“Ngươi là Hoang Cổ Thánh Thể!”
Bên ngoài đại điện, Diệp Tinh Vân giãy giụa đứng dậy, cảm thấy ngực đau nhức từng cơn. Nhưng tốt xấu gì hắn ta cũng là Tinh Thần Vương Thể, thể chất mạnh hơn thiên kiêu bình thường quá nhiều. “Ta nói rồi, không cần thiết luận bàn, bởi vì kết quả căn bản không có gì bất ngờ cả.” Quân Tiêu Dao khẽ lắc đầu và nói. “Còn chưa kết thúc, trước đó là ta chưa chuẩn bị tốt.” Diệp Tinh Vân cắn chặt khớp hàm, tất nhiên hắn ta không cam lòng chật vật dừng tay như vậy. “Thiếu gia, ngài...” Lão bộc Phúc bá của Diệp Tinh Vân muốn nói lại thôi. “Loạn Tinh Chỉ!” Diệp Tinh Vân trực tiếp bùng nổ, điểm ra một ngón tay. Trong phút chốc, sức mạnh tinh thần hội tụ, hóa thành một ngón tay cổ xưa, cứ như có thể nghiền nát sao trời thiên ngoại. “Vô vị.” Quân Tiêu Dao lại đưa tay vỗ một cái. Khí huyết kim sắc dâng trào, hóa thành cự chưởng pháp lực kim sắc, trực tiếp chụp đứt ngón tay kia. Ngay sau đó, Quân Tiêu Dao đưa tay trảo một cái, pháp lực mênh mông, ngưng tụ thành một trường mâu màu tím đen, cháy lên minh viêm địa ngục. Đó là Minh Thần chi Mâu trong tuyệt học Tượng Thần Trấn Ngục Kính. Quân Tiêu Dao ném mạnh Minh Thần chi Mâu ra. Hư không phát ra tiếng rít, chấn động ra sóng gợn! Minh viêm cuộn trào, Minh Thần chi Mâu bén nhọn trực tiếp đâm thẳng về phía Diệp Tinh Vân! Cảm nhận được uy lực của Minh Thần chi Mâu, sắc mặt Diệp Tinh Vân cũng thay đổi đột ngột. “Thiên Tinh Thuẫn!” Diệp Tinh Vân lấy ra một món binh khí vương hầu, là một tấm chắn tinh quang lộng lẫy. Nhưng điều khiến người ta hít hà một hơi là… Minh Thần chi Mâu được gia trì bốn trăm triệu cân cự lực đâm lên Thiên Tinh Thuẫn, trực tiếp xuyên thủng nó, làm nó tan nát cả ra. Trên mặt Diệp Tinh Vân xuất hiện chút kinh sợ. Thủ đoạn của Quân Tiêu Dao làm hắn ta cảm giác sởn tóc gáy, sống lưng phát lạnh. “Thôn Tinh Hắc Động Chưởng!” Diệp Tinh Vân lấy ra át chủ bài tuyệt học của mình, Linh Hải tinh thần đặc thù trong đan điền bị thúc giục tới cực hạn. Hắn ta đấm ra một chưởng, cứ như hiện hóa ra một hắc động. Minh Thần chi Mâu trực tiếp bị nuốt vào hắc động. Nhưng Diệp Tinh Vân cũng bị phản phệ, liên tiếp lui mấy chục bước, miệng ói máu tươi, cánh tay xuất chưởng cũng đang run rẩy kịch liệt. “Kết thúc.” Quân Tiêu Dao lại thi triển Binh Phạt Quyết. Kim quang vô tận bùng nổ, hóa thành hàng vạn thần binh, đao thương kiếm kích, búa rìu câu xoa, chúng như nước lũ rít gào, tua nhỏ cả hư không. Uy lực này khiến rất nhiều thiên kiêu tuổi trẻ các thế lực biến sắc, trong lòng sợ hãi. “Tinh Thần Chân Thân!” Diệp Tinh Vân thấy thế thì ngửa mặt lên trời gào rống, hoàn toàn không áp chế cảnh giới của mình nữa. Tu vi Chân Linh Cảnh Ngũ Trọng bùng nổ. Hắn ta biết, nếu mình tiếp tục áp chế cảnh giới thì e rằng thật sự sẽ bị Quân Tiêu Dao trấn áp. Nhưng mà, sắc mặt Quân Tiêu Dao cũng không có nửa điểm dao động. Hắn cũng hoàn toàn triển lộ tu vi của bản thân. Oanh! Tu vi Chân Linh Cảnh Cửu Trọng điên cuồng tuôn ra, pháp lực kim sắc giống như ngọn lửa thiêu đốt bốc cháy lên! “Cái này... Đây là, Chân Linh Cảnh Cửu Trọng Thiên!” “Sao có thể, Thần Tử Quân gia mới mười tuổi mà!” Ngay khi Quân Tiêu Dao hoàn toàn bùng nổ tu vi, trong toàn bộ đại điện, tất cả mọi người đều đại kinh thất sắc, giống như thấy quỷ! Mà sắc mặt Diệp Tinh Vân cũng đọng lại, trong lòng lạnh lẽo. Quân Tiêu Dao nhỏ tuổi hơn mà cảnh giới còn cao hơn hắn ta. Quan trọng nhất là, còn soái hơn hắn ta! Chỉ hỏi Diệp Tinh Vân có tức hay không? Oanh! Hai người oanh kích chiêu thức, nhưng kết quả không có gì bất ngờ cả. Hoang Cổ Thánh Thể có thể vững vàng ngăn chặn Tinh Thần Vương Thể của Diệp Tinh Vân. Cảnh giới của Quân Tiêu Dao cũng cao hơn Diệp Tinh Vân. Cuối cùng, Diệp Tinh Vân miệng phun máu, xương ngực vỡ vụn, cả người đều là vết