Tần Mục cười mắng mọi người không có tiền đồ, lần lượt hỏi thăm mọi người. Lão Lâm thế nào, Hứa Lục muốn hài tử ra sao, lão nương của Chu Ái Quân khỏe không, sổ sách của Tề thẩm có thuận buồm xuôi gió hay không. Cho tới bây giờ Tần Mục vẫn nói như lão thái bà, làm cho mọi người thỉnh thoảng lau nước mắt.
Cuối cùng nhất Tần Mục khẽ cắn môi, vung tay lên, cả đám chạy vào thôn, chính mình đứng trên đỉnh núi, lẳng lặng nhìn qua từng gốc cây ngọn cỏ, đứng quan sát hồi lâu.
Ngày 7 tháng 7 năm 1990, trưởng thôn thôn Tây Sơn Tần Mục một mình tiến về Miếu Trấn, đảm nhiệm chức phó bí thư đảng ủy trấn Miếu Trấn, lúc đó Tần Mục cách sinh nhật hai mươi mốt tuổi còn hai tháng.
Tần Mục được điều đi Miếu Trấn, cơ hồ toàn bộ cán bộ trong huyện đều chờ xem Tần Mục bị chê cười. Bí thư huyện ủy Quý Thu cảm giác bước đi của mình rất diệu, ngẫu nhiên ở trong nhà cười khúc khích, trông giữ Quý Chí Cương cũng chẳng phải nghiêm. Quý Chí Cương cũng thường ở trong nhà kêu ngao ngao, về sau mang theo mấy cô gái về nhà chơi qua đêm cũng không nghe thấy Quý Thu có bao nhiêu quát mắng, sau đó lại theo thói quen cũ.
Cấp trên điều Tần Mục đi, Bạch Quang Lượng cũng thỏa hiệp. Quý Thu dùng cách điều Kim Tiểu Lượng tới làm trưởng làng Dược Mã Hương để đổi lấy việc Bạch Quang Lượng mặc định cách xử lý Tần Mục, giữa hai người tạm thời ngưng chiến làm cho Tần Mục như ngồi trên đống than.
Bí thư đảng ủy Miếu Trấn Trác Đại Trung cùng chủ tịch trấn Lịch Ái Quốc như lâm đại địch, sau khi Tần Mục bổ nhiệm xuống mới bắt đầu thương lượng lần đầu tiên với nhau, thương lượng chỉ cần Tần Mục ở trong Miếu Trấn dám làm ra chuyện gì đó sẽ bị bọn họ liên thủ chế tài.
Trong khoảng thời gian ngắn, Miếu Trấn lại thành nơi tập trung ánh mắt của mọi người, gió đã bắt đầu thổi mạnh.
Tần Mục cũng mang theo tâm lý nặng nề đi tới Miếu Trấn, lại đi đưa tin cho bí thư Trác Đại Trung cùng chủ tịch trấn Lịch Ái Quốc xong, Tần Mục đã trở thành phó bí thư trấn hàng thật giá thật, nhưng cũng là phó bí thư đảng ủy trấn không có thực quyền.
Trong vòng vài ngày, Trác Đại Trung mở hội nghị thường ủy mấy lần, cũng quán triệt tinh thần của huyện ủy, phải học tập thôn Tây Sơn có can đảm và khí phách cải cách, có tinh thần không dám sợ. Trác Đại Trung mỗi khi nói tới chuyện này liền bảo Tần Mục nói chuyện hắn cải cách thôn Tây Sơn mạch ra sau, Tần Mục mỉm cười lắc đầu, khiêm tốn cẩn thận nói mình chỉ tuân theo quyết định của đảng ủy trấn, thôn Tây Sơn cải cách là mạch suy nghĩ chính xác của cấp trên, hắn chỉ là nhân vật nhỏ làm việc mà thôi, không có kinh nghiệm gì đáng nói.
