Tỉnh ủy trực tiếp phái tổ điều tra xuống dưới, do một phó chủ tịch tỉnh dẫn đội, việc này trong lịch sử quan trường chưa từng phát sinh qua, trải qua nửa tháng tra xét, vị phó chủ tịch tỉnh trực tiếp hạ lệnh thủ tiêu ba nhà xí nghiệp long đầu gây ô nhiễm của Dược Mã hương, đem máy móc nhà xưởng tiến hành đấu giá, tài chính lấy được dùng cải thiện hoàn cảnh đất đai cùng trị bệnh cho thôn dân của hương trấn nơi này.
Đây là thái độ của quân bộ, cũng là thái độ của tỉnh ủy. Bộ đội đặc chủng Mị Ảnh nhận được mệnh lệnh của thượng cấp, rời khỏi Hạ Sơn thôn quay về quân doanh, nhưng trước khi đi mỗi người còn đập cho Tần Mục một quyền, làm xương cốt của hắn như bị vỡ, khiến hắn không ngừng hung tợn trừng mắt nhìn Hàn Tuyết Lăng.
Vẻ mặt Hàn Tuyết Lăng tươi cười đắc ý, ngồi xổm trước mặt Tần Mục, nhỏ giọng nói:
- Tần Mục, tôi cho anh biết, cho dù kết hôn anh cũng đừng mong quản được tôi, anh thích tìm ai thì tìm, tôi thuộc về bộ đội.
Nói xong cũng như những quân nhân khác đánh vào ngực Tần Mục một quyền, lúc này mới đứng lên nói:
- Lão binh giải ngũ vì quốc gia làm nhiều cống hiến, trở lại địa phương thế nhưng phải chịu đãi ngộ như vậy, những quan viên như các anh ah, hừ!
Hàn Tuyết Lăng mang theo bộ đội rời đi, Tần Mục biết nếu chuyện này không liên quan tới lão binh giải ngũ thì nàng chắc chắn sẽ không giúp mình. Hoặc là nói nàng không phải đang giúp mình mà là tức giận vì tình huống các lão binh giải ngũ gặp phải.
Tổ điều tra tỉnh ủy bày tỏ thái độ cho quân đội rõ ràng, sau đó hợp tác cùng Ban kỷ luật thanh tra bắt đầu tiến hành tra xét quan trường ô dù. Không chỉ đơn thuần là huyện Tây Bình, chỉ cần là chuyện liên quan tới nhà xưởng gây ô nhiễm toàn bộ đều đặt lên bàn của tổ điều tra.
Tần Mục cùng Mã Trường Hà trở lại Dược Mã hương, đều tiếp nhận tổ điều tra triệu tập. Nhưng từ sau khi Mã Trường Hà bị tổ điều tra gọi đi, không còn thấy xuất hiện ở địa bàn Dược Mã hương, mà Tần Mục sau khi được triệu tập trở về, liền nhận được điện thoại của Tần lão gia tử.
Trong điện thoại, Tần lão gia tử đầu tiên phê bình hắn cùng Hàn Tuyết Lăng một phen. Ánh mắt của các nhân vật trong thủ đô đều sáng như tuyết, sự tình do Hàn Tuyết Lăng dẫn dắt bộ đội đặc chủng Mị Ảnh xuất động, bắt nguồn từ Dược Mã hương do Tần Mục quản lý, hai vị hôn phu thê đùa giỡn trò xiếc này ai cũng đoán ra. Quan hệ giữa Tần Mục cùng Hàn Tuyết Lăng ở trong cao tầng thủ đô không còn gì bí mật, thậm chí hai người đính hôn còn làm chính đàn cao tầng xảy ra chút chấn động, việc này Tần Mục cũng không hay biết. Lão gia tử dùng thân phận trưởng bối quở mắng Tần Mục cả gan làm loạn, nhưng lại đối với việc Tần Mục lật cái nắp tại Dược Mã hương đưa ra đánh giá cao độ. Đương nhiên lão gia tử nói chuyện rất có tiêu chuẩn, chỉ nói một câu “miễn cưỡng xem được” xem như khen hắn, làm cho hắn cảm thấy kích động.
