Ba ngày sau, Trường An.

Trong tiếng kim loại ma sát chói tai, cánh cửa sắt sớm đã rỉ sét mở ra. Tạ Vân lảo đảo bước tới, trước mắt bị bịt miếng vải đen không lọt nửa điểm ánh sáng, bị người dắt đi vào trong đám cỏ dại cao đến mắt cá chân, hơn mười bước sau mới dừng lại.

Sĩ binh tiến lên cởi bỏ băng vải bịt mắt. Ánh tịch dương đỏ quạch trên vòm trời phương xa khiến y bất chợt nhắm mắt lại, một lát sau mới mở ra.

Đây là một hậu viện đã bị hoang phế rất nhiều năm, đầy đất cỏ dại cùng lá khô chen lẫn. Bên cạnh là một tường viện đổ nát loang lổ đầy rêu xanh. Mà ở dưới lớp rêu, tường gạch lại bày ra một lỗ hổng tối đen bị gió táp mưa sa, lẳng lặng ở trước mắt.

Vệ sĩ khom người lui ra, thần thái kính cẩn lại che dấu cảnh giác – Tựa như cấm quân thống lĩnh tâm ngoan thủ lạt tràn ngập uy hiếp trong lời đồi đãi, trước mặt tuy tay không tấc sắt vẫn có thể trong nháy mắt tùy thời có thể sống sờ sờ mà xé bọn họ thành hai nửa.

Tạ Vân mặc kệ bọn họ, không nói một lời nhìn chung quanh.

Hoang viên trống trải rộng lớn trong trong trí nhớ thời thơ ấu biến đến thập phần nhỏ hẹp. Tường gạch cao không thể leo tới cũng biến thành thấp bé, nguyên bản khi xưa phải chạy lấy đà đề khí mới nhảy lên được đầu tường, hiện tại giống như vươn tay liền có thể dễ dàng đẩy ngã.

Y có một chút hoảng hốt.

Nguyên lai những ký ức y tự cho là khắc cốt minh tâm sớm đã theo năm tháng mờ nhạt đi, cho dù kiệt lực hồi tưởng, trong đầu hiện ra đầu tiên lại là vô số đêm trăng mênh mang nơi Mạc Bắc.

Phía sau tường gạch vang lên một thanh âm nữ tử ôn hòa lại không kém uy nghiêm: “Nhớ ra đây là nơi nào không?”

“…” Tạ Vân thở dài: “Nương nương!”

Sau tường viện, Võ Hậu đứng ở trên nền đất đầy cỏ dại giống như vậy, không chút nào bận tâm đến làn váy thêu tinh xảo cùng hài lụa dính bùn đất, xua tay vẫy lui tâm phúc bên cạnh người, đôi mắt trang điểm tinh xảo bình thản nhìn kiến trúc tự viện rách nát thấp bé phía cách đó không xa.

“Rất nhiều năm trước chính là ở trong này, thời điểm ta ở dưới tàng cây giặt áo, nghe thấy một thanh âm hài tử ở đầu tường run run rẩy rẩy hỏi: Có ai không? Có thể cho xin chút nước uống không?”

Võ Hậu dừng lại một chút, ánh mắt nhìn đến chỗ thạch động đổ nát dưới chân tường viện, mỉm cười nói: “Hiện giờ chúng ta tóc mai đều đã nhuốm phong sương, Cảm Nghiệp tự cũng đã tàn phế, không ngờ tới lỗ hổng này vẫn còn ở đây…”

Tạ Vân không đáp.

“… Vậy mới thấy một việc chỉ cần đã xảy ra, hẳn sẽ vẫn lưu lại dấu vết nơi nào đó. Phải không, Tạ Vân?”

Tạ Vân không biết đang suy nghĩ gì, một lúc lâu mới thấp giọng nói: “Chỉ là hiện giờ tay chúng ta đều duỗi không qua khe hở này được nữa, Nương nương!”

Võ Hậu ngẩn ra.

Đích xác là như thế. Tạ Vân đã không còn là hài tử lúc trước. Mà nàng nhiều năm sống trong an nhàn sung sướng, da thịt đẫy đà, khe tường nhỏ hẹp lại cỏ dại mọc thành bụi này quả thật duỗi không qua được nữa.

