuyện mời đầu tư mà khiến mặt trên chú ý, như vậy hắn sẽ phải chui vào việc kinh thương, không hợp với mục tiêu bản tâm của hắn. Phương diện kinh doanh chỉ phụ trợ cho chiến tích, không thể chìm đắm quá sâu, nếu không sẽ không thể rút chân ra ngoài.
Nhân viên trong cục phát hiện tân cục trưởng không hùng hổ dọa người hay âm khí vờn quanh như trong truyền thuyết, đi vào cục vài ngày căn bản không tạo ra hội nghị linh tinh gì đó, mà mỗi ngày ngồi trong phòng làm việc cầm tạp chí của huyện xem kỹ lưỡng, làm cho bọn họ sản sinh ra một loại cảm giác có phải tân cục trưởng có ý chí nghiên cứu về phương diện địa lý hay không.
Vài ngày sau Tần Mục đã có định nghĩa mơ hồ về kế hoạch của mình, bởi vì không rõ niên đại hiện tại Hoa Hạ có thái độ thế nào đối với các quốc gia chung quanh, vì vậy gọi điện thoại hỏi Cao Phái. Cao Phái mắng Tần Mục một trận, nhưng vẫn giải đáp câu hỏi của hắn.
Cải cách mở ra là khẩu hiệu đã được sớm đưa ra, nhưng bởi vì vẫn luôn vuốt đá qua sông cho nên có thật nhiều chính sách không nói rõ giới hạn, nhưng Cao Phái cũng nói qua, quốc gia hoan nghênh hết thảy đầu tư từ bên ngoài đến, đối với thiện ý hữu hảo mậu dịch duy trì thái độ ủng hộ, vô luận đối phương là chủ nghĩa tư bản hay chủ nghĩa xã hội chỉ cần có thể cung cấp quốc gia mang đến hiệu quả kinh tế lợi ích đều sẽ được hoan nghênh.
Tần Mục nghe xong lời này liền cảm thấy yên lòng, câu thông một chút với Cao Phái, được hắn trợ giúp tìm kiếm một phiên dịch tiếng Hàn, sau đó khởi thảo một phần hồ sơ gởi qua đường bưu điện cho người kia.
Tất cả những chuyện này hắn chỉ tiến hành một mình, căn bản không ai biết ý nghĩ của hắn. Sau đó hắn mới có thời gian cầm lý lịch của các nhân viên trong cục quan sát, trong vòng vài ngày thời gian mời họ đến nói chuyện.
Tần Mục nói chuyện gia đình công việc, nhưng trong giọng nói lộ ra ít cổ vũ, làm trong lòng mỗi người đều sản sinh ý tưởng làm ra chút thành tích, nhất là phó cục trưởng An Bình, đã hơn bốn mươi tuổi hắn muốn tiếp tục tiến một bước, nhưng trong cục dù đổi vài cục trưởng nhưng vẫn không tới lượt hắn, đã khiến trong lòng hắn có oán khí. Vốn dựa theo tư tưởng của hắn, ít nhiều sẽ đưa ngáng chân trong công việc của Tần Mục, làm cho vị tân cục trưởng biết địa vị của hắn trong cục mới là nhân vật có số má.
Nhưng hắn không nghĩ tới vừa đi vào trong văn phòng của Tần Mục, Tần Mục đã lập tức gọi hắn chuẩn bị một chút, mấy ngày nữa cùng mình ra ngoài công tác. Chiêu thức này làm An Bình bất ngờ, mới vừa nhậm chức lại đi công tác, Tần Mục không ngại bị lời đồn đãi nhảm nhí hay sao? Người trẻ tuổi rốt cục là người trẻ tuổi, cho dù ngẫu nhiên tham dự sự tình nào đó nhưng tư tưởng chính trị vẫn kém không ít. Trong lòng hắn nhất thời yên ổn, ánh mắt nhìn Tần Mục mang theo cảm giác như đáng tiếc.
Tần Mục không thấy phản ứng của hắn, chỉ cúi đầu đọc tài liệu trên bàn. Khả năng phiên dịch Hàn văn của người kia rất tốt, đã đem tin tức mà hắn phát cho người kia chuyển lên trên báo chí Hàn quốc giới thiệu.
Nam Triều Tiên còn được xưng là Hàn quốc, Tần Mục biết người Hàn trong gốc rễ vẫn tôn trọng tổ tiên của mình. Khi làm trưởng trấn tại Miếu Trấn, hắn từng lật xem tạp chí trong huyện đã vô tình phát hiện thời Đường có một người Triều Tiên tên Kim Đại Hi bởi vì cầu đạo từng học Đông y ở tỉnh Tây Túc, xây dựng một y quán trị liệu bình dân Hoa Hạ ở huyện Tây Bình. Lúc ấy Tần Mục đã cảm thấy có thể dựa vào việc này làm điều gì đó, hiện tại hắn đảm nhiệm chức cục trưởng cục chiêu thương vì thế không thể buông tha thương cơ bên trong.
Họ Kim ở Triều Tiên là thế gia vọng tộc, Tần Mục đọc được tin tức kia chỉ xem như chuyện xưa mà hiểu biết, nhưng đối với người Hàn quốc mà nói chuyện như vậy sẽ gợi lên hứng thú của bọn họ, có thể tìm được một tổ tiên có thanh danh không tệ sẽ làm thân phận của họ tăng lên một cấp bậc trong xã hội.
Trong tin tức đưa ra, Tần Mục trình bày trải qua việc thẩm tra của tạp chí báo huyện, phát hiện trước Đường triều từng có một vị bác sĩ Triều Tiên vì cứu trợ dân nghèo Hoa Hạ ở địa phương nơi này nên huyện Tây Bình quyết định thi công một tòa nghĩa mộ kỷ niệm, biểu đạt tình hữu nghị của nhân dân Hoa Hạ đối với vị bác sĩ kia.
Qua vài ngày An Bình vừa mới đi làm đã nhận được một cuộc điện thoại. Người trong điện thoại dùng tiếng Hán rất trúc trắc tối nghĩa nói chuyện, nếu không phải thanh âm tang thương An Bình cơ hồ cho rằng là do trẻ con gọi sai số. Hắn cẩn thận nghe câu hỏi của đối phương, sau đó hồi đáp:
- Nơi này đúng là cục chiêu thương huyện Tây Bình, xin hỏi ngài là ai?
Trong điện thoại im lặng một thoáng, một thanh âm uy nghiêm chậm rãi nói:
- Tôi là Kim Tể Chính, là chủ tịch xí nghiệp Tam Tinh.
Gương mặt An Bình trắng bệch, xí nghiệp Tam Tinh? Xí nghiệp Tam Tinh gì? Mặc dù hắn không có ấn tượng, nhưng vì công việc nên vẫn hiểu được nên không hỏi ra khỏi miệng. Hai chữ xí nghiệp đã làm tâm thần hắn run rẩy, chẳng lẽ là thương nhân muốn đến huyện Tây Bình đầu tư?
- Không biết ngài có sự tình gì?
An Bình lấy lại bình tĩnh, cảm thấy ánh sáng may mắn đã chiếu lên người mình, nếu như có thể nói động được đối phương đến huyện Tây Bình đầu tư, như vậy địa vị của hắn ở trong cục sẽ như nước lên thì thuyền lên. Đừng nói Tần Mục, cho dù là trong huyện cũng xem hắn là cán bộ có năng lực.