Cánh của ngựa trời cánh đỏ gãy hết. Nhất thời, máu huyết nhỏ xuống như mưa.

Tiểu tử giỏi đấy, hổ không ra oai, ngươi thật sự coi lão nương ăn chay à. Trong đôi mắt Vân Sênh, bất giác có mấy phần lạnh thấu xương, bà nắm chặt thanh quyền trượng trong tay.

Nhưng không chờ Vân Sênh ra tay, trên eo bà ấy đã có thêm một bàn tay, Dạ Bắc Minh chặn ở bên cạnh bà ấy, thân hình bất động tựa như bàn thạch vậy.

Đừng nói chỉ là hành động khiêu khích của Hề Cửu Dạ, dù phía trước là ngàn quân vạn mã thì Dạ Bắc Minh cũng có thể chặn hết chúng lại.

“Con mèo hoang của ta, việc này để ta là được rồi.”

Một luồng sức mạnh như sóng thần từ mặt đất trào lên. Bốn con ngựa trời cánh đỏ nặng trịch trong không trung, bùm một tiếng đã nổ tung.

Một con ngựa to lớn, còn mang theo mùi máu tanh nồng, nện xuống trước mặt Lan Sở Sở và Hề Cửu Dạ.

“Á.”

Mắt con ngựa lớn như chuông đồng đó lồi cả ra, chảy đầy máu.

Nỗi kinh sợ mà Lan Sở Sở phải chịu lúc này còn lớn hơn trước đó. Ả ta kêu lên kinh hãi một tiếng, hai chân mềm nhũn, tê liệt trong lòng của Hề Cửu Dạ.

Hai đại thần tôn, người này đánh qua người kia đánh lại. Bên ngoài nhìn vào đều là thân hình bất động. Nhưng trong chớp mắt, bốn con ngựa trời cánh đỏ đã bị tiêu diệt. Chúng thần có mặt tại đó đều đưa mắt nhìn nhau.

“Dạ Bắc Minh, đó là vật cưỡi của ta, ông làm thế là có ý gì!”

Hề Cửu Dạ nhìn chăm chú. Cái tay ôm Lan Sở Sở đó có thể nhìn thấy gân xanh nổi lên, ngay cả làm đau Lan Sở Sở cũng không biết.

“Thần Tôn Bắc Cảnh, nếu ngươi muốn trút giận thì cứ trút lên bản tôn. Ta ra tay, chỉ là không muốn để những thứ ô uế đó làm bẩn mắt nữ nhân của ta.”

Dạ Bắc Minh nói đoạn, ôm lấy vợ yêu, ném lại cho chúng thần một bóng lưng rất ngầu.

Chúng thần khi nhìn thấy, lúc này mới tỉnh giấc mộng.

Những thần nữ, nữ thần tôn trước đây còn ái mộ Hề Cửu Dạ, nhao nhao đưa ánh mắt nhìn về phía Lan Sở Sở dung nhan xơ xác.

Thần Tôn Bát Hoang nói, không muốn để thứ ô uế làm ô nhiễm mắt nữ nhân của ông ấy, vậy nhìn lại Thần Tôn Bắc Cảnh… Ôi, quả nhiên vẫn là Thần Tôn Bát Hoang chiếm ưu thế hơn.

Chỉ là, tại sao người đàn ông tốt như thế lại đã có Thần Hậu chứ. Họ nhao nhao lắc đầu, xúc động vô cùng, sau đó tiến vào Thiên Miếu dự yến.

Một câu nói của Dạ Bắc Minh khiến Hề Cửu Dạ rất khó chịu.

Hắn và phu thê Dạ Bắc Minh vẫn luôn là kẻ thù truyền kiếp. Nhiều năm trước, tuy đã ký hiệp định đình chiến nhưng thù hận đối với phu thê Dạ thị trong lòng hắn lại ngày càng mãnh liệt hơn.

Song đối đầu gay gắt như vậy thì lại là lần đầu tiên.

“Cửu Dạ ca ca, tay của huynh.”

Lan Sở Sở vốn còn muốn tiếp tục vờ yếu ớt, nhưng người đều đã đi hết rồi, ả ta cũng không thể giả vờ tiếp nữa.

Lại thêm hành động đẫm máu vừa nãy của Dạ Bắc Minh quả thực khiến ả ta rất không thoải mái. Ả hiện giờ cảm thấy từng cơn khó chịu trong bụng.

Nghe thấy tiếng kêu đau, Hề Cửu Dạ mới sực tỉnh lại.

Hắn cúi đầu nhìn. Trên cánh tay trắng nõn của Lan Sở Sở đã xuất hiện thêm mấy dấu tay màu tím xanh, vẻ lạnh giá trên mặt hắn giảm bớt.

“Lan nhi, xin lỗi, ta thất lễ rồi. Nếu nàng không thoải mái thì chúng ta không tham gia lần thọ yến này cũng được. Quà mừng thọ của Thiên Đế ta sai người đưa vào là được.” Hề Cửu Dạ nói đoạn, bế Lan Sở Sở lên, bóng người lóe một cái đã biến mất.

Trong Thiên Miếu, Dạ Bắc Minh buồn cười nhìn tiểu nữ nhân của mình một cái.

Từ lúc vào đến giờ, tâm trạng của Vân Sênh hình như đã tốt lên không ít.

“Xem bộ dạng của nàng kìa, chẳng qua là giáo huấn đôi cặn bã đó một chút mà nàng đã vui như vậy ư? So với nỗi khổ mà con gái chúng ta phải chịu, sự trừng phạt này còn nhẹ đấy.”