Lúc này trong trấn có nhiều người chê cười, nhũng thường ủy khác không mặn không nhạt chọc Tần Mục hai câu, Tần Mục chỉ xem như gió thổi qua tai, hắn chỉ mỉm cười, chậm rãi nâng chén trà lên uống mà thôi.
Một hai lần cũng bỏ đi, ba lần bốn lần Tần Mục vẫn không thay đổi, hắn tạo thành ấn tượng mềm yếu trong mắt người trong trấn, Tần Mục người này rời khỏi thôn Tây Sơn là khối phong thuỷ bảo địa, rốt cuộc không thể trở mình. Ngay cả trấn Hà Tử Mã Hữu Đằng biết rõ việc này cũng yên lòng, bắt đầu đặt tâm tư lên người Quách Tự Tại, hai người bắt đầu va chạm với nhau.
Hôm nay Tần Mục ngồi trong phòng của mình xem điều lệ và lịch sử đảng, hắn nhận được điện thoại từ tỉnh Bắc Liêu Cao Phái gọi tới. Trong điện thoại, Cao Phái cười Tần Mục bây giờ là con chuột chạy qua đường, người hô người đánh, lần nữa đề nghị điều Tần Mục đi tới tỉnh Bắc Liêu. Tần Mục chỉ nói mình nhận chức là do tổ chức cân nhấc kỹ lưỡng, đồng thời cũng tỏ vẻ cho dù ở vị trí nào hắn cũng cẩn trọng với công việc của mình, sẽ không làm dượng ba thất vọng.
Cao Phái nghe Tần Mục ý chí kiên quyết thì cười mắng vài câu, trò chuyện với Tần Mục về tình hình thân thể lão nhân gia thời gian gần đây, sau đó cúp điện thoại.
Tần Mục cúp điện thoại cũng có chút kích động, việc của mình bên kia bắt đầu chú ý rồi sao? Nếu không một ít tiểu bí thư đảng ủy trấn tăng chức cũng không cần phó bí thư tỉnh Bắc Liêu gọi tới hỏi thăm đâu.
Nghĩ tới đây Tần Mục cũng bình thản lại, duỗi người đi ra cửa, vừa vặn trông thấy phó chủ tịch trấn kiêm chủ quản cục công thương Cố Xuân chính cầm chậu rửa mặt hất nước ra ngoài.
Cố Xuân năm nay bốn mươi sáu tuổi, lần này vừa vặn được nâng lên thay thế người trước, xem như tiến lên một bước, từ đây tới khi về hưu cũng có thể lên tới cấp chính khoa, cho nên không còn dục vọng quyền lực quá lớn, cũng bởi vì như thế lại bị ủy nhiệm làm chủ khảo quản lý cục công thương của trấn, xem như vô tâm trồng liễu. Trong hội nghị thường ủy cũng chỉ có hắn có địch ý ít nhất với Tần Mục, dù sao hắn phụ trách huyện Mỗ Thủy, không có trải qua mưa gó ở Miếu Trấn bên này.
Trên nguyên tắc Tần Mục vẫn là lãnh đạo của hắn, cao hơn hắn nửa cấp, tuy nhiên phương diện thực quyền Tần Mục không có bao nhiêu, Cố Xuân tươi cười với Tần Mục và nói:
- Tần phó bí thư, không có việc gì chứ?
Những người khác đều gọi Tần Mục "Tiểu Tần phó bí thư ", nghe rất khó gọi, nhưng mà bọn họ lại không biết mệt, bình thường đều dùng ánh mắt miệt thị đối đãi Tần Mục, chỉ có Cố Xuân là gọi hắn là Tần phó bí thư, không có thành phần miệt thị trong đó.
Tần Mục cũng cười đáp lại, nhìn qua hoa cỏ trong sân, móc thuốc đưa một điếu cho Cố Xuân, đốt thuốc giúp hắn, sau đó hắn dựa vào gốc cây, hít sâu một hơi và nhả khói ra ngoài.
