Trở lại Dương Châu.

Mười ngày trước, Anh quốc công Lý Kính Nghiệp thân chinh tới Dương Châu, chém chết thống đốc Dương Châu là Trần Kính Chi, xử phạt lục sự tham quân, cướp đoạt kho lúa, phân phát binh khí, lấy danh nghĩa lưu truyền thiên cổ “vì Lý Kính Nghiệp thảo võ chiếu hịch” truyền khắp giang đô, người người quận huyện tứ phương đều lũ lượt đến đầu quân.

Chợt Trường An truyền đến tin dữ: Việt vương Lý Trinh cùng Cao tổ Thường Nhạc công chúa bị giết, chính phi của Chu vương bị giết. Chu vương Lý Hiển bởi vì thương tâm khóc lóc mà bị hạ lệnh giam cầm; Tể tướng Bùi Viêm bị giết, Mang Chí Đức bị hạ ngục bệnh tình nguy kịch, còn lại đám người hoàng thân Lý Đường cùng văn thần Ngự Sử bị chặt đầu khó có thể đếm hết.

Hoàng đế bị giam trong thâm cung ban bố chiếu thư thoái vị.

Ngày đó, Lý Kính Nghiệp tại Dương Châu đưa ra ba đại sát chiêu: Thượng phương bảo kiếm, Đan thư thiết khoán, cùng huyết ngọc hổ phù do tiên hoàng Cao tổ tự tay điêu khắc.

Ba vật này ra mặt, khắp hai miền Nam Bắc đều chấn động. Nghĩa quân cần vương đột nhiên tăng tới ba mươi vạn, một đường tấn công hướng về Lạc Dương.

“Theo ta xông lên….!”

“Giết…!”

Tường thành dưới thạch tiễn tấn công ầm ầm chấn vang, cả một vùng đất đai rung động. Trong tiếng người hét ngựa hí, cửa thành bị từng cây gỗ lớn đập rầm rầm vào chợt nứt ra.

Quân thủ thành thấy thế đồng loạt phát ra tiếng hô to. Thêm một làn mưa tên dày đặc hướng về phía bình nguyên, khiến cho bộ binh tiên phong trên chiến trường bị chặn lại. Lý Kính Nghiệp thấy thế giận dữ ghìm ngựa cương, cao giọng quát to:

“Tiên phong quân nghe lệnh! Người nào lui về phía sau chém hết toàn tộc! Theo ta xông lên!”

Sĩ binh dưới mưa tên bò dậy, thất tha thất thểu tiếp tục phóng tới. Nhưng từ trên đỉnh tường thành lần thứ hai bắn ra tên nhọn rợp trời rợp đất, đương trường đem từng đám người bắn chết chất đống trước trận địa!

Trên trán Lý Kính Nghiệp một mảnh máu tươi, không để ý đến tính mạng mà giục ngựa tiến về phía trước. Từ bên cạnh vươn ra một cái tay như kìm sắt đem hắn ngăn lại, sau đó một thanh âm trầm ổn hữu lực vang lên: “Kỵ binh bên trái nghe lệnh!”

Lý Kính Nghiệp mãnh liệt giương mắt, đã thấy Đan Siêu giáp bạc ngựa đen, đem chiến kích nặng hơn trăm cân bằng thép vung lên, chỉ thẳng vào thành lâu: “Đội cảm tử theo ta leo tường trừ tiễn điểm. Giết một quân địch, thưởng mười lượng bạc! Lên!”

Lý Kính Nghiệp kinh hãi, vừa muốn mở miệng ngăn cản cũng đã không còn kịp. Chỉ thấy kỵ binh đồng loạt đáp ứng, lại bộc phát ra sĩ khí mãnh liệt gấp bội so với khi nghe toàn tộc bị chém. Lập tức mấy trăm người rùng rùng chạy theo Đan Siêu, xuyên qua thi thể khắp nơi cùng khói thuốc súng, vọt tới dưới chân thành lâu, tung móc sắt bám vào tường thành.