Sau khi lão gia tử cúp điện thoại, kế tiếp nhận được điện thoại của Cao Phái. Ý tứ của Cao Phái bảo Tần Mục tạm tránh đầu sóng ngọn gió, phát động một ít quan hệ đem Tần Mục điều tới văn phòng tỉnh ủy tỉnh Bắc Liêu làm chức quan nhàn tản, lịch lãm hai ba năm sau hãy thả ra lần nữa. Tần Mục suy nghĩ một chút, biết lúc này mình chưa thể đi. Thân phận của hắn hiện tại khi vị phó chủ tịch tỉnh dẫn tổ điều tra đi xuống đã bị suy đoán, hắn ở lại Dược Mã hương có thể giúp tổ điều tra hoàn toàn lật mở cái nắp che kín nơi này. Nếu hắn đi rồi, chỉ sợ sẽ xuất hiện một ít kẻ đục nước béo cò nhân cơ hội quấy đục, đây là điều mà Tần Mục không hi vọng nhìn thấy.
Nếu đã làm thì phải nhổ tận gốc, nếu chỉ động mặt ngoài thì phiêu lưu lần này của hắn chỉ là uổng công.
Trong điện thoại Tần Mục không nói rõ, chỉ nói tuổi cùng tư lịch của mình vẫn thích hợp giao tranh dưới cơ sở. Loại lý do này hắn không chỉ dùng lần đầu, Cao Phái thở dài, hiểu được băn khoăn của hắn, chỉ dặn dò hắn nên cẩn thận một ít, quan trường hung hiểm, cho dù là lão gia tử có đôi khi cũng không làm được tận thiện tận mỹ.
Tần Mục cười đáp ứng, hai người trò chuyện việc nhà trong chốc lát mới cúp điện thoại.
Sự kiện của Dược Mã hương bại lộ sau khi bị điều tra, gốc rễ càng lấy càng sâu, cuối cùng toàn bộ các cấp chính phủ thành phố Thanh Thủy bắt giữ vài đại sâu mọt, đem cái nắp của Dược Mã hương hoàn toàn vạch trần, đem côn trùng gây hại ẩn trong bóng tối một lưới bắt hết. Bên trong ngành lệ thuộc trực tiếp vào thành phố Thanh Thủy có một cục trưởng cùng ba phó cục trưởng xuống ngựa, ban thường ủy thành phố bị tỉnh ủy khiển trách nặng nề.
Hậu phó bí thư cùng Hầu Cửu Châu có quan hệ thân thích với xưởng trưởng Hầu Vạn Lâm nên cũng bị tổ điều tra triệu tập, nhưng bởi vì không có chứng cớ nói rõ bọn họ quan hệ tới lợi ích trực tiếp với nhà xưởng, cho nên không rơi vào đả kích. Hậu phó bí thư giáo dục Hầu Cửu Châu, quan trường từng bước hung hiểm, ai biết khi nào vô ý sẽ bị hủy diệt, yêu cầu Hầu Cửu Châu nên tạm lánh đầu sóng ngọn gió trước khi chuyện này được giải quyết.
Nhìn thấy một đám nhân vật thành ủy vênh váo tận trời sau khi đi vào tổ điều tra cũng không còn đi ra, Hầu Cửu Châu tuôn mồ hôi lạnh, trong lòng thầm hô may mắn Cừu Tiểu Thiền không phát động, bằng không hắn nhất định không phủi sạch được liên quan.
Đợi khi chuyện này đi qua đã là cuối tháng hai âm lịch, khắp nơi tràn đầy màu xanh biếc làm lòng người vui sướng. Bên trong trại tạm giam ở thị trấn, Tần Mục gặp mặt Mã Trường Hà từng phong quang vô hạn. Lúc này hốc mắt hắn hãm sâu, đã có tóc bạc, có vẻ già lão hơn rất nhiều.