Võ Hậu có chút buồn bã, thở dài nói: “Đợi sau khi ta đăng cơ, nên sửa sang nơi đây thành Phần hương viện (*), cách vài tháng qua nơi này tĩnh tâm trai giới nửa ngày, để nhắc nhở chính mình đừng quên thời khắc gian nan khốn khổ trong đời mới phải.”

[(*): chỗ để dâng hương, trai giới]

Tạ Vân hỏi: “Nương nương sẽ nhớ tới những người mình gặp gỡ ở thời khắc đó chăng?”

“… Ngươi là đang nói chính mình sao?” Võ Hậu nở nụ cười: “Ta cho rằng ngươi muốn hỏi chính là: Bổn cung chỉ là một nữ tử, ngay dưới mi mắt Hoàng đế, như thế nào lại có thể làm chuyện cả thiên hạ phản đối mà đăng cơ?”

“Nương nương luôn có biện pháp” Tạ Vân thản nhiên nói.

Phản ứng của y rõ ràng phát triển theo hướng phá hư ý tưởng trong dự định của Võ Hậu, nhưng chẳng biết tại sao, Võ Hậu lại cảm thấy cũng không ngoài ý liệu của mình. Tựa hồ nếu không trả lời như vậy, y cũng không phải là Tạ Vân mà nàng đã quen thuộc nhiều năm qua.

“Ta…” Võ Hậu chậm rãi nói: “…Ta không có cách nào. Ta cần sự trợ giúp của ngươi.”

“Hoàng đế ở dưới tình huống cũng không chỉ định Thái tử mà chiêu cáo thoái vị, quần thần kiệt lực ngăn trở, rõ ràng đều là sợ ta nhiếp chính sau đó thuận thế đăng cơ, thiên hạ bởi vậy mà thêm ra một cái nữ chủ. Giờ phút này Trường An nhân tâm tan rã, mà nhân tâm là thứ trên đời tuyệt không thể khống chế. Ta cần để cho tất cả mọi người nhìn thấy ta đích thực chính là Chân Long chi chủ được trời cao chọn lựa, đem cái ý tưởng này gieo sâu vào nhân tâm trong thiên hạ…”

“Nương nương không phải là đã thả ra lời đồn ‘Tam đường thế hậu, nữ chủ Võ hoàng, đại hữu thiên hạ’ (*) sao?” Tạ Vân ngắt lời nói.

[(*) Sau ba đời Đường, thiên hạ sẽ có nữ chủ họ Võ]

“Không, vẫn không đủ.” Võ Hậu nói: “Thoái vị đại điển gần ngay trước mắt, ta muốn tất cả mọi người tận mắt nhìn thấy một điềm lành càng lớn, càng oanh động.”

Nói đã đến nước này, kỳ thật hết thảy đều phi thường rõ ràng.

Tường viện trong ngoài lâm vào một không khí tĩnh lặng hít thở không thông, gió đêm ở trong tịch dương thổi qua bãi cỏ dại. Phương xa tiếng gió rít lên, hoàng hôn ở phía chân trời bừng lên rực rỡ.

Tạ Vân rốt cục lắc đầu. Cho dù Võ Hậu nhìn không thấy, giờ khắc này lại có thể tưởng tượng được y nhẹ nhàng nhắm mắt lại, động tác hoà hoãn lại có vẻ kiên định không dung kháng cự: “Không.”

“Thanh Long ấn khai mở, ta sẽ chết!”

Tạ Vân xoay người hướng về phía cửa sắt bị vệ sĩ bao vây giám thị đi đến, bước chân chậm rãi nhẹ nhàng. Thình lình phía sau truyền đến thanh âm Võ Hậu cao giọng nói: “Vậy rốt cuộc làm thế nào ngươi mới có thể vì ta khai ấn một lần?”

Tạ Vân dừng bước.

Nếu giờ phút này từ trên cao nhìn xuống, cảnh này kỳ thật là một màn khó có thể nói lên lời. Tạ Vân đứng quay lưng lại tường viện, mặt hướng về phía đám vệ sĩ như lâm đại địch cách đó không xa. Mà bên kia bức tường, Võ Hậu lại hướng mặt về phía cửa sau rách nát của Cảm Nghiệp tự; Chỉ cách một bức tường, hai người lại chọn phương hướng hoàn toàn trái ngược nhau.