Tần Mục bị cô lập, Cố Xuân có ngốc cũng có thể nhìn ra được, hắn lần đầu tiên quan sát kỹ phó bí thư trẻ tuổi mà mọi người vẫn nhắm vào này. Trên gương mặt thanh tú mang theo khí tức của thanh niên, hai mắt có chút thâm thúy, vừa nhìn qua đã thấy hắn cơ trí hơn người cùng tuổi, đây là phó bí thư chỉ hai mươi mốt tuổi sao? Cố Xuân lắc đầu, nói với Tần Mục một tiếng sau đó trở về trong phòng.
Tần Mục hút xong điếu thuốc lại đi vào phòng của mình, Trác Đại Trung cùng Lịch Ái Quốc nhìn xuyên qua cửa phòng của mình nhìn bộ dáng cô đơn của Tần Mục, trong nội tâm cũng có chút mừng rỡ, sau đó cùng nâng trà lên, uống một ngụm và đọc báo.
Tần Mục trở lại trong phòng, hắn cũng không có cầm lịch sử đảng lên xem nữa, những thứ này hắn rất quen thuộc, hắn hiện tại bị người ta cô lập, vừa vặn cầm lên ôn tập một lần, giống như nhớ tới thời điểm mình lập kế hoạch to lớn, trong nội tâm của hắn lại hiểu ra, tâm tình càng thành thục hơn.
Dùng thời gian mấy ngày, Tần Mục đã nắm giữ lích sử và điều lệ đảng, Tần Mục lại đi tới thư viện của trấn tìm một bản huyện chí đi nghiên cứu. Hắn vốn nên đi bái phỏng Bạch Quang Lượng, sau đó đi gặp Lưu Đại Hữu, nhưng mà bây giờ cảm thấy mình đang ở tình cảnh khó xử, liền không có đi, tiếp tục trở về làm co mọt sách.
Tần Mục hành động như vậy khiến Trác Đại Trung cùng Lịch Ái Quốc không sờ được ý nghĩ, vì thế Trác Đại Trung còn chuyên môn mở hội ý nhỏ, sau đó muốn phân một ít công việc nhỏ của chính phủ cho Tần Mục phụ trách, Lịch Ái Quốc cũng gật đầu đồng ý chuyện này.
Tuy nói đảng chính riêng biệt, nhưng mà trên trấn không có nhiều người, có đôi khi cũng phân phối một ít nhiệm vụ cho nhau.
Ai nghĩ đến Tần Mục trực tiếp dùng lý do mình nhỏ tuổi chưa hiểu việc từ chối đi, mĩm cười nói hiện tại ở trong giai đoạn học tập, vẫn nên nhờ nhân tài đi làm.
Tần Mục yếu thế, hoàn toàn vượt quá đoán trước của Trác Đại Trung cùng Lịch Ái Quốc. Sau hội ý hai người lại chạm mặt với nhau một lần, muốn tìm ra nguyên nhân Tần Mục làm như vậy, chuyện này hoàn toàn không hợp với tập tính hùng hổ dọa người của Tần Mục khi ở thôn Tây Sơn. Đáng tiếc hai người nghiên cứu đến nghiên cứu đi cũng không biết Tần Mục còn muốn dựa vào cuốn sách huyện chí làm thay đổi hiện trạng của trấn hay sao?
Tần Mục lúc này bình thản đứng ngoài cục diện quan trường của Miếu Trấn, du tẩu khu vực biên giới của trấn, thời gian dần qua đã giải trừ nghi kỵ của Trác, Lịch hai người. Tần Mục không tham chiến, những động thái nhắm vào hắn từ các nơi cũng giảm bớt. Những cán bộ cũ của Miếu Trấn toàn bộ xuống ngựa, thay đổi thành viên mới vào, bây giờ còn đang giai đoạn thăm dò giao hòa với nhau, đợi đến lúc Tần Mục nghiên cứu điều lệ đảng và huyện chí hai tháng, bí thư đảng ủy Trác Đại Trung cùng chủ tịch trấn Lịch Ái Quốc mâu thuẫn đã bắt đầu nổ ra, có đôi khi trong cuộc họp hội ý xung đột với nhau. Các thành viên trong hội nghị cũng theo cảm giác lựa chọn chỗ đứng, bảy thường ủy dĩ nhiên theo số lượng bình quân ngã theo Lịch, Trác.