Nhìn thấy Tần Mục, Mã Trường Hà nhìn chằm chằm vào hắn cả buổi không nói lời nào, trong ánh mắt toát ra vẻ phẫn nộ, đau lòng, kinh ngạc cùng không cam tâm. Tần Mục biết hắn còn chưa hoàn toàn nhận thức được sai lầm của mình, lấy ra điếu thuốc đưa cho hắn.
Mã Trường Hà cầm điếu thuốc, Tần Mục châm lửa giúp hắn, hắn rít sâu một hơi. Tần Mục ngồi vào ghế dựa, một tay đặt lên huyệt thái dương lẳng lặng nhìn hắn.
Hút hơn phân nửa điếu thuốc, Mã Trường Hà trừng mắt cười lạnh nói:
- Người trẻ tuổi, tính tình của anh quá cấp.
Tần Mục thở dài, trong khoảng thời gian này Mã Trường Hà đã có thể khẳng định tổng đạo diễn sự kiện lần này chính là Tần Mục, người vẫn luôn bị hắn áp chế. Nếu suy nghĩ cẩn thận như vậy Mã Trường Hà cũng hiểu được vì sao một bí thư đảng ủy hương trấn như hắn xuống ngựa mà cùng tồn tại trong ban lãnh đạo như Tần Mục vẫn bình yên vô sự. Mang theo sự không phục cùng xem nhẹ Tần Mục, vì vậy hắn mới nói ra một câu như thế, trong giọng nói lộ ra vẻ không cam tràn đầy.
Tần Mục châm một điếu thuốc, khói nhẹ lượn lờ làm khuôn mặt có chút non nớt của hắn biến thành cao thâm. Hắn chậm rãi phun ra ngụm khói, có chút mệt mỏi nói:
- Mã bí thư, tuy rằng tôi trẻ tuổi, nhưng tôi cho ông biết chuyện này không có lớn nhỏ, chỉ cần cho tôi thấy, nhất định phải lập tức hủy diệt!
Tần Mục dùng từ “hủy diệt”, làm thân thể Mã Trường Hà run lên, không thể tin được nói:
- Anh làm như vậy là muốn đi lên trên?
Từ ngữ này hàm ý vô cùng phong phú, ít nhất trong nhận thức của hắn, chỉ cần không hợp tâm ý hắn thì luôn ưa thích dùng hai chữ này?
Tần Mục thở dài, đem lực chú ý đặt lên bàn tay phải của mình. Đường chỉ tay vô cùng rõ ràng, tuyến sự nghiệp cùng tuyến tình yêu tiền tài đều kéo thật dài. Hắn nhìn chốc lát, thản nhiên nói:
- Ở bên trong cẩn thận suy nghĩ kỹ lại một chút đi. Mã bí thư, tôi sẽ không trở lại thăm ông.
Nói xong Tần Mục đứng lên, trong ánh mắt khó hiểu của Mã Trường Hà, hắn rời khỏi trại tạm giam. Khi đi ra cửa, Tần Mục thở dài một hơi nặng nề. Hắn làm như vậy căn bản không hề nghĩ tới có thăng quan hay không, hắn chỉ tự nói với mình nhân dân mới là căn bản, nếu không có nhân dân ủng hộ, như vậy quan chức chỉ là một danh hiệu mà thôi.
Nhưng Mã Trường Hà sống nhiều năm như vậy còn không xem hiểu được, nghĩ trong tay có chút quyền lực lại đem lợi ích của dân chúng hoàn toàn vứt bỏ, nghĩ muốn làm thổ hoàng đế một tay che trời trong Dược Mã hương, con đường làm quan của hắn đã che đầy ích lợi tà ác, không còn biết gốc rễ làm quan là vì điều gì.
Mặc cho người khác nhìn thế nào, bản thân mình đúng là được rồi. Tần Mục ngồi lên xe, nhìn màu xanh dạt dào xung quanh, tâm tình càng tốt.