Một lát sau, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên. Thi thể trên tường thành nối tiếp rơi xuống, khiến cho nền đất phía dưới bốc lên cát bụi đầy trời.

“…” Lý Kính Nghiệp há to miệng thở dốc, cầm chặt chiến kích bởi vì chém giết quá nhiều mà nóng bỏng, mãnh liệt vung tay lên: “Không được bỏ lỡ cơ hội, theo ta xông lên! Giết…!”

“Giết…!”

Ngoài bình nguyên hơn năm vạn nghĩa quân bộc phát ra tiếng hô rung động. Trong tiếng chém giết vang tận trời xanh, cây gỗ lớn cuối cùng hung hăng đập vào cửa thành.

Ngay sau đó, ở giữa mấy vạn người đang chiến đấu kịch liệt, cây gỗ và cổng thành cùng vỡ thành những khối khổng lồ!

Cửa thành ầm ầm sụp xuống, đá vụn cùng tro bụi bùng lên tận trời làm người ta không mở mắt ra nổi.

Ngay sau đó kỵ binh như con rắn dài từ hai cánh trái phải xung phong. Dưới soái kỳ đỏ sẫm một chữ “Đan” hội tụ thành một, giống như một đầu cự long gào thét, ngang nhiên đối đầu quân thủ thành dốc tổ mà ra!

…………..

Máu tươi tung tóe, Đan Siêu vung tay qua cổ một viên tướng trên thành lâu, thuận thế đem thi thể đẩy xuống dưới.

Tướng lãnh kia phỏng chừng là cùng một loại mới tòng quân trong thành, tuổi còn rất trẻ, hai mắt trợn lên. Thi thể trong ánh mắt Đan Siêu rơi khỏi thành lâu, ngã xuống chiến trường, chớp mắt đã bị ngàn vạn con ngựa lao nhanh cùng bụi đất nuốt sống.

Đan Siêu nhắm mắt lại, một lát sau mở ra, xoay người chém vào một tên lính đánh lén phía sau: “Cửa thành đã phá! Kỵ binh nghe lệnh…Theo ta vào thành!”

Trên đường lớn đầy người chết cùng thây ngựa chia năm xẻ bảy. Ven đường, vô số nhà cửa bị thiêu đốt trong chiến hỏa. Dân chúng bồng bế nhau chạy trốn, tiếng kêu khóc hỗn loạn trong khói thuốc súng ùn ùn đổ về phía chân trời.

Hắc mã như tia chớp xuyên qua đường cái trong thành. Đan Siêu đánh ngựa chạy như bay, mang theo mấy trăm khinh kị binh tinh nhuệ nhằm về phía trước tìm kiếm kho binh khí. Hai bên đường, từng đám dân chúng tụ năm tụ bảy tha đồ đạc lảo đảo chạy về phía sau.

Ngay lúc đó, đường phía trước truyền đến tiếng thét chói tai. Chỉ thấy một người phụ nữ sẩy tay làm rơi hài tử. Đứa bé ngã xuống đất, mắt thường cũng có thể thấy trong phút chốc sẽ bị kỵ binh phóng ngựa đạp thành vũng máu bùn!

Sự việc phát sinh cực kỳ đột ngột, căn bản không kịp giữ chặt cương ngựa, hắc mã đã tung lên hai chân trước.

Kỵ binh phía sau kinh hô: “Tướng quân!”

Hai chân Đan Siêu thoát khỏi bàn đạp, một tay kéo cương, cả người từ trên chiến mã nghiêng sang một bên, dùng một tay duy trì cân bằng, giữa tốc độ lao nhanh như bắn cơ hồ cùng mặt đất song song, nháy mắt vươn tay bắt được đứa bé!

Sĩ binh trợn mắt há hốc mồm, sau đó như ở trong mộng mới tỉnh, đồng loạt phát ra tiếng tung hô!

Đan Siêu không kịp đem đứa trẻ trả cho mẫu thân nó, chiến mã đã lăng không lướt qua đám người, giây lát không ngừng hướng kho binh khí chạy đi.

