“Vị trí thai của Lan Nhi không ổn định, cần giữ thai ư?”

Hề Cửu Dạ nghe xong thì sắc mặt hơi thay đổi. Hắn không ngờ Lan Sở Sở lại nghiêm trọng như vậy.

“Đúng vậy, Thần Tôn đại nhân, Thần phi bà ấy… tình trạng trước mắt rất không tốt.”

Vị phương tôn già đó không dám nhìn thẳng Hề Cửu Dạ.

Ông ta cũng không biết tại sao Thần phi lại uy hiếp ông, trình báo sai về bệnh tình của bà ta. Nhưng cha của Thần phi là Thần Đế, bản thân chẳng qua là một phương tôn, ông ta cũng không dám làm trái ý của Thần phi.

“Có cách nào có thể giúp Lan Nhi và đứa bé đều bình an vô sự không?”

Hề Cửu Dạ đối với đứa bé trong bụng Lan Sở Sở không có mong đợi bao nhiêu. Nhưng đúng như Lan Sở Sở nói, nó suy cho cùng vẫn là đứa con đầu tiên của họ.

Trước đây, bởi vì “nàng ấy” mà ông ta và Lan Nhi đã mất một đứa con.

Lần này, nếu còn vì nguyên do “cha mẹ của nàng ấy” mà không còn đứa con này, Hề Cửu Dạ lo lắng thân thể Lan Sở Sở vốn đã yếu ớt, căn bản không chịu nổi đả kích lớn như vậy.

Đứa bé này phải giữ lại.

“Thể chất của Thần phi yếu, xưa kia lại còn gốc bệnh, đó là vì nguyên do Thần phi không phải thần thể thuần chủng. Thuộc hạ nghe nói, trong tay thần tôn có mấy viên thần đan, chỉ cần cho Thần phi uống những thần đan đó…”

“To gan, thần đan lẽ nào là thứ ngươi có thể ham muốn.”

Phương tôn đó vẫn chưa nói hết, Hề Cửu Dạ bỗng nhiên quát lên.

Phương tôn già đó giật cả mình, vội vàng quỳ xuống, trong lòng lại càng kêu khổ thấu trời. Những lời này đều là Thần phi bảo ông ta nói, ngay cả trong tay Thần Tôn Bắc Cảnh có thần đan gì ông ta cũng không biết mà.

“Thần Tôn tha mạng, thuộc hạ cũng là vì nghĩ cho Thần phi và thần tự thôi.”

“Thôi đi, việc này không trách ngươi. Ngoài dùng thần đan thì còn có cách nào khác có thể giúp thân thể của Thần phi có chuyển biến tốt không.”

Giữa trán Hề Cửu Dạ hơi chau lại. Thực ra, hắn cũng đoán ra được, chuyện của thần đan là ý của Lan Sở Sở.

Lan Nhi đi theo hắn nhiều năm. Đối với mấy viên thần đan dùng máu thịt của “nàng ấy” luyện thành đó, Lan Nhi vẫn luôn canh cánh trong lòng.

Theo lý mà nói, người đã đi lâu như vậy rồi. Người mà hắn phái đến nhân giới cũng đều bặt vô âm tín. Đáng lẽ, hắn nên hết hi vọng mới đúng, nhưng hắn trước sau vẫn không bằng lòng giao ra mấy viên thần đan đó.

Ngay cả Hề Cửu Dạ cũng không giải thích được, bản thân rốt cuộc là có tâm trạng gì.

“Thần Tôn đại nhân, ngoại trừ thần đan thì quả thực còn có cách khác, chính là tìm được Kim Chủng. Kim Chủng là được ngưng tụ thành từ Kim Linh. Nếu hấp thu được Kim Chủng thì có thể cường thân kiện thể, càng có thể giúp người uống nó sở hữu thể phách, thần thể dũng mãnh.”

Phương tôn đó thấy kế thứ nhất không thành thì lập tức lại đưa ra một chủ ý khác.

Không cần nói, chủ ý này cũng là do Lan Sở Sở đưa ra.

Nữ nhân Lan Sở Sở này lòng dạ hẹp hòi. Hôm nay, ả ta bị phu phụ Vân Sênh Dạ Bắc Minh sỉ nhục trước mọi người, đặc biệt còn bị một đám thần nữ, nữ thần tôn coi thường.

Lan Sở Sở nhìn thấy hết, trong lòng rất hận.

Nếu ả ta cũng sở hữu thuật triệu hoán hoặc là y thuật giống như Vân Sênh thì ả ta trái lại muốn xem thử ai còn có thể chế giễu ả là bông hoa trắng chỉ biết phụ thuộc vào đàn ông.

Ả từng nghe phụ thân mình nói đến sự huyền diệu của Ngũ Hành Chi Linh. Trong đó, Kim Linh có uy lực không thể coi thường nên ả đã có lòng tham. Tuy nhiên, vẫn luôn khổ sở vì không có cớ, lần này ả mượn cơ hội mang thai, vừa đúng lúc đòi hỏi Hề Cửu Dạ.

“Kim Chủng, trong Thần Giới mênh mông, bản tôn phải đi đâu tìm Kim Chủng đây?” Hề Cửu Dạ cũng từng nghe nói sự lớn mạnh của Kim Linh, chỉ là Kim Linh thiên nhiên ở trong trời đất vốn rất ít.

