Trác Đại Trung nghe đến đó, hắn gật đầu cho Tần Mục đi ra ngoài, nhìn xem Lịch Ái Quốc có giao công tác gì cho hắn không, vấn đề kiến thiết tác phong đảng đã bị Trác Đại Trung thả xuống.
Kiến thiết tác phong đảng, đó là chuyện tùy thời làm được, nhưng mà bây giờ phát triển kinh tế Miếu Trấn chính là chỉ thị của cấp trên, điểm này mới là vấn đề Trác Đại Trung nhức đầu nhất. Bọn họ chỉ là quan viên cấp thấp, phải tùy thời lâm trận, tất cả không dễ sống sót, mỗi người đều phải chứng minh tài năng của mình. Hôm nay hắn cùng với Lịch Ái Quốc bắt đầu va chạm với nhau, nhưng có chút lẫn lộn đầu đuôi.
Trác Đại Trung nghĩ tới đây đã gọi điện thoại, gọi Lịch Ái Quốc đến văn phòng một chuyến.
Trác Đại Trung cùng Lịch Ái Quốc bàn gần hai giờ, nội dung bàn không ai biết, nhưng mà qua vài ngày sau phân chia quyền lợi của Tần Mục đã được hội nghị thường ủy trấn quyế định, khối quản lý công thương do Tần Mục cùng Cố Xuân hai người cộng đồng phụ trách, dựa theo sự thật Tần Mục cao hơn Cố Xuân nửa cấp, cho nên Tần Mục làm chủ, Cố Xuân làm phụ.
Trác Đại Trung cùng Lịch Ái Quốc cùng điều lùi một bước nhỏ, nguyên nhân chủ yếu cũng là cái nhìn của Tần Mục với sản nghiệp của Miếu Trấn, chuyện này phải do người có tài đi làm, một là Tần Mục cũng không thể cải biến cái nhìn xa lánh của hai người. Nhưn bây giờ Lịch, Trác hai người đều hiểu rõ một chuyện, bí thư và chủ tịch trấn tranh đấu không được đưa lên mặt bàn, Tần Mục có tác dụng giảm xóc ở giữa hai người, cũng thành chong chóng đo gió của hai bên. Cộng thêm sản nghiệp của Miếu Trấn làm cho hai người cảm thấy vò đầu bứt tai, có Tần Mục đi thăm dò nước, đánh ngược gió, cũng giúp bọn họ xem xét cơ hội, dù sao Tần Mục và những người khác từng xung đột lợi ích, trò hay đằng sau hai người cũng thích nhìn.
Trác Đại Trung trước hội nghị đã báo cáo với Quý Thu về hiệp nghị của hắn và Lịch Ái Quốc, Quý Thu không nói gì thêm, chỉ dặn dfo Trác Đại Trung phải cẩn thận thao tác, phải tránh ủy quyền quá nhiều.
Một ngày tháng chín năm 1990, sinh nhật của Tần Mục vừa mới qua vài ngày, trách nhiệm phụ trách cục công thương của Miếu Trấn rơi vào trên vai của hắn.
Hôm nay tới gần quốc khánh, chuyện kiến thiết mở rộng nghênh đón quốc khánh, khen thưởng hoạt động, Tần Mục muốn chỉnh đốn chuyện buôn bán phải tìm đọc một ít tri thức tương quan, thẳng tới chiều lại đi tìm Lưu Đại Hữu.
Lưu Đại Hữu những ngày này lăn lộn phong sinh thủy khởi, hắn là cục trưởng hình sự phá được mấy vị án không lớn không nhỏ, đạt được cục công an thành phố tán dương, vị trí phó cục trưởng thường vụ của hắn xem như ngồi vững vàng.
Thời điểm Tần Mục tìm được Lưu Đại Hữu, Tôn Hữu Lợi đang ngồi trong phòng Lưu Đại Hữu uống trà, nhìn thấy Tần Mục tới, sắc mặt tựu trầm xuống, nói ra:
- Tần bí thư thật hăng hái, không ở Miếu Trấn bên kia hưởng phúc, chạy lên huyện đánh quan hệ sao?
Tần Mục cười móc thuốc đưa cho Tôn Hữu Lợi, Tôn Hữu Lợi khoát khoát tay cự tuyệt. Tần Mục lại đưa cho Lưu Đại Hữu, Lưu Đại Hữu cười ha hả, tiếp nhận thuốc. Tôn Hữu Lợi hừ một tiếng, đứng lên đi ra ngoài, vừa đi vừa nói:
- Lưu phó cục trưởng, anh là quan tốt.
Lưu Đại Hữu cười ha ha, cũng không đáp lời, địa vị của hắn bây giờ đã được cấp trên tán thành, Tôn Hữu Lợi cùng Lưu Đại Hữu cân sức ngang tài, Lưu Đại Hữu cũng không có quá húy kỵ.
Đợi đến lúc Tôn Hữu Lợi mặt âm trầm đi ra khỏi cửa, Tần Mục tươi cười nhìn qua Lưu Đại Hữu nói ra:
- Lưu đại ca, xem ra quan hệ với cấp trên của anh không được tốt nha, không cẩn thận có sai lầm đấy.