Tịch dương đem hoang viên nhuộm thành vàng đẫm, ở dưới hư ảo huy hoàng kia lại càng thấy tiêu điều, tựa hồ một thịnh điển phù hoa long trọng trong phút chốc sẽ lâm vào hắc ám.

Tạ Vân trầm mặc, thật lâu không trả lời.

“Ta đến nay đã gặp được rất nhiều người,” Thật lâu sau Võ Hậu rốt cục nói, trong âm cuối tựa hồ mang theo một tia thương cảm không che giấu được: “Đại bộ phận đều phản đối ta, một số vẫn ủng hộ ta. Đa số cũng là vì củng cố lợi ích của đám thế gia đại tộc. Ta biết ở sâu trong lòng bọn họ kỳ thật cũng cho rằng ý tưởng ta đăng ngôi cửu ngũ là trái với cương thường… Hiện tại ngay cả ngươi cũng cho rằng ta sai sao?”

Ngoài ý liệu chính là Tạ Vân lại phủ nhận: “Không.”

“…”

“Thế nhân phần lớn hô hào rùm beng trung nghĩa, nhưng trên thực tế mỗi người đều sẽ lựa chọn con đường có lợi nhất cho mình, cùng đúng sai không có quan hệ gì.” Tạ Vân nhẹ nhàng mà cười khổ một chút, nói: “Ngài cùng ta đều là như vậy.”

Y đi về phía trước, bước chân từ sau tường viện dần dần đi xa. Từng bước kia tựa hồ dẫm vào đáy lòng Võ Hậu. Nàng lồng ngực dồn dập phập phồng, tựa hồ đang kiệt lực áp xuống cảm xúc nào đó, một lát sau rốt cục nhịn không được run rẩy gọi: “…Đình vệ đâu?”

Vệ sĩ canh giữ ở bên cửa sắt nhanh chóng vọt tới.

“Đem Tạ Thống lĩnh áp hạ…”

Thanh âm Võ Hậu ngừng lại, một lát sau lần thứ hai mở miệng, lại mang theo vẻ đau xót bất luận như thế nào cũng không thể che dấu: “… áp giải vào Thanh Lương hậu điện, xử trí sau.”

Vệ sĩ lĩnh mệnh mà đi. Tạ Vân dừng bước, khóe miệng hiện ra một nụ cười mệt mỏi, mặc cho vệ sĩ chế trụ vai đi ra ngoài cửa sắt.

……….

Một tia nắng cuối cùng dần dần tắt lịm. Võ Hậu ở cửa sau hoang phế của Cảm Nghiệp tự đứng hồi lâu, rốt cục mở miệng nói: “Doãn Khai Dương.”

“Dạ.”

Trong hôn ám, Doãn Khai Dương dựa vào khung cửa mà đứng, hai tay khoanh ở trước ngực, tư thái không chút để ý, thân ảnh lại tản mát ra khí tức mạnh mẽ làm người ta không thể xem nhẹ.

“Mới vừa rồi ngươi cũng nghe thấy, nguyên bản kế hoạch của Bổn cung là trên thoái vị đại điển hiện ra điềm lành Chân long giáng thế. Hiện giờ Tạ Vân lại không chịu phối hợp… Ngươi nói phải làm như thế nào?”

Doãn Khai Dương ánh mắt ẩn hàm giễu cợt: “Thiên hậu, Ẩn Thiên thanh không chịu phối hợp khai ấn, cho dù ngươi giết y cũng là vô dụng, còn có thể làm gì?”

Võ Hậu xuyên qua hậu viện của Cảm Nghiệp tự, hướng cửa trước đi đến. Cách đó không xa đám thị tòng đồng loạt quỳ rạp xuống đất kính cẩn nghênh đón. Doãn Khai Dương bước đi theo, chỉ nghe ngữ khí Võ Hậu thập phần ôn hòa: “Vậy còn ngươi?”

“Như thế nào?”

“Ngươi nguyện ý phối hợp sao?”

Võ Hậu đứng ở trước xe ngựa, xoay người.

Doãn Khai Dương đứng nghiêm cách ngoài hai bước, thân hình cao lớn cường hãn, trong đồng tử lại tựa hồ có bạch quang yêu dị ẩn ẩn chợt lóe: “Tại hạ đương nhiên nguyện ý.”

