Quỷ môn thập tam châm chính là tuyệt kỹ nổi tiếng của Ngọc Thủ Độc Tôn, nó tổng cộng có mười ba châm, trong “Ngũ Độc Bảo Lục” có ghi lại, mười ba châm phối hợp với kỳ cân tám mạch và nhiều chỗ mệnh huyệt sinh tử khác, mỗi một châm đều có uy lực khác nhau.

Năm đó Ngọc Thủ Độc Tôn khi luyện đến châm cuối cùng trong quỷ môn thập tam châm, có thể đạt tới uy lực đáng sợ, trong vòng một dặm giết trăm tên võ giá trong nháy mắt.

Ngoài thực lực của Độc Thủ Ngọc Tôn ra thì vẫn còn một nguyên nhân lớn khác, là do uy lực của quỷ môn thập tam châm rất mạnh, không gì có thể so sánh

Nhưng muốn thi triển quỷ Môn thập tam châm thì cần phải có châm thích hợp để làm vũ khí, mới có thể đạt được hiệu quả.

Diệp Lăng Nguyệt trước đó khi ở Thu Phong Trấn hoặc là khi ở Ly Thành, cũng từng dò la ở tiệm vũ khí và lầu Cư Kỳ xem có vũ khí hình châm hay không, nhưng tiểu nhị không hiểu được ý của nàng, nói là có nghe qua kim để thêu, kim để châm cứu nhưng chưa từng nghe qua kim châm làm vũ khí.

Bất đắc dĩ, Diệp Lăng Nguyệt chỉ có thể tự mình luyện chế.

Tay phải cầm Long Tiên Thiết, tay trái cầm gỗ khô đằng, Diệp Lăng Nguyệt khống chế Đỉnh Tức trong Càn Đỉnh, Đỉnh Tức giống như con rắn nhỏ chui ra ngoài, đầu tiên nó chui vào bên trong gỗ khô đằng, đủ loại tạp chất trong gỗ khô đằng nhanh chóng bị cắn nuốt.

Vốn dĩ giống như một đoạn gỗ khô đằng khô héo liền biến thành một đoạn gỗ trong suốt óng ánh như san hô.

Đỉnh Tức lại tiếp tục luyện hóa gỗ cho đến khi nó biến thành một viên thuốc nước to bằng một viên long nhãn.

Sau khi luyện gỗ khô đằng xong, Diệp Lăng Nguyệt lại bắt đầu luyện chế Long Tiên Thiết với độ khó cao hơn, Đỉnh Tức chui vào bên trong Long Tiên Thiết.

Dưới tác dụng của Đỉnh Tức, Long Tiên Thiết giống như bị phong hóa vậy, nhanh chóng để lộ ra hình dáng thật sự bên trong, mấy chục giọt Long Tiên Thiết màu vàng lơ lửng ở giữa không trung.

Sau đó chính là phải đem hai thứ chất lỏng này hợp lại với nhau, Diệp Lăng Nguyệt khống chế Đỉnh Tức, đem dịch của gỗ khô đằng và Long Tiên Thiết luyện hóa chung một chỗ.

Có điều quá trình dung hợp hai loại chất lỏng này khó khăn hơn một chút so với Diệp Lăng Nguyệt nghĩ.

Gỗ khô đằng có thuộc tính là gỗ, Long Tiên Thiết lại có thuộc tính là kim loại, hai loại chất lỏng có thuộc tính bài xích lẫn nhau, bất luận như thế nào cũng không chịu hòa chung một chỗ.                                  Thời gian cứ thế trôi qua, Nguyên Lực của Diệp Lăng Nguyệt cũng tiêu hao đi rất nhiều, khắp trán đều là mồ hôi, không ngừng nhỏ xuống.

Luyện binh khí so với luyện đan còn khó hơn gấp mấy lần, khó trách ở trong hiệp hội Phương Sĩ chỉ Phương Sĩ có ba Đỉnh trở lên mới có thể luyện.

Bất luận như thế nào cũng không thể thất bại, nếu luyện chế thất bại thì sẽ đồng nghĩa với việc khối Long Tiên Thiết cùng với gỗ khô đằng kia sẽ bị hỏng, nàng biết đi đâu tìm lại khối Long Tiên Thiết quý giá như vậy.

Diệp Lăng Nguyệt cắn răng, khẽ kêu lên một tiếng.

“Hợp lại rồi!” Đỉnh tức đột nhiên rung một cái, Đỉnh tức vốn dĩ đang có vài phần hiện thành hình con rắn thì nay giống như một con con rắn nhỏ giận dữ, miệng há lớn, trong chốc lát nuốt hết mọi thứ.

Một vệt sáng óng ánh, dịch Long Tiên Thiết và dịch gỗ khô đằng dung hợp làm một, tạo thành một quả cầu màu vàng óng lớn bằng một viên đạn.

Sau khi thấy quả cầu thể lỏng màu vàng, tinh thần Diệp Lăng Nguyệt phấn chấn hơn hẳn.

Nàng chậm rãi khống chế Đỉnh Tức, không ngừng nắn bóp quả cầu thể lỏng màu vàng kia, tạp chất bên trong quả cầu thể lỏng màu vàng không ngừng bị luyện hóa, càng ngày càng nhỏ, cuối cùng chỉ còn to bằng đầu ngón tay.

Thấy lửa đã gần được, Diệp Lăng Nguyệt tiến hành bước cuối cùng, đó là tạo thành hình.