Tần Mục thờ ơ lạnh nhạt, có đôi khi trong tình huống cần giơ tay biểu quyết, hắn cũng sẽ tuân theo sự thật khách quan mà làm, có đôi khi ủng hộ Trác Đại Trung, có đôi khi ủng hộ Lịch Ái Quốc. Trải qua mấy lần như thế Trác, Lịch hai người đột nhiên phát hiện thì ra Tần Mục bất hiện sơn, bất lộ thủy trong lúc vô hình đứng qua bên này thì bên đó thắng, một cái giơ tay biểu quyết của hắn rất trọng yếu, chỉ cần hắn đảo qua ai thì bên đó sẽ thắng lợi.
Tần Mục từ khi đi vào Miếu Trấn cho tới bây giờ, lúc ban đầu hắn cho người ta ấn tượng là một tiểu tử chưa ráo máu đầu, bây giờ lại có biểu lộ cao thâm mạt trắc, bí quyết chữ "Ổn" của quan trường hắn phát huy rất nhuần nhuyễn. Đợi đến lúc Trác Đại Trung cùng Lịch Ái Quốc cẩn thận suy nghĩ ra điểm này thì mâu thuân của hai người không phải quyền nói chuyện của Tần Mục là có thể điều giải.
Thời điểm một ngày của tháng mười một, tiếng gió của Miếu Trấn bên này rơi vào trong tai Quý Thu cùng Bạch Quang Lượng. Quý Thu tự nhiên cảm thán mình biến khéo thành vụn, Bạch Quang Lượng thì an lòng, điện thoại cho Quách Tự Tại nghiêm khắc nói với hắn vài câu, làm cho Quách Tự Tại kinh sợ.
Hôm nay Miếu Trấn tổ chức hội nghị thường lệ, Trác Đại Trung bị Lịch Ái Quốc chèn ép đã gọi Tần Mục vào trong văn phòng, cũng nói tới công tác của Tần Mục. Ý tứ nói gần nói xa chính là nói phó chủ tịch trấn Cố Xuân tuổi đã lớn, phương diện công tac có chút rườm rà nên Cố Xuân không quản được, cho nên muốn mang trọng trách này giao cho Tần Mục.
Tần Mục còn là muốn cự tuyệt, Lịch Ái Quốc trực tiếp gọi Cố Xuân tới, điểm danh cho Tần Mục tham dự quản lý cục công thương. Miếu Trấn có không ít sản nghiệp làm màu, phỏng chế, hàng giả tầng tầng lớp lớp, nguyên nhân chính là do Miếu gần với huyện Trữ Hòa, ở khu vực giao giới của hai huyện quản lý hỗn loạn. Nhưng nhưng mà sản nghiệp làm màu lại có lợi nhuận không ít, cho nên vài lần cán bộ trong trấn nhắm một con mắt mở một con mắt. Cho dù đột kích kiểm tra, những người kia sẽ lập tức giải tán chạy qua huyện bên cạnh, muốn trừng trị cũng khó khăn.
Nghe Lịch Ái Quốc mang công tác cứng nhắc này giao cho mình, Tần Mục cũng có chút cười khổ. Nếu đã lâm vào vũng nước đục này, Tần Mục hắn hoặc là chỉnh đốn cục công thương của Miếu Trấn thật tốt, hoặc sẽ thân bại danh liệt, cấp trên tìm lý do thì hắn cũng chẳng xong.
Đợi đến lúc Tần Mục từ trong phòng Lịch Ái Quốc đi ra ngoài, Trác Đại Trung cũng gọi Tần Mục tới, bảo hắn phụ trách kiến thiết tác phong đảng, phải kiến thiết đảng phong thật tốt.