Trong lúc vội vàng Đan Siêu chỉ kịp hướng trong ngực nhìn thoáng qua. Chỉ thấy đứa nhỏ đầy mặt và đầu cổ đều là bụi đất, cũng không biết có bị thương không, đang khàn cả giọng oa oa khóc lớn. Hắn đành phải tiện tay lau bụi trên mặt hài tử, đem nó nhét vào khe hở áo giáp trước ngực, giây lát cánh cửa lớn của kho binh khí đã gần ngay trước mắt.

“Khố phòng trọng địa, người nào xông vào? Giết…!”

Thủ vệ sĩ binh đối diện với sĩ khí đang mạnh mẽ như lang như hổ sớm đã sợ tới mức run run rẩy rẩy. Tiểu đội trưởng cầm đầu mới vừa miễn cưỡng lá gan phát ra tiếng hô, liền bị một mũi tên nhọn nghênh diện xuyên qua cổ họng!

“A a a …”

Quân thủ vệ đồng loạt như chim bay thú chạy. Có kẻ tay cầm cung tiễn cũng ném, mà nhiều người không kịp chạy hai bước đã bị loạn tiễn bắn trúng ngã xuống đất, run rẩy vài cái liền không còn động đậy.

Một chút binh lực thủ thành cuối cùng đều tan biến. Khắp nơi đều bốc cháy hỗn loạn. Rất nhanh Thứ sử phủ nơi thành Đông xa xa cũng toát ra cuồn cuộn khói đen. Đám kỵ binh vội vàng phân chia canh gác bảo vệ cùng khuân vác binh khí, mà Đan Siêu một mình một ngựa đi trước vài bước, hơi hơi thở gấp đứng ở trước đường cái.

Trong khói lửa mơ hồ truyền đến tiếng sĩ binh quát tháo, cùng với tiếng dân chúng gào khóc.

Đan Siêu run rẩy nhắm hai mắt lại.

Một màn trước mắt này cũng không xa lạ, thậm chí còn có vài phần quen thuộc. Thủ thành biên giới bao nhiêu năm tháng hắn đã vô số lần trải qua chiến trường giống thế này. Mà điểm khác biệt duy nhất chính là, đây là lần đầu tiên máu huyết của dân chúng bá tánh đổ trên lãnh thổ quốc gia Đại Đường.

Phong yên luân hãm giả, câu ngã quốc thổ; sinh ly tử biệt giả, câu ngã tử dân.(*)

[(*): Những nơi bị hãm trong khói lửa, đều là quốc thổ của ta. Những người bị sinh ly tử biệt, đều là con dân ta]

Thắng lợi triệt để áp đảo khiến trong lòng Đan Siêu phá lệ nặng nề, giống như bị vô số đôi tay máu chảy đầm đìa kéo chìm vào trong vực sâu. Hắn đưa tay dùng sức nhu ấn đôi lông mày đang nhíu chặt. Đúng lúc này, trong áo giáp bỗng nhiên phát ra một tiếng kinh thiên động địa: “Oa….”

Đan Siêu luống cuống tay chân ôm ra hài tử. Đứa bé đã bị nghẹn đến mức thần tình đỏ bừng, không khách khí mà tưới cho hắn đầy một tay nước tiểu.

“Nhanh đi tìm mẫu thân nó, ở hướng đằng kia…” Đan Siêu chạy trốn, đem một bên hài tử oa oa khóc lớn đang liều mạng quẫy đạp giao cho kỵ binh, lại nhanh chóng tìm nước rửa tay, như trút được gánh nặng mà nhẹ nhàng thở ra một hơi thật dài.

Cảm xúc u ám mới vừa rồi bất tri bất giác giảm bớt. Đan Siêu phân phó thủ hạ trông coi kho vũ khí, chính mình giục ngựa chạy về phía Thứ Sử phủ. Trung tâm hành chính quan trọng nhất trong thành đã bị Lý Kính Nghiệp mang binh chiếm lĩnh. Trước cửa chính đường đã có thân binh của hắn trấn thủ; thấy Đan Siêu đánh ngựa đến, lập tức liền muốn hành lễ, bị Đan Siêu đưa tay ngăn lại: “Anh quốc công đâu?”