Võ Hậu tựa hồ nhẹ nhàng thở ra, hơi hơi gật đầu.

“Ám Môn các ngươi từ trước đến giờ đều lựa chọn trung thành với người sở hữu thiên mệnh. Nhưng năm đó sau khi giết chết phế Thái tử Thừa Càn, giữa Hoàng đế cùng Ngụy vương lại chọn Ngụy vương. Sau đó đương kim hoàng đế kế thừa ngôi vị, đối với Ám Môn cũng không tín nhiệm, Doãn môn chủ ngươi cũng bởi vậy mà rời kinh đi xa…”

“Cho nên ta hy vọng lần này đánh cuộc chính xác đúng người” Doãn Khai Dương mỉm cười nói, nho nhã lễ độ mà vươn tay.

Võ Hậu mỉm đôi môi đỏ mọng, vịn lấy cánh tay hữu lực của hắn đi lên xe ngựa, trong tiếng tuấn mã hí dài chậm rãi đi về hướng Thượng Dương cung.

…………

Ngày mười một tháng hai, Hoàng đế chiêu cáo thiên hạ, cử hành đại điển thoái vị.

Trước đại điển, một đám văn thần can gián khóc lóc cầu xin quỳ trước Thái Hoà cung khiến cho Võ Hậu giận tím mặt, đương trường đem mấy kẻ cầm đầu như Tể tướng Mang Chí Đức, Bùi Viêm hạ ngục, sau đó lại chém giết vây cánh này hơn mười người.

Hôm sau, Thường Nhạc công chúa của Cao tổ cùng nhà chồng là Triệu gia liên hợp hoàng tộc phản đối Thiên hậu nhiếp chính. Vợ chồng hai người đều bị giết. Việt vương Lý Trinh bị giết, còn lại hoàng tộc hơn mười người liên tiếp bị giết;

Con gái của Thường Nhạc công chúa là Triệu thị, chính phi của Chu vương Lý Hiển cũng bởi vậy bị giam cầm trong cung, bị Thiên hậu hạ lệnh bỏ đói cho chết. Sau đó người bị liên lụy thanh trừng lên tới hơn trăm mạng.

Ngay cả thủ cấp của hoàng tộc cũng đồng loạt rơi xuống đất, người của thế gia đại tộc lại càng vô số kể. Nhất thời Trường An đầy trời đồ tang, khắp nơi máu chảy. Mỗi đêm giới nghiêm cấm đi lại, Kiêu kỵ binh võ trang đầy mình ở mỗi con phố lớn ngõ nhỏ tới lui tuần tra. Khắp kinh thành ngay cả tiếng khóc trẻ con ban đêm cũng đều không nghe thấy.

Không khí khủng bố trước nay chưa từng có bao phủ cả tòa Trường An thành.

Cuối tháng, trong Đại Minh cung truyền ra tin dữ, bệnh tình Hoàng đế kịch liệt chuyển biến xấu, thoái vị là thế tất phải làm.

Ở dưới quyền lực càng ngày càng đàn áp, rất nhiều người dần dần thấy rõ ràng tình thế. Kẻ lấy thân tuẫn đạo dù sao cũng là số ít, nhiều người bắt đầu hướng Thiên hậu bày tỏ quy phục. Không chỉ thế gia đại tộc sau lưng Vũ Văn Hổ, Lý Hiếu Dật, Lưu Nhân Quỹ đám tướng lãnh tay cầm trọng binh cũng đổi màu cờ đứng sang phe Thiên hậu.

Trường An bát thủy vờn quanh, vạn quốc triều hướng đệ nhất thiên hạ, liền ở trong tình thế biến hoá tinh phong huyết vũ, nghênh đón thoái vị điển lễ của Hoàng đế.

…………..

Thái Hoà cung, Hoàng đế hấp hối được ra vẻ nâng, kì thực là áp giải đi lên bảo điện. Lễ nghi quan viên đỡ xuống Bình thiên quan, cởi ra áo bào Cửu Long, thay bằng y phục và quan miện chuyên dụng của Thái thượng hoàng.

