Sau khi biết rõ thủ phạm đứng phía sau, Diệp Lăng Nguyệt cười lạnh trong lòng, nàng sẽ ghi nhớ ân oán này giữa nàng và Tống gia.
Sau khi giết chết hai người, Diệp Lăng Nguyệt dùng Băng Ngưng độc khiến thi thể của hai người đó cũng hóa thành nước.
Trên mặt đất có hai cái túi, nhìn dáng vẻ chắc là đồ của Trần mập và Phách Tam Quyền, Diệp Lăng Nguyệt mở chiếc túi của Phách Tam Quyền ra, bên trong có hai tờ ngân phiếu năm trăm lượng, còn có một tấm lệnh bài của Sơn Hải bang.
Mở thêm chiếc túi của Trần mập ra liền thấy khối trầm hương trăm năm với một ít hạt giống và mấy trăm lạng bạc.
Trước đó Diệp Lăng Nguyệt cũng nghe Lam Thải Nhi nhắc đến giá trị vạn lượng bạc của khối trầm hương kia, bởi vì dính máu nên không thể dùng nữa.
Nàng khống chế Đỉnh Tức, dùng Đỉnh Tức xâm nhập vào bên trong khối trầm hương rồi hút sạch sẽ những vết máu kia, sau khi khối trầm hương trăm năm được hút hết máu ra thì tản ra một mùi thơm càng nồng hơn.
Nhìn túi hạt giống, Diệp Lăng Nguyệt ngồi xuống kiểm tra một chút.
“Cây trầm hương?” Diệp Lăng Nguyệt nhận ra lai lịch của những hạt giống này.
Trầm hương sở dĩ trân quý, là bởi vì bên trên cây trầm hương có một loại tinh thể đặc biệt, cây trầm hương sinh trưởng chậm chạp, điều kiện sinh trưởng cũng cực kỳ hà khắc.
Trước đó, khi Trần mập và Phách Tam quyền đi cướp đội vận chuyển gỗ trầm hương kia, còn cướp được những hạt giống này, nhưng vì khí hậu ở Ly Thành không thích hợp nên không có cách nào để gieo trồng.
Nên Trần mập mới luôn mang những hạt giống này theo bên người.
Nhưng những này hạn chế, đối với người nắm giữ nghịch thiên tồn tại Hồng Mông Thiên như Diệp Lăng Nguyệt mà nói, toàn bộ đều không thành vấn đề, chỉ cần cho nàng thời gian mấy tháng, Diệp Lăng Nguyệt có thể có được trầm hương trăm năm không thua kém gì với trầm hương thượng đẳng.
Vô duyên vô cớ có được trầm hương trên vạn lạng bạc, lại có được hơn ngàn lượng bạc, lần này thật đúng là kiếm đủ vốn.
Diệp Lăng Nguyệt đang vui vẻ thì chợt nghe thấy có tiếng động lạ, nàng bắt đầu cảnh giác.
Còn tưởng rằng là bị người nào đó phát hiện, nhưng khi quay đầu lại nhìn thì chỉ phát hiện có một còn chim nhỏ màu vàng đang bị mắc vào một nhánh cây.
Diệp Lăng Nguyệt nhìn kỹ một chút, phát hiện đó là một con Phương Hạc.
Là Phương Hạc của hiệp hội Phương Sĩ?
Diệp Lăng Nguyệt suy nghĩ một chút rồi lấy đà nhảy lên cao bắt lấy con Phương Hạc kia.
Nhìn chất liệu, con Phương Hạc này chắc chắn là của một người có tiền, Diệp Lăng Nguyệt mở con Phương Hạc ra, chỉ thấy bên trong có một hàng chữ.
Chữ viết của đối phương rất đẹp mắt, là chữ của một nam tử.
"Tỉnh thời cường nhan hoan tiếuMộng trung tối thị tiêu diêuPhong tự do chung ly bất thiên khôngHoa tái mỹ diệc ngao bất quá hàn đôngThán nhân sinh vô thườngThử sinh hữu hám, sinh tử thùy chưởng"Diệp Lăng Nguyệt sau khi xem xong, không nhịn được bĩu môi một cái.
Trò này chắc là của một tên công tử nhàn rỗi của một nhà giàu nào đó, chỉ nhìn chất liệu của Phương Hạc cũng đủ biết, Diệp Lăng Nguyệt ghét nhất chính là loại người này.
Cơm nước được dâng tới miệng, không phải lo lắng gì, chính là dáng vẻ còn sống chỉ là để đợi chết.
Nàng tìm thấy giấy mực từ trong hành lý của Trần mập, viết lên trên Phương Hạc một hàng chữ, khi chữ được viết lên thì những chữ viết trước đó liền biến mất.
Sau khi gấp lại Phương Hạc xong, Diệp Lăng Nguyệt thả con Phương Hạc nhỏ đi.
Tiểu Phương Hạc vỗ cánh vài lần liền bay qua vách tường trong ngõ hẻm, Diệp Lăng Nguyệt nhìn một chút, phát hiện nàng đang ở bên ngoài một nhà tòa nhà lớn, nàng không suy nghĩ nhiều, nhanh chóng rời khỏi con hẻm rồi trở về Diệp Phủ.
Điều mà Diệp Lăng Nguyệt không biết chính là con Phương Hạc lúc nãy nàng thả đi bây giờ đang bay vào con hẻm ở bên ngoài Phượng phủ.
Con Phương Hạc này chính là con mà trước đó hội trưởng hiệp hội Phương Sĩ đã tặng cho Phượng Tân.