“Không giấu Thần Tôn đại nhân, vừa nãy khi thuộc hạ trị bệnh cho Thần phi đã nhìn thấy trong phòng của Thần phi mấy cây Thiên Canh Trúc mọc rất xanh tươi. Nơi có Thiên Canh Trúc thì ắt hẳn Kim Linh rất dồi dào, có lẽ Thần Tôn đại nhân có thể đến nơi sản sinh Thiên Canh Trúc xem thử.” Vị phương tôn đó nói.

“Thiên Canh Điện… Cũng được, việc này bản tôn đã biết rồi, ngươi đi chăm sóc cho Lan Nhi đi. Nhớ kỹ, phải chăm sóc cẩn thận, nếu có sơ suất gì ta sẽ hỏi tội ngươi.”

Hề Cửu Dạ lập tức quyết định phải đến Thiên Canh Điện xem thử, tìm kiếm Kim Chủng.

Hắn đi Thiên Canh Điện, một mặt là vì Kim Chủng, mặt khác lại là vì một phen khiêu khích của phu phụ Vân Sênh hôm nay khiến Hề Cửu Dạ nổi giận.

Đặc biệt là Dạ Bắc Minh, ông ta là kẻ thù giết cha của hắn. Trong mấy trăm năm nay, Hề Cửu Dạ hầu như tu luyện khắc độ như nhà sư tu khổ hạnh chính là để có thể đánh bại Dạ Bắc Minh.

Nhưng hôm nay nhìn thấy, thực lực của Dạ Bắc Minh còn mạnh hơn so với mong đợi của hắn.

Muốn diệt tận gốc Dạ Bắc Minh thì không thể không có Diệt Thần Tiễn được luyện chế từ Thiên Canh Trúc ngàn năm.

Lại nói Hề Cửu Dạ chiêng trống rùm beng đi đến Thiên Canh Điện, nhưng ở phía khác Diệp Lăng Nguyệt lại không hề biết, bởi vì mình mà cha mẹ ruột của mình và Hề Cửu Dạ suýt chút nữa đã đánh nhau to.

Từ hôm đó, sau khi Diệp Lăng Nguyệt và Vân Sênh tận dụng sức mạnh của nguyên thần giao lưu ở trong Thiên Phủ, Diệp Lăng Nguyệt đối với bệnh tình của lão thành chủ đã có một nhận thức mới.

Nhưng suy nghĩ đến chứng bệnh mà Vân Sênh nói đối với người ngoài quá khó để chấp nhận. Diệp Lăng Nguyệt dứt khoát không giải thích nhiều, mà là tự mình ra tay chữa trị.

Nàng dựa theo lời của Vân Sênh nói, đưa đỉnh tức kiểm tra điểm quan trọng, từ phía thân thể đã chuyển đến phần đầu của lão thành chủ, đặc biệt là não bộ mà Vân Sênh nói.

Lần kiểm tra này, Diệp Lăng Nguyệt mới phát hiện nơi sâu nhất ở não bộ của lão thành chủ quả thực có một vùng nhỏ lốm đốm màu đỏ.

Những đốm này không phải lúc nào cũng tồn tại, mà là khi lão thành chủ thức mới xuất hiện. Vả lại mỗi lần ông ấy phát cuồng hoặc ngửi thấy mùi máu tanh thì những đốm màu đỏ đó sẽ xuất hiện.

Sau khi phát hiện đốm màu đỏ, Diệp Lăng Nguyệt đã thử dùng đỉnh tức nuốt chúng.

Nàng rất nhanh cũng phát hiện, những đốm màu đỏ này khi nuốt chửng lại còn ngoan cố hơn rất nhiều so với những đốm màu đen trong cơ thể mẫu thân mà nàng gặp phải lúc trước.

Nhưng sau một hồi nỗ lực, đốm màu đỏ tuy không bị nuốt chửng hoàn toàn, song tần suất chúng xuất hiện đã thấp hơn rất nhiều.

Diệp Lăng Nguyệt tiếp tục cố gắng, tiến hành trị liệu bước thứ hai, để thành chủ Hoàng Tuyền thường xuyên cùng lão thành chủ làm một số việc mà trước khi lão thành chủ chưa phát bệnh thích làm. Ví dụ như uống trà, thậm chí là luyện khí, xem một số tranh vẽ linh vân.

Diệp Lăng Nguyệt cũng là sau này mới biết, tài nghệ linh vân của thành chủ Hoàng Tuyền là kế thừa từ lão thành chủ.

Như vậy, tâm trạng của lão thành chủ cũng ngày càng trở nên hòa nhã. Nhưng việc khiến Diệp Lăng Nguyệt và thành chủ Hoàng Tuyền thất vọng là dù bệnh tình của lão thành chủ đã có biến chuyển tốt, song ông ấy trước sau vẫn không mở miệng nói chuyện, cũng không nhận ra thành chủ Hoàng Tuyền và Tư Tiểu Xuân.

Chớp mắt lại qua ba bốn ngày, lúc này, Diệp Lăng Nguyệt đã đến phủ thành chủ gần hai mươi ngày rồi.

Hôm nay, Diệp Lăng Nguyệt vẫn như thường ngày sau khi thay lão thành chủ kiểm tra thân thể thì nhất thời không có việc gì nên tiện tay nhặt một que gỗ lên rồi vẽ vân kiếm lên trên đó.

Do tài lực có hạn, Diệp Lăng Nguyệt hiện giờ sẽ không dễ dàng động tay điêu khắc vân kiếm, vì vậy chỉ là vẽ ra trước. Đúng vào lúc Diệp Lăng Nguyệt điêu khắc xong một linh vân, nàng bỗng cảm thấy thần thức mình chuyển động.