Nói đến mức độ nhỏ nhen thì Dạ Bắc Minh còn hơn cả Vân Sênh.

Đặc biệt là vừa nãy, ông ấy nghe thấy Lan Sở Sở nói ả ta đã mang thai.

Dựa vào cái gì mà con gái bảo bối của ông ấy chịu khổ ở nhân giới, còn nữ nhân đó lại được người ta yêu thương chứ.

Hề Cửu Dạ đó đúng là mắt mù rồi, lại thích loại nữ nhân trắng bệch đó.

“Ai nói thiếp vui vì việc đó. Ta nói đàn ông các chàng chính là mắt kém, lẽ nào chàng không nhìn ra Lan Sở Sở có chút khác thường?”

Vân Sênh vốn dĩ cũng rất tức giận đối với chuyện Lan Sở Sở mang thai, hận không thể đá một cước vào đứa con của Lan Sở Sở.

Bà được gọi là Y Phật nhưng không có lòng dạ Phật Tổ. Trên thực tế, một vài nét âm hiểm của Diệp Lăng Nguyệt đều là di truyền.

Vân Sênh bốc một miếng bánh ngọt rồi cắn mấy miếng rất mất hình tượng.

“Đều đã là người làm mẹ rồi, còn không ra dáng như vậy. Bụng ở trên người nữ nhân khác, ta còn để mắt gì chứ?”

Dạ Bắc Minh lau đi vụn bánh ở bên môi của thê tử một cách uể oải, rồi bỏ vào trong miệng của mình như thể bên cạnh không có người vậy, không hề để ý đến biểu cảm của một đám nữ thần tôn, thần nữ bên cạnh. Sau khi nhìn thấy cảnh đó, tâm hồn thiếu nữ vỡ tan thành các mảnh thủy tinh.

“Vừa nãy Lan Sở Sở không phải nói bụng ả ta không được khỏe sao, làm kinh động đứa con mới ba tháng của ả ta. Nhưng sau đó, thiếp phát hiện là thiếp thật sự trách lầm ả ta rồi. Vừa nãy thiếp nhìn kỹ ả ta mấy cái thì lại bất ngờ khiến thiếp phát hiện, trong bụng ả ta có cổ quái.”

Vân Sênh nói đoạn, trong đôi mắt trong như nước mùa thu lóe qua một tia sáng xảo quyệt. Đôi đồng tử đó của bà ấy hơi thu lại, lộ ra màu sắc khác.

Y Phật Vân Sênh sở dĩ có thể hơn người khác một bậc về mặt y thuật là nhờ mắt thần nông độc môn gia truyền của bà ấy, thứ đó còn lợi hại hơn cả tia X quang của hiện đại.

“Động thai, thai ba tháng mà nàng cũng có thể nhìn ra khác thường ư?”

Dạ Bắc Minh cũng là người làm cha mấy lần rồi, nghe xong cũng cảm thấy có hơi kỳ lạ.

“Thứ mà Lan Sở Sở đang mang trong bụng này chỉ e có chút vấn đề, nhìn thế nào cũng không giống là thai nhi bình thường. Đường đường Thần Tôn Bắc Cảnh, phát hiện ái phi của mình sinh hạ một mầm tai họa không biết thần tộc của mình sẽ có phản ứng gì nhỉ?”

Vân Sênh nói có vẻ vui trên nỗi đau người khác. Bà ấy không thể chờ đợi được, muốn xem thử qua mấy tháng nữa Thần phi Bắc Cảnh sẽ sinh hạ thứ gì.

Xảy ra xung đột với Dạ Bắc Minh rồi cụt hứng bỏ về, trên đường quay về Bắc Cảnh, Lan Sở Sở bỗng nhiên đau bụng không thôi. Khi hai người về đến Bắc Cảnh, Hề Cửu Dạ lập tức sai người truyền triệu phương tôn, nổi tiếng nhất của Bắc Cảnh đến chẩn đoán.

Phương tôn đó lên trước kiểm tra một lúc. Ông ta không có mắt thần nông như của Vân Sênh, dĩ nhiên là không nhìn ra vấn đề trong bụng Lan Sở Sở.

Chờ lúc phương tôn đó đang muốn đứng dậy, chuẩn bị đến trình báo với Hề Cửu Dạ thì bị Lan Sở Sở gọi lại.

“Phương tôn đại nhân, ta và hài nhi của ta tình trạng thế nào?”

Lan Sở Sở vẫn là rất xem trọng đứa con trong bụng, suy cho cùng đây là đứa con đầu tiên của ả và Hề Cửu Dạ. Ban đầu vì để diệt trừ Dạ Lăng Nguyệt nên ả nén đau để mất đứa con thứ nhất rồi, lần này đứa bé tuyệt đối không thể có bất cứ sơ suất nào nữa.

“Khởi bẩm Thần phi, xin Thần phi yên tâm, người chỉ là động thai khí, cần nằm yên trên giường tịnh dưỡng mấy ngày là được. Sau khi tiểu nhân trở về sẽ kê một vài đan dược cho Thần phi uống là đỡ thôi.”

Thần tôn đó nói động viên.

“Chỉ là động thai khí? Phương tôn đại nhân, ông nhất định là xem nhầm rồi. Bổn phi rõ ràng là khí huyết không đủ, lại bị kinh hãi nên dẫn đến vị trí thai nhi không ổn định, cần thần đan để giữ thai. Lời bổn phi nói ông hiểu rồi chứ?”

Lan Sở Sở vừa nghe xong thì nói với ý vị sâu xa.