Thân binh nghiêm mặt nói: “Lý soái đang cùng đám người quân sư nghị sự.”

Đan Siêu gật gật đầu, xoay người xuống ngựa, lập tức đi về hướng tiền đường phía trước đang đóng chặt cửa.

Anh quốc công tuy rằng xuất thân hiển quý vả lại quan to lộc hậu, nhưng bản thân ở trong quân đội nhiều năm, tác phong hành sự không chỉ không câu lệ mà còn có chút tuỳ tiện. Hắn một bên dùng bánh ngô kẹp mấy khối thịt dê vừa ăn, một bên ngồi ở trong phòng cùng đám quân sư Ngụy Tư Ôn, Tiết Trọng Chương nói chuyện. Đan Siêu đi lên bậc tam cấp, vừa muốn vươn tay gõ cửa, bỗng nhiên chợt nghe bên trong truyền đến thanh âm Tiết Trọng Chương:

“… Sau khi chiếm thành này, chính là lúc lấy làm căn cơ, đi vòng công hãm hai châu Thường, Nhuận. Theo như sĩ khí đang cao của quân ta hiện giờ, hai châu này trong vòng mười ngày nhất định có thể thu được…”

Ngự Sử Ngụy Tư Ôn luôn luôn cẩn thận chu đáo chặt chẽ lại hiếm thấy mà cắt ngang hắn, trong ngữ điệu thậm chí mơ hồ lộ ra vài phần tức giận: “Quân ta hẳn nên thừa thắng thẳng tới Lạc Dương, vì sao phải đi vòng qua Thường châu?”

“Vì Kim Lăng!” Tiết Trọng Chương trả lời đầy hùng hồn khí phách.

Trong phòng im lặng một lúc, Tiết Trọng Chương trầm giọng nói: “Từ xưa đến nay, Lạc Dương khó có thể tấn công. Năm đó đám người Lý Mật cùng Dương Huyền Cảm chính là ví dụ chứng minh. Theo như thuộc hạ thấy, chỉ cần chúng ta bắt lấy Thường châu cùng Nhuận châu, liền có thể thuận lý thành chương mở rộng về hướng Nam. Mà Kim Lăng có Trường Giang yếu hiểm, đủ để cho quân ta cố thủ…”

Ngụy Tư Ôn giống như nghe được điều gì hoang đường đáng cười: “Cố thủ? Bệ hạ ở trong thâm cung nguy nan sớm tối, đâu ra thời gian cho chúng ta cố thủ?”

Lần này không khí trầm mặc phòng trong khiến cho người ta hít thở không thông duy trì càng lâu. Ngoài cửa Đan Siêu mặt trầm như nước. Thật lâu sau mới nghe Tiết Trọng Chương mở miệng, trong thanh âm tràn ngập khuyến dụ, lại là nói với Lý Kính Nghiệp:

“Kim Lăng từ xưa đều có vương khí. Chẳng lẽ Anh quốc công không nghĩ đến việc cùng Thiên hậu phân giang sơn mà trị, thời cơ thành tựu một phen bá nghiệp hay sao?”

Loảng xoảng một tiếng giòn vang, là Ngụy Tư Ôn hung hăng đập chén trà: “Lớn mật!”

Tiết Trọng Chương không phát ra tiếng.

“Chúng ta khởi binh chính là vì cần vương! Không phải vì đem Trường Giang nam bắc kéo vào trong chiến hỏa vô vị! Kim Lăng nơi đây tuyệt đối không thể lấy. Quân ta hẳn là cần lập tức theo đường núi về phía Đông, hợp cùng hào kiệt địa phương, hoả tốc công chiếm Đông đô, mới có thể tạo đủ uy hiếp cho Thiên hậu, cũng là biện pháp duy nhất có thể cứu được tính mạng bệ hạ hiện nay!”

Tiếng nói lớn của Ngụy Tư Ôn vừa dứt, Tiết Trọng Chương liền trả lời lại một cách mỉa mai: “Nếu Lạc Dương công mãi mà không hạ được thì sao? Chẳng lẽ Ngụy công muốn để cho tính mạng chúng ta đều bị chôn vùi ở nơi đó à?”

