Trên đường đi, Lăng Viên mãi nhìn Từ Huân suốt.

Cô dường như muốn hỏi gì đó nhưng không sao có thể nói nên lời gì.

“Tôi biết tôi đẹp nhưng em không cần phải nhìn suốt ba mươi phút như vậy đâu.”

Lăng Viên mỉm cười quay mặt đi.

Cô phải công nhận là nhan sắc anh ta rất nổi bật, nếu như anh ta đứng trong một đám đông.

Cô có thể nhận ra anh ta ngay mà không cần mất quá nhiều thời gian để tìm kiếm.

Cô đột nhiên nhớ lại lời nói của dì Mai thì lại muốn bật cười.

Nhưng nếu như anh ta là một ngôi sao nổi tiếng thì sao nhỉ? Lăng Viên chắc là anh ta sẽ phải rất hot luôn đấy.

Lúc đầu tiên cô gặp Từ Huân thì trông anh có vẻ hơi đáng sợ và rất không thích quan tâm đến người khác.

Nhưng dần sau khi tiếp xúc nhiều với Từ Huân thì cô cảm thấy anh ta không đến nỗi như vậy.

Ban đầu khi cô làm việc với anh ta thì anh ta lại cứ thích sai vặt cô, lúc đó cô cảm thấy mình không giống một thư ký chút nào cả.

Nhưng có lúc anh ta lại rất quan tâm cô, có lần cô bị trượt té cầu thang nhưng may là lần đó không nghiêm trọng lắm.

Chỉ bị thương nhẹ mà thôi, lúc đó anh ta đã cuống quýt cả lên.

Cô không hiểu sao anh ta dường như rất lo lắng cho cô.

Từ sau lần ấy thì Từ Huân không còn bảo cô đi mua cái này cái kia nữa.

Sau đó thì ngày nào cũng nói muốn mời cô đi ăn trưa, muốn chở cô về nhà mặc dù đều bị cô từ chối hết thảy.

Đột nhiên nghĩ lại, anh ta đối xử với cô có vẻ là hơi đặc biệt thôi nhỉ? Chứ không lẽ nào...?

“Từ thiếu gia, anh thích tôi à?” Lăng Viên đột nhiên quay qua, cô thẳng thừng hỏi.

Từ Huân nhìn lại cô, anh không trả lời ngay.

Đâu tầm một phút sau anh mới cười đáp: “Sao em biết thế?”

“Tôi sẽ xem như anh đang nói đùa.” Cô lại quay đầu qua cửa kính.

Sau khi Từ Huân nói câu đó thì trái tim cô đột nhiên lại đập liên hồi.

Nó dường như là nhanh hơn bình thường, cô cố lấy lại bình tĩnh và thở đều đều hết mức có thể nhưng không sao quay về trạng thái trước đó được.

Nhưng anh ta nói như thế là có ý gì chứ? Chẳng lẽ là thích cô thật sao? Nếu cô ngẫm nghĩ lại kĩ thì có vẻ cũng rất có khả năng, nhưng cô lại không mong điều đó xảy ra chút nào.

Cô từng nhiều lần nhìn thẳng vào mắt Từ Huân, ánh mắt đó cô có thể nhìn ra là chẳng bình thường chút nào cả.

Đối với cách anh ta nhìn người khác và nhìn cô thì hoàn toàn khác nhau.

Sao lại như thế được cơ chứ? Anh ta sao lại thích cô?

“Tôi không biết anh nói thật hay đùa nhưng mong anh đừng có thích tôi.”

“Tại sao?”

“Từ thiếu gia, anh không hề biết gì về tôi đâu.”

Từ Huân nhìn cô chăm chăm.

Anh không biết gì về cô sao? Không lẽ những gì về cô mà trước giờ anh thấy, anh biết đều không phải sự thật ư? Lăng Viên cô đang che giấu điều gì đó mà anh chẳng biết được sao?

Xe lăn bánh thêm 5 phút nữa thì Lăng Viên kêu lên.

“Hình như là ngôi nhà phía trước.”

Từ Huân phanh xe lại, cả hai cùng bước xuống xe.

Cô nhìn xuống tờ giấy rồi lại nhìn lên căn nhà trước mặt mình.

“Số nhà 109, đúng rồi.”

Lăng Viên bước thêm hai bước, cô giơ tay lên bấm chuông.

Cánh cửa rất nhanh được mở ra, một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc xoăn dài đứng trước mặt Lăng Viên.

“Cô là cô Bạch Anh đúng không ạ?”

“Phải, chính là tôi.” Giọng nói nhẹ nhàng, ngọt ngào truyền đến tai Lăng Viên.

Cô phải công nhận rằng người này không những xinh mà giọng nói cũng rất hay nữa.

“Bó hoa này của cô.” Lăng Viên đưa bó hoa cho cô ấy, người phụ nữ nhanh chóng nhận lấy.

“Ai đã tặng cho tôi sao?”

“Cô chỉ cần đọc tờ giấy kèm trên đó là sẽ biết thôi.” Lăng Viên hơi cúi đầu tỏ ý tạm biệt rồi cùng Từ Huân trở lại vào xe..