Sau khi tổ điều tra rời khỏi huyện Tây Bình, huyện ủy lập tức mời dự họp toàn bộ ban lãnh đạo, đem tinh thần của tỉnh ủy, thành ủy động viên toàn huyện, yêu cầu toàn bộ nhân viên nhất định phải cải cách, phải lý trí trong việc phát triển kinh tế, cần lấy dân chúng làm gốc, lấy trụ cột nông nghiệp làm gốc, thiết thực chấp hành, không đem chuyện kinh tế phát triển chậm mà hổ thẹn làm ra chuyện không thể quay đầu lại.
Trong hội nghị còn vài biến cố nhân sự, vài quan chức Dược Mã hương xuống ngựa, do huyện tiến hành điều chỉnh nhân viên, đem hai vị quan viên bên chính pháp điều nhiệm làm bí thư cùng hương trưởng trong Dược Mã hương. Tần Mục còn chưa ngồi ấm chỗ hương trưởng đã gặp phải chuyện như vậy, bí thư Lưu Công Thành căn cứ quan điểm bồi dưỡng nhân tài trẻ tuổi điều nhiệm Tần Mục làm cục trưởng cục chiêu thương huyện Tây Bình.
Trằn trọc qua lại, rốt cục Tần Mục ngồi lên vị trí vốn nên thuộc về hắn. Chỉ vài tháng thời gian ngắn ngủi, cục chiêu thương đã có hai cục trưởng xuống ngựa, tuy rằng phạm tội đều là sai lầm của tiền nhiệm, nhưng chức cục trưởng cục chiêu thương thật sự làm người vừa yêu vừa hận. Mà liên tục đổi mới cục trưởng làm lòng người thật sự bất an, Lưu Công Thành muốn nhân cơ hội này nhìn xem năng lực của Tần Mục rốt cục thế nào.
Trong khoảng thời gian ngắn gió giục mây vần. Cục trưởng hai mươi hai tuổi thượng vị, làm cả huyện đều tràn ngập tâm lý muốn xem cuộc vui. Đáy lòng Hầu Cửu Châu cười lạnh, chỉ cần cho hắn nắm lấy cơ hội Tần Mục sẽ trở thành cục trưởng thứ ba xuống ngựa.
Sau hội nghị, Lưu Công Thành gặp mặt Tần Mục, tiến hành phân tích tỉ mỉ ngày sau Tây Sơn thôn nên đi con đường nào. Lưu bí thư tỏ vẻ hắn đã chạy được khoản tiền trên tỉnh ủy, dùng vào việc xây dựng cơ sở giáo dục huyện Tây Bình, mọi việc phải từ trẻ em làm đầu. Tần Mục cũng đưa ra ý nghĩ của mình, khiến Lưu Công Thành tán thưởng không thôi, cho hắn quyền lợi thao tác vô hạn, chỉ cần hắn cảm thấy thích hợp hoàn toàn có thể tự quyết định, sau đó chỉ cần cung cấp một văn bản báo cáo cho huyện là được.
Như vậy, trong ngày vạn vật vui sướng hướng vinh, Tần Mục đến nhậm chức cục trưởng cục chiêu thương của huyện Tây Bình nghèo khó.
Vị trí cục trưởng cục chiêu thương hiện tại đang đứng trên đầu sóng ngọn gió, ngồi lên thật có chút cảm giác như ngồi trên lửa nướng.
Vào ban đêm, Lưu Đại Hữu, Vương Chí, Trương Thúy bày tiệc chiêu đãi Tần Mục, Quý Chí Cương đương nhiên không chạy thoát việc thanh toán tiền, năm người ngồi trong ghế lô tại Phú Quý Môn tiến hành chúc mừng Tần Mục trở thành cục trưởng cục chiêu thương.
Mấy người kia đều là giao tình cũ, Lưu Đại Hữu cùng Vương Chí đã kết bạn với Tần Mục ở Tây Sơn thôn, bữa tiệc hôm nay uống hết năm bình rượu đế, khiến Trương Thúy giậm chân kêu to, giận dỗi đêm nay Lưu Đại Hữu nằm ngủ sẽ ngáy rung trời.