Đứng thành hàng! Trong đầu Tần Mục hiện ra suy nghĩ này. Đây chính là quy luật của quan trường, từ xưa đến nay có bao nhiêu nhân vật quan trường chết vì cảnh này. Hôm nay cùng vấn đề đặt ở trước mặt Tần Mục, chuyện này làm hắn khó giải quyết.
Chuyện làm hắn khó xử hết lần này tới lần khác chính là phải chọn một, nếu không sẽ bị người ta xem là cỏ đầu tường, không phải là kẻ có nội tâm vững chắc.
Tần Mục không muốn làm cỏ đầu tường, hắn tự nhiên có quan niệm quan trường của mình, thậm chí là với Bạch Quang Lượng hắn cũng không nghe theo hoàn toàn, nhưng mà hắn vẫn xem mình là thuộc hạ đáng tin của Bạch Quang Lượng.
Nhìn mà nhìn sắc mặt âm trầm của Trác Đại Trung, trong lòng Tần Mục khẽ động, hắn từ trong nội tâm của mình hiểu ra một đạo lý.
Tần Mục không có đi nói mình chọn công tác nào, Lịch Ái Quốc bên kia vừa cho mình nhiệm vụ, có lẽ Trác Đại Trung còn không biết, cho nên hỏi Tần Mục về hoàn cảnh địa lý của Miếu Trấn và điều lệ đảng có một ít cách nhìn. Giọng của Tần Mục nhỏ nhẹ điều điều, sắc mặt Trác Đại Trung dần dần buông ra, hai mắt mang theo hào quang không biết tên nhìn qua Tần Mục
Trong tự thật của Tần Mục, Miếu Trấn có được lịch sử cách mạng lâu đời, lịch sử Đảng cũng xuất hiện vài người là người Miếu Trấn, hơn nữa Miếu Trấn nằm ở giữa hai huyện, là đầu mối liên hệ, giao thông của hai bên, cho nên tiện lợi về mặt kinh tế. Hắn nói rất chuẩn xác, thậm chí có đoạn còn đọc thuộc điều lệ đảng, làm cho nội tâm Trác Đại Trung cũng có chút bội phục.
Nhưng mà bí thư Quý Thu dặn dò còn vang bên tai, cho dù Tần Mục có tài năng, Trác Đại Trung cũng không được trọng dụng hắn. Hắn bưng chén trà, nhẹ nhàng thổi vài hơi sau đó uống một ngụm, lông mi của hắn nhíu lại. Trách không được bí thư Quý Thu không có trực tiếp triệt tiêu quyền lợi của Tần Mục, một người có thể đọc thuộc lịch sử và điều lệ đảng, quan viên dù thế nào cũng không đành lòng vứt bỏ không cần.
Hôm nay lộ tuyến cải cách đã được cấp trên nói qua, địa phương cũng dần dần lấy thành tích kinh tế làm chiến tích, Tần Mục với tư cách người kiến thiết thôn Tây Sơn, ở trên con đường cải cách Tần Mục còn có cái nhìn xa hơn quan viên thị trấn, thậm chí là trên huyện. Uống mấy ngụm nước trà, trong lòng Trác Đại Trung càng có so đo, hỏi thăm vài câu Tần Mục về cái nhìn các sản nghiệp trong trấn.
Nhắc tới chuyện này hắn cũng có suy nghĩ, Tần Mục nhanh chóng sửa sang lại suy nghĩ của mình một chút, lúc này giọng nói rõ ràng nói về sản nghiệp màu sắc của Miếu Trấn, trên con đường cải cách có chút sản nghiệp phát triển giống như một gốc cây nhỏ, chẳng khác gì cành cây đâm loạn. Bây giờ chẳng khác gì ném đá quan sông, chỉ cần người lãnh đạo tiến hành chỉnh lý và chỉ đạo các sản nghiệp này phát triển, tương lai Miếu Trấn nhất định là trấn lớn, là trấn có sản nghiệp và kinh tế lớn.