Ước chừng qua hơn nửa ngày, Diệp Lăng Nguyệt giống như mới tham gia một trận ác đấu, ngồi bệt trên giường, bên người nàng có thêm một cây Long Tiên Châm màu vàng vô cùng nhỏ.

Đây chính là sau khi dung hợp gỗ khô đằng cùng Long Tiên Thiết có được, Diệp Lăng Nguyệt lần đầu tiên luyện thành phẩm một binh khí, Long Tiên Châm.

Nhìn chỉ có một cây Long Tiên Châm, Diệp Lăng Nguyệt vô cùng cảm khái, xem ra Phương Sĩ cũng không phải dễ làm, chỉ là một lần luyện binh khí đã khiến nàng mất nửa cái mạng.

Diệp Lăng Nguyệt suy nghĩ như vậy, nếu để cho đám phương sĩ trong hiệp hội Phương Sĩ kia nghe được, sống sờ sờ cũng sẽ bị giận đến hộc máu.

Ai mà không biết, luyện binh khí so với luyện đan còn khó hơn, trong hiệp hội Phương Sĩ, dù là  những Phương Sĩ có thiên phú, cũng phải đợi đến sau khi trở thành Phương Sĩ ba Đỉnh, mới có thể bắt đầu luyện binh khí.

Hơn nữa những phương sĩ bình thường luyện đan, luyện mười lần cũng có tám chín lần thất bại, nào giống như Diệp Lăng Nguyệt chỉ một lần đã có thể thành công, hơn nữa còn dùng Long Tiên Thiết vô cùng quý hiếm để luyện.

Người so với người thật làm người ta tức chết, may mà người nào đó vẫn còn biết mãn nguyện.

Ăn một viên Lam Văn Huyền Âm Đan, Diệp Lăng Nguyệt lại dùng Hồng Mông Thiên để truyền khí, ước chừng một lúc lâu sau, nguyên lực trong cơ thể mới khôi phục.

Có thể khôi phục Nguyên Lực nhanh như vậy, cũng là bởi vì Diệp Lăng Nguyệt nắm giữ Lam Văn Huyền Âm Đan cùng Hồng Mông thiên, hai thứ đại sát khí. Nếu không, cho dù phương sĩ ngũ đỉnh của hiệp hội Phương Sĩ cũng cần phải nghỉ ngơi nửa tháng, mới có thể bắt đầu luyện binh khí lần thứ hai.

Thần thức động một cái, Long Tiên Châm kia liền trôi lơ lửng ở giữa không trung, bởi vì hoàn toàn là dùng Đỉnh Tức và lực tinh thần của bản thân để chế tạo, nên sự linh hoạt  của Long Tiên Châm so với thanh Phi Chủy trước đó mạnh hơn không ít.

Diệp Lăng Nguyệt muốn thử một chút uy lực của Long Tiên Thiết, vì vậy nàng đi tới sân nhỏ  của Diệp gia.

Sân viện của Diệp Hoàng Hiên ở Ly Thành tổng cộng chia làm một cái đại viện, sáu cái tiểu viện.

Mấy người của Diệp gia đi tới phủ Diệp gia ở Ly Thành, chia ra ở trong các tiểu viện không giống nhau, Diệp Lăng Nguyệt vì để thuận lợi cho việc tu luyện, nên tìm một tiểu viện tương đối yên tĩnh, tên là Hòe Hoa Cư, với thời tiết này màu trắng của hoa Hòe cũng đã phai gần hết.

Trong viện có một cái hành lang, ngoài hành lang trồng rất nhiều cây Hòe lớn, ở giữa có một cái hồ nước, bên trong hồ nước là những khối đá được tạo thành hình những ngọn núi giả, cây Hòe rất to, rợp mát cả một mảng lớn, nên mặc dù đang là giữa trưa, nhưng trong viện vô cùng râm mát.

Diệp Lăng Nguyệt cho nô bộc lui ra ngoài, sau đó thử uy lực Long Tiên Châm.

Nhưng khi tâm trí của nàng động một cái thì Long Tiên Châm vẫn im lặng lơ lửng giữa trời.

Long Tiên Châm không giống với phi chủy, nó rất bé, nếu không phải nhìn kỹ, căn bản không cách nào thấy rõ ràng.

Diệp Lăng Nguyệt nhắm ngay một khối núi giả, đôi mắt có chút co lại, Long Tiên Châm liền bay về hướng núi giả.

Long Tiên Châm chợt lóe sáng, khối núi giả vô cùng cứng rắn kia liền biến thành đậu hũ, nhất thời nổ tung, mảnh vỡ văng tung tóe, nếu có người đứng gần đó thì sợ rằng lúc này người đó cũng đã bị đâm vài nhát.

Hơn nữa Long Tiên Châm so với Phi Chủy nhỏ hơn rất nhiều, nên khi thao túng nó, Nguyên Lực bị tiêu hao chỉ bằng mười phần trăm của Phi Chủy, nếu đối chọi với cao thủ thì sẽ tiết kiệm được nhiều Nguyên Lực, điều này đồng nghĩa với cơ hội để sống sẽ cao hơn.

"Trở về". Diệp Lăng Nguyệt đang vui vẻ nên muốn khởi động Long Tiên Châm trở lại.

Nhưng lúc này, Long Tiên Châm vốn đang trôi lơ lửng ở giữa không trung thì phát ra một âm thanh như tiếng gió thổi, một cây châm đột nhiên phân thành ba cây.

"Đây là?" Diệp Lăng Nguyệt ngạc nhiên, tâm trí của nàng cử động thêm một lần, Long Tiên Châm lại biến thành một cây.

Long Tiên Châm này lại còn có thể phân thân?