“Tính mạng? Từ ngay ngày bệ hạ bị Võ thị giam cầm ta đã không còn suy xét gì đến tính mạng nữa! Nếu ngươi khuyến khích Anh quốc công quay về Kim Lăng, khiến cho phía Nam Trường Giang lâm vào chiến hỏa, ngươi chính là đệ nhất tội nhân của Đại Đường ta!”

Bùm một tiếng vang nặng nề, chính là Ngụy Tư Ôn quỳ thật mạnh xuống đất, xúc động nói: “Anh quốc công là nguyện ý lấy cái chết đổi lấy lưu danh sử sách, hay là mưu cầu cái gọi là bá nghiệp, để đời sau tiếng xấu muôn đời?”

Trong cửa ngoài cửa một mảnh yên lặng. Đan Siêu hơi hơi nheo lại đôi mắt hình dạng sắc bén.

“…” Thanh âm Lý Kính Nghiệp rốt cục vang lên, vẻ gấp gáp lại có chút ý tứ dàn xếp hoà giải, nói: “Ngụy công, ngươi trước hết nghe ta nói…”

Lời còn chưa nói hết, Đan Siêu đã đẩy cửa bước vào.

Trong phòng ba người đồng thời quay đầu nhìn lại. Lý Kính Nghiệp há miệng, còn chưa kịp phát ra tiếng, chỉ thấy Thượng phương bảo kiếm nơi thắt lưng Đan Siêu khua vang ra khỏi vỏ, sải bước đi đến bên cạnh….

Keng!

Kiếm phong hoàng kim xuất ra đường cong chói mắt. Một dòng máu phun lên trời, một cái thủ cấp bay về phía trước!

Thủ cấp nhanh như chớp lăn đến dưới chân, lộ ra gương mặt Tiết Trọng Chương chết không nhắm mắt.

Lý Kính Nghiệp trợn mắt há hốc mồm, hai tay không ngừng run rẩy, một lúc lâu không cách nào dời mắt khỏi ánh mắt thủ cấp đối diện.

“Tiết Trọng Chương mê hoặc Anh quốc công phản lại Lý Đường, rắp tâm hại người, to gan lớn mật, hiện đã bị Thượng phương bảo kiếm tru diệt.” Khuôn mặt anh tuấn của Đan Siêu không có một tia biểu tình, hai mắt dưới đôi mày kiếm giống như ánh sao lạnh lẽo: “Anh quốc công, không cần cảm tạ!”

Lý Kính Nghiệp sợ hãi mà run rẩy, lại thấy Đan Siêu cười cười, ý cười kia hoàn toàn không lan tới ánh mắt rét lạnh: “Truyền lệnh toàn quân, ngày mai khởi binh tiến công Lạc Dương!”

Hắn lại hoàn toàn không liếc mắt nhìn đến bất luận kẻ nào, phất tay áo đi ra ngoài.

………….

Nước lạnh tưới vào trên thân kiếm, máu tươi đọng lại dần dần hòa tan. Màu đỏ nhanh chóng loãng ra theo dòng nước thấm vào cụm hoa trong đình viện.

Thân ảnh Đan Siêu cô độc thẳng tắp, cầm theo Thượng phương bảo kiếm đứng ở cuối hành lang dài. Đột nhiên nghe phía sau truyền đến tiếng bước chân ngập ngừng, tựa hồ đang do dự rốt cuộc có tiến lên hay không. Một lát sau, người nọ vẫn là hạ quyết tâm, kính cẩn mà kêu: “Đan đại tướng quân!”

Ánh mắt Đan Siêu hiện ra một tia giễu cợt: “Anh quốc công.”

Đan Siêu xoay người, Lý Kính Nghiệp đứng ở dưới hành lang, trên mặt thoáng cất dấu một tia nặng nề cùng bất an, nhưng được bản thân hắn khắc chế ghìm lại: “Tướng quân hôm nay tác chiến vất vả, như thế nào còn chưa đi nghỉ ngơi?”

