Lăng Viên nghiêm mặt đứng nhìn Từ Huân, hai tay cô khoanh trước ngực.

“Tôi...!tưởng anh ta có ý gì đó với em.”

“Có thì sao? Không có thì sao?”

Cô không hiểu tại sao cái ý nghĩ đó lại xuất hiện trong đầu người đàn ông này cho được.

“Từ thiếu gia, tôi không biết anh rốt cuộc đeo theo tôi là có ý gì.

Nhưng tôi hy vọng anh có thể rời khỏi đây sớm, anh đang làm phiền tôi đấy có biết không?”

“Nhưng tôi lại muốn...!làm phiền em.” Từ Huân nhìn Lăng Viên với đôi mắt như một chú cún con.

“A thật là! Tôi mặc kệ anh.

Anh tốt nhất biến khỏi đây càng sớm càng tốt, còn không thì tôi sẽ xử anh luôn đấy.”

...!

Buổi chiều.

Một người đàn ông tầm ngoài ba mươi tuổi bước vào cửa tiệm.

Anh ta lướt nhìn những bông hoa tươi được Lăng Viên bày biện ở chính giữa tiệm.

Sau đó thì tiến đến gần Lăng Viên.

“A! Anh muốn mua hoa ạ?” Cô giật mình quay người ra, người này đi vào mà chẳng phát ra tiếng động gì cả.

“Cô có thể giao đến một địa chỉ giúp tôi được không?”

“Giao sao?” Lăng Viên hỏi lại, cô trước giờ chưa từng đi giao hoa.

Mà lại chẳng có phương tiện riêng để cô đi giao hoa.

Lăng Viên chợt nhìn ra bên ngoài cửa, xe ở bên kia đường chắc là của Từ Huân.

Cô có thể nhờ anh ta không?

“À thôi được rồi.

Vậy anh muốn mua loại hoa nào? Và cho tôi xin thêm địa chỉ nữa nhé.” Cô cười cười nói.

Người đàn ông gật đầu.

Sau đó anh ta chọn một bó hoa hồng đỏ thật to, sau đó còn nói với Lăng Viên rằng nhờ cô ghi thêm một tờ giấy và đặt vào bên trong bó hoa.

Theo những lời anh ta đọc cho cô viết thì cô thầm đoán ra là anh ta đang bị vợ giận, trên tờ giấy bảo cô ghi thì từ xin lỗi của anh ta quá ư là nhiều.

Phải chăng là anh ta đã làm việc gì đó có lỗi? Trông vẻ mặt của người đàn ông này cũng quá là tội nghiệp rồi.

“Sao anh lại không trực tiếp xin lỗi?”

Nghe Lăng Viên hỏi, mắt anh ta hơi mở to lên, sau đó nhỏ giọng nói: “Cô ấy nói không muốn nhìn thấy mặt tôi.

Và giờ tôi còn phải quay về công ty để tăng ca.

Mỗi lần cô ấy giận đều rất lâu, mà lần nào cũng không cho tôi về nhà, nên...” Càng nói anh ta càng cúi thấp đầu.

“Được rồi.

Tôi sẽ đưa tận tay cô ấy bó hoa này cho anh.” Lăng Viên đứng lên, cô mỉm cười nói.

“Tôi cảm ơn cô nhiều lắm! Tôi biết cô ấy rất thích hoa hồng nhưng trước giờ vẫn chưa hề tặng cho cô được bó hoa nào cả...”

Trong thâm tâm của người đàn ông này chắc hẳn đang cảm thấy vô cùng có lỗi.

...

Lăng Viên ôm bó hoa to ra khỏi cửa, sau đó cô khoá cửa lại rồi đi sang đường bên kia.

Từ Huân nói anh ta ra ngoài nghe điện thoại một chút nhưng nãy giờ đã hơn một tiếng mà cô lại chẳng thấy anh ta quay về.

Lúc đuổi thì không đi, lúc cần thì không thấy đâu.

Lăng Viên đứng ở xe, ngẫm nghĩ những thứ đâu đâu.

Đến bây giờ, có nhiều chuyện mà Từ Huân làm, cô không thể hiểu được lí do.

Lúc quyết định rời đi, lúc mà cô không muốn liên quan gì đến người đàn ông này nữa.

không phải ngày đó trong bệnh viện, thái độ của anh ta cũng đủ khiến cô hiểu rồi sao? Nhưng bây giờ lại tự tìm đến, rốt cuộc là anh ta muốn gì đây chứ? Từ Huân nói rằng đến đây để công tác, nhưng cả ngày chỉ ở suốt trong tiệm với cô, anh ta lừa được ai chứ không thể lừa được cô.

Càng nghĩ Lăng Viên càng muốn biết lí do, muốn biết anh ta tại sao lại làm vậy?

“Muốn tôi chở em về sao?”

Giọng của Từ Huân từ xa vang lại, Lăng Viên giật mình nhìn lại.

“Tôi có việc nhờ anh.” Rất nhanh, anh ta đã đi đến trước mặt cô.

“Nào?”

“Giao hoa.

Chở tôi đến địa chỉ này.” Cô đưa tờ giấy ghi địa chỉ lên.

“Hơi xa đấy.

Tôi sắp hết giờ thuê xe.”

“Thuê xe?” Cô không hiểu anh ta đang nói gì nữa.

“Chiếc xe này tôi thuê.”

Lăng Viên chợt cười, sao lại có chuyện này cơ chứ? Cô cảm thấy thật buồn cười.

“Anh nhiều tiền như vậy mà một chiếc xe cũng không thể mua nổi sao?”

“Nếu tôi mua rồi thì sau khi tôi về chiếc xe đó sẽ vứt đi sao? Thành phố này là lần đầu tiên tôi đến đây đấy.”

“Vậy thôi.

Tôi đi taxi cũng được.”

“Chờ đã, tôi sẽ gọi điện gia hạn thêm.

Em vào xe trước đi.”.