Vị trí trên long ỷ của Hoàng đế bỏ trống. Mà Thiên hậu lại ngồi ngay ngắn ở bên cạnh long ỷ, một thân mặc áo đen váy đỏ, đầu đội mũ miện mười hai hàng châu, trên áo thêu nhật, nguyệt, tinh thần, sơn, long, hoa trùng, phía dưới thêu tảo, hỏa, tông di, phủ, phất, phấn mễ, tổng cộng mười hai chương văn, ở trên đại điện huy hoàng rạng rỡ sinh quang.

Thiên hạ lê dân nhìn về Trường An. Dân chúng Trường An tụ tập ngoài cửa cung. Mà trên quảng trường trước Thái Hoà cung, hoàng thân quốc thích, thế gia quý tộc, văn võ bá quan… vô số ánh mắt hoặc sợ hãi, hoặc bi phẫn, hoặc mừng thầm, hoặc không thể chờ đợi được, đều chăm chú nhìn trừng trừng một màn này.

…Thiên hậu đang mặc, là quan phục từ xưa đến nay của chân mệnh thiên tử hiến tế thiên địa mới dùng.

Cao cao trên chỗ ngồi, Võ Hậu rũ xuống ánh mắt.

Tạ Vân lẳng lặng ngồi ở dưới tay trái nàng cách đó không xa, khuôn mặt bình thản, tầm mắt buông xuống, không cách nào xuyên qua làn mi mắt dày đậm kia có thể nhìn thấy mảy may biểu tình gì. Ống tay áo rộng dài phủ xuống che khuất hai tay, không ai có thể nhìn thấy xiềng xích bằng huyền thiết đang trói trên cổ tay y.

“…” Võ Hậu thu hồi ánh mắt, nhìn về Doãn Khai Dương phía bên kia trong đám người.

…Dựa theo kế hoạch đã định, lúc này Doãn Khai Dương hẳn phải khai ấn, khiến cho không trung hiện ra hình dáng cát tường của quy xà, hướng nàng quỳ xuống, để thể hiện người được thiên mệnh chọn lựa.

Không có gì khiến nhân tâm có thể kích động bằng điềm lành. Mà hiện tại nơi Trường An thành, không có gì khiến người trong thiên hạ chú mục có thể so sánh với thoái vị đại điển của đương kim Hoàng đế. Nếu như là chân long hiện thân thần phục nàng, ngày mai tin tức này liền sẽ truyền khắp ngũ hồ tứ hải “Đương thời nữ chủ là thiên mệnh” mầm mống này sẽ lập tức ở trong lòng ngàn vạn lê dân bá tánh mà mọc rễ nẩy mầm; Mà hiện tại không có Ẩn Thiên thanh, chỉ có thể lấy Huyền Vũ thần thú đến diễn trận tuồng giang sơn xã tắc này.

Tuy rằng không được là đệ nhất, nhưng so với việc tiêu phí càng nhiều nhân lực, vật lực cùng thời gian, vẫn có thể xoay chuyển tốt nhân tâm người trong thiên hạ… Võ Hậu không ra tiếng mà thở ra một hơi, đón ánh mắt Doãn Khai Dương hơi hơi gật đầu, ý bảo hắn có thể bắt đầu.

Nhưng mà Doãn Khai Dương không hề động.

Nam nhân này ở trong ánh mắt của nàng hơi mỉm cười. Đáy mắt lóe ra một tia vừa có một chút trêu tức, một chút giễu cợt, còn hơi mang theo tiếc nuối cùng đồng tình.

Ngay sau đó hắn lui ra phía sau nửa bước, cả người giống như biến mất ở trong không khí!

… Hắn đi rồi?

Vậy mà ngay lúc lâm trận lại quẳng gánh, cứ thế đi rồi?!

Trong nháy mắt Võ Hậu cơ hồ không kịp phản ứng. Ngay sau đó sắc mặt kịch biến!

Vừa lúc đó, tâm phúc từ sau điện vội vàng tiến lên, khuôn mặt trắng bệch, run run rẩy rẩy mà che ở bên tai nàng nhẹ giọng nói: “Thiên…Thiên hậu, không xong rồi!”

“Anh quốc công Lý Kính Nghiệp từ Dương Châu khởi binh, cùng Hoài hóa Đại tướng quân Đan Siêu cầm trong tay Thượng phương bảo kiếm, Đan thư thiết khoán cùng thân binh hổ phù của tiên hoàng, lấy danh nghĩa thanh quân trắc, tập kết hơn mười vạn người, đang cử binh hướng về Đông đô!”