Mọi người cười ha ha, say rượu nói chuyện sẽ không có nhiều hạn chế. Hiện tại Tần Mục cũng được xem là nhân vật quan trọng ở huyện Tây Bình, nếu làm ra được công tích lớn như vậy chuyện thăng quan cũng sắp tới.
Cục trưởng cục chiêu thương hai mươi hai tuổi, tiền đồ xem như không xa, lộ đồ xem như không thông thuận, chỉ cần không xảy ra sai lầm nguyên tắc muốn đi vào ủy ban thành phố cơ hồ là chuyện có thể đoán được. Trương Thúy nói chuyện rất có chừng mực, nhưng ở trước mặt Tần Mục có chút hương vị như tranh công. Nghĩ đến lúc hai bên nhận thức, Tần Mục có chút hoài niệm, hoài niệm mấy vị hồng nhan kia.
Mọi người nhìn thấy hắn lâm vào tự hỏi, tiếng nói liền nhỏ lại, chỉ có Lưu Đại Hữu vẫn gào to:
- Theo tôi xem nha, huyện Tây Bình thật sự là một địa phương nghèo. Quê nghèo ra điêu dân, lời nói này thật không sai, công tác của công an thật sự không dễ làm.
Trương Thúy vội vàng kéo áo hắn, ý bảo hắn bớt nói chuyện. Tần Mục mới lên làm cục trưởng cục chiêu thương, Lưu Đại Hữu lại giội nước lã, chỉ mong không làm cho Tần Mục có ý tưởng gì phản cảm.
Tần Mục đưa tay chống cằm, mang theo chút men say nhìn Lưu Đại Hữu, nhẹ nói:
- Phải đó, tục ngữ cổ xưa tới bây giờ đương nhiên phải có đạo lý. Những kẻ làm quan như chúng ta cũng không phải chỉ cảm thán, phải nghĩ cách bù đắp túi tiền trống rỗng của nhân dân. Trong túi có tiền làm việc sẽ nhanh nhẹn, nói chuyện cũng lớn tiếng, mọi người nói có phải là đạo lý này hay không?
Mọi người đều đồng ý lời nói của hắn, Quý Chí Cương bưng rượu cười nói:
- Người khác tôi không biết, dù sao lúc ăn tết lão gia tử nhà tôi cũng không còn xen vào chuyện của tôi.
Mọi người cười ha ha, nói hiện tại Quý Chí Cương xem như là thương nhân thành công, nếu còn để lão gia tử phải trông coi thật sự là quá mức. Quý Chí Cương vừa cười vừa mời rượu, khi nói chuyện làm việc dần đi theo hướng thành thục.
Tần Mục nhìn quanh bốn phía, đột nhiên cảm thấy cho dù không có thế lực sau lưng, hắn vẫn có thể đi ra một mảnh thiên địa, cho nên quyết định không tới tình huống cần thiết, tuyệt đối không sử dụng quan hệ sau lưng, như vậy mới có thể gầy dựng lên địa vị của mình. Lúc này Tần Mục mới khắc sâu hiểu được dụng ý của Tần lão gia tử, chỉ sợ bất mãn mình đã vận dụng quan hệ bên Hàn gia trong đó. Chuyện này gõ một tiếng chuông cảnh tỉnh cho hắn, cho dù trong cùng một phe phái lòng dạ cũng chưa chắc đã giống nhau, nếu không hài lòng lộ tuyến tư tưởng của phe phái mình, việc thay đổi phái hệ sẽ phát sinh, việc này trong quan trường thường nhìn thấy, cũng làm quan trường tràn ngập sắc thái thần bí quỷ dị.
Hiện tại cả Quý Thu cùng Bạch Quang Lượng đều bị đặt nơi đó không dùng, chỉ nhận công tác nhàn hạ trong thành phố, không ai đoán ra được tiếng gió của mặt trên là như thế nào, hai người quả thật như gặp tình huống bị vắng vẻ.