“Một chút liền đi” Đan Siêu thản nhiên nói.

Lý Kính Nghiệp châm chước một khắc, không biết nói gì nên tìm đề tài: “Một đường quan sát tướng quân lãnh binh tác chiến, dũng mãnh cương nghị dụng binh như thần, học tập được ích lợi không nhỏ. Hôm nay nếu không phải tướng quân đúng lúc xóa sổ tiễn điểm, bộ binh chắc chắn không thể phá vỡ cửa thành…”

“Tru diệt toàn tộc kẻ đào binh cố nhiên là hữu dụng, lại không thể dùng nhiều lần ắt khiến cho tướng sĩ nhân tâm nguội lạnh trước trận. Hiện giờ quân cần vương mặc dù đã mở rộng tới ba mươi vạn người, lại sung tạp rất nhiều lưu phỉ sơn tặc rắp tâm bất lương. Đối phó với những người này biện pháp tốt nhất là hứa trọng lợi, ngày sau mài giũa luyện binh lại.”

Đan Siêu vung một cái kiếm hoa, bọt nước trên thân kiếm hoàng kim đồng loạt bắn toé rơi xuống, sau đó tra kiếm vào vỏ.

Lý Kính Nghiệp hít sâu vào một hơi, ôm quyền nói: “Thụ giáo!”

Đan Siêu lắc đầu không nói.

Nói chuyện đến đây, Lý Kính Nghiệp lúc này mới thật cẩn thận mà đưa ra dò xét sự việc muốn mệnh kia: “Hôm nay Tiết Trọng Chương lấy ngôn ngữ mê hoặc khuyến dụ, suýt nữa làm ta phạm phải sai lầm lớn. May mà tướng quân ra tay quyết đoán, thay ta tru diệt kẻ rắp tâm hại người kia, trong lòng Lý mỗ thật sự cảm kích không thôi…”

“Không cần,” Đan Siêu lười biếng mà cắt ngang hắn: “Đánh vào Trường An sớm một chút là được!”

Lý Kính Nghiệp: “…?”

Ban ngày ve kêu ra rả, ánh mặt trời phương Nam giữa hè vẩy vào trong đình viện Thứ Sử phủ, lan can bằng đá trên hành lang dài phản xạ ánh sáng chói mắt. Lý Kính Nghiệp mạc danh kỳ diệu, suy nghĩ một lát sau bừng tỉnh đại ngộ, đang muốn đem “Thánh thượng đang trong hoàn cảnh nguy cấp đợi chúng ta tiến đến giải cứu” ra nói, đã thấy Đan Siêu nâng ngón tay trỏ thon dài lên chậm rãi lắc lắc:

“Dân chúng vô tội thê ly tử tán, loại chiến tranh hoạ hại này vừa thương thiên cũng vừa hại người, đương nhiên muốn càng chấm dứt nhanh càng tốt. Đây là điều thứ nhất.”

“Thứ hai, không biết Anh quốc trong nhà lớn nhỏ như thế nào, nhưng ta là có tức phụ đang bị hãm trong Trường An thành. Lễ thất tịch sắp đến, suy bụng ta ra bụng người… Ta chỉ muốn mau chóng san bằng Trường An, vào thành đoàn tụ với tức phụ!”

Đan Siêu hơi hơi gật đầu, vẻ mặt trầm ổn hữu lực, ở trong ánh mắt triệt để nghẹn cứng của Lý Kính Nghiệp xoay người rời đi.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Trong lịch sử, khi Ngụy Tư Ôn cùng Tiết Trọng Chương sinh ra mâu thuẫn, Lý Kính Nghiệp đã nghe theo Tiết Trọng Chương, không tiến công Lạc Dương, mà là đi vòng công chiếm hai châu Thường, Nhuận, ý định muốn xây dựng lãnh địa ở Kim Lăng. Cuối cùng bị Vũ Hậu phái Lý Hiếu Dật tiêu diệt toàn bộ.

Bởi vậy một chương này là bẻ cong lịch sử.