Phượng Tân từ sau lần trước bị nhiễm lạnh liền được dặn dò phải ở trong phủ tĩnh dưỡng, trong lúc rảnh rỗi đã thả tiểu Phương Hạc ra ngoài.
Hắn ở Ly Thành không quen biết ai, nên khi thả tiểu Phương Hạc ra ngoài cũng không chỉ định người liên lạc, cứ như trời xui đất khiến lại va vào Diệp Lăng Nguyệt đang “giết người cướp của.”
Sau khi Phượng Tân thả Phương Hạc ra ngoài, không bao lâu đã thấy tiểu Phương Hạc bay trở về, nó bay quanh người của Phượng Tân một hồi rồi rơi vào trong tay của hắn.
“Sao ngươi lại quay lại rồi, ngươi so với ta còn hạnh phúc hơn nhiều, ngươi có cánh tại sao lại không bay?”
Tay của Phượng Tân lúc này không có chút huyết sắc, giống như ngọc điêu khắc vậy.
Hắn phát hiện tiểu Phương Hạc đã bị mở ra, trong lòng có chút dao động, hắn mở con Phương Hạc nhỏ ra.
Bên trong, quả nhiên có một dòng chữ xa lạ.
“Không bệnh mà rên là nhàm chán nhất, tỉnh lại đi, đồ đần độn.”
Nhìn bút tích, rõ ràng là bút tích của nữa tử, có điều khẩu khí này...
Phượng Tân cười thất thanh, hắn lớn đến chừng này nhưng chưa từng có người nào dám dùng giọng điệu như vậy nói chuyện với hắn.
Có điều... Cô gái này cũng thật thú vị.
Phượng Tân lúc này lại lấy bút viết lên trên Phương Hạc một hàng chữ.
Sau khi thả tiểu Phương Hạc ra ngoài, Phượng Tân nhìn ngoài cửa sổ, trong lòng đầychờ mong, không biết người xa lạ kia có tính cách điêu ngoa này, lần này sẽ trả lời hắn như thế nào.
“Thiếu gia, tới giờ uống thuốc rồi.” Lúc Mục lão tiên sinh đi vào phòng, thấy thiếu gia nhìn về phía cửa sổ, khóe miệng cười như không cười.
Hắn không bị hoa mắt chứ? Thiếu gia đang cười sao.
Tiểu Phương Hạc tìm một vòng trong Ly Thành rồi bay về phía Diệp phủ.
Sau khi trở lại Diệp phủ, Diệp Lăng Nguyệt liền bắt đầu dùng trứng rắn hổ mang lửa mua được để luyện chế độc dược, qua hai ba ngày, lầu Cư Kỳ đưa tin tức liên quan đến luyện chế Long Tiên Thiết đến.
Thì ra Diệp Lăng Nguyệt muốn luyện chế Long Tiên Thiết, yêu cầu dùng thêm một loại dược thảo đặc biệt - cây khô mây, chưởng quỹ của lầu Cư Kỳ còn rất chu đáo, chuẩn bị một phần cây khô mây này.
Sau khi có cây khô mây, Diệp Lăng Nguyệt đã có thể luyện chế Long Tiên Thiết.
Lam Thải Nhi trước đó cũng đã nói, Diệp Lăng Nguyệt có quá ít Long TiênThiết, không cách nào luyện thành vũ khí.
Diệp Lăng Nguyệt cũng ưu tư một phen, nhưng đến cuối cùng, rốt cuộc nàng cũng nghĩ ra một thứ vũ khí có thể luyện chế được từ khối Long Tiên Thiết có hạn này.
Đó chính là châm.
Nói đến châm, Diệp Lăng Nguyệt trước hết nghĩ đến chính là châm châm cứu của người hành y, nhưng nàng đã có Càn Đỉnh thần kì, nó còn tốt hơn rất nhiều so với châm cứu.
Nàng muốn luyện châm, không phải để cứu người, mà là để giết người.
Phách Tam quyền chết, nhưng những lời nói cuối cùng của hắn đã nhắc nhở Diệp Lăng Nguyệt.
Hôm nay có thể đánh chết Phách Tam quyền, hoàn toàn là bởi vì tin tức mà Tống Nghiễm Nghĩa và vị thiếu bang chủ Sơn Hải bang nhận được không đúng hoàn toàn, bọn họ cho là Diệp Lăng Nguyệt là một võ giả Luyện Thể Ngũ Trọng, nên mới phái Luyện Thể Lục Trọng Phách Tam Quyền tới xử lý nàng.
Diệp Lăng Nguyệt kết hợp với phi chủy mới có thể thuận lợi đánh chết hai người.
Phía sau Tống gia, còn có Sơn Hải Bang làm chỗ dựa, nghe nói bên trong Sơn Hải bang ngoại trừ có Hậu Thiên Cao Thủ ra, bang chủ của bọn chúng chính là một gã Tiên Thiên đại thành cao thủ.
Thực lực bây giờ của Diệp Lăng Nguyệt, ở Thu Phong Trấn còn có thể miễn cưỡng vượt qua nhưng nếu là ở trong Ly Thành này thì vẫn chưa đủ, càng không cần nói đến bảo vệ Diệp gia, tiến thêm một bước để báo thù cho mẫu thân và bản thân.
Nếu muốn tự vệ thì bản thân phải không ngừng trở nên mạnh mẽ, ngoại trừ chăm chỉ luyện võ, Diệp Lăng Nguyệt còn muốn học quỷ môn thập tam châm của Ngọc Thủ Độc Tôn lưu truyền lại.