Lưu Đại Hữu bĩu môi, chỉ vào Tần Mục nói ra:
- Ơ a, tiểu Tần anh đấy, đã là phó bí thư rồi, học giở giọng rồi đúng không? Bản thân Tôn Hữu Lợi bây giờ khó bảo toàn, còn có thời gian quản tôi sao?
Tần Mục không hỏi là chuyện gì, chỉ nói muốn mời Lưu Đại Hữu cùng Trương Thúy ăn cơm. Lưu Đại Hữu trừng mắt Tần Mục, bảo Tần Mục có việc thì nói đi, đừng có mà hư thực như vậy. Tần Mục tươi cười nói chuyện đoàn khảo sát lúc trước, không có hảo hảo mời Lưu đại ca Trương tỷ, lần này phải mời cơm hai người, thuận tiện nói một ít công chuyện nhỏ bên Miếu Trấn.
Lưu Đại Hữu đảo quái nhìn qua Tần Mục, nói nếu không có việc gì thì nên tới nhà của hắn uống rượu, còn tốt hơn đi tới tiệm cơm. Tần Mục nói công chuyện thì Lưu Đại Hữu thật đúng là không giúp được gì, phạm trù này thuộc cục công thương, cuối cùng xế chiều tan tầm mời Lưu Đại Hữu cùng Trương Thúy tới Phú Quý Môn.
Nhìn qua hoàn cảnh quen thuộc, lại nghĩ tới Ngô Cúc hiện tại không biết thế nào, Tần Mục cũng có chút thổn thức. Hắn rất nhanh điều chỉnh cảm xúc của mình, tươi cười mời hai người đi vào.
Trên bàn cơm Tần Mục hỏi thăm một chút điều lệ đăng ký công thương và bảo hộ sản nghiệp, trong nội tâm có so đo một chút, liền uống rượu với Lưu Đại. Trên đường Tần Mục đi qua toa lét, Trương Thúy kéo Lưu Đại Hữu nhỏ giọng nói thầm, nói Tần Mục nhìn qua có động tác lớn ở Miếu Trấn, bảo Lưu Đại Hữu chú ý động tĩnh bên đó một chút, nếu có chút ít gió thổi cỏ lay thì nên làm nghiêm một chút, phối hợp công tác của Tần Mục.
Kỳ thật Lưu Đại Hữu không rõ vì sao vợ coi trọng Tần Mục. Trương Thúy nói một câu:
- Anh hiểu cái rắm, hai mươi mốt tuổi làm phó bí thư đảng ủy trấn, anh nhìn chống mắt nhìn xem đi, qua một thời gian trong huyện Tây Bình không phải có một phần của Tần Mục sao? Một thôn bí thư chi bộlại dám khiêu chiến bí thư huyện ủy, phía sau hắn không có người sao? Động đầu heo mà suy nghĩ đi.
Trương Thúy nói lời này thì chẳng sai, đoán đúng Tần Mục là người có gốc rễ, đây cũng là điểm nàng đặt niềm tin vào Tần Mục, ngược lại không hoàn toàn bởi vì suy nghĩ chính trị của Tần Mục. Trên quan trường người có mạch suy nghĩ cũng nhiều quá, nhưng mà người thành công không nhiều, thiên thời địa lợi nhân hoà thiếu một thứ cũng không được.
Sau khi Tần Mục quay về cười hỏi Lưu Đại Hữu cùng Trương Thúy nói nhỏ cái gì đó, Trương Thúy cười nói thảo luận chuyện uống rượu mừng của Tần Mục. Tiếp qua một năm, Tần Mục đã tới tuổi kết hôn pháp định rồi, ở trong quan trường kết hôn là chuyện chắc chắn, cho dù hai bên tình nguyện hay là hôn nhân chính trị, tình huống hôn nhân sẽ tác động tới suy nghĩ của người khác.
Tần Mục cười khổ phải nói sau, hắn biết rõ cho dù mình không quan tâm, lão nhân ở kinh thành chắc chắn sẽ dàn xếp, chuyện nhận tổ quy tông cũng không xa không gần. Nhưng mà chậm nhất hai năm, Tần Mục hắn phải quay về gia tộc ra mắt, nếu không vấn đề hôn nhân và gia tộc làm hắn nhức đầu thật nhiều.
- Lại chậm rãi đi, chậm rãi đi!
Tần Mục cũng vô thức nói ra lời này, bưng chén rượu lên uống một ngụm, nhớ tới Chu Tiểu Mai, lại nghĩ tới Ngô Cúc, chẳng lẽ trên đời này còn lưu lại chút tiếc nuối sao?
Trương Thúy nhìn qua điểm này, bắt đầu nói một ít lời xua tan áp lực. Ba người nói một ít chuyện nghe đồn thú vị, cũng khách và chủ tận hoan.
Lưu Đại Hữu cùng Tần Mục tửu lượng tốt, cộng thêm Trương Thúy giúp đỡ, nói xong chuyện đã uống cạn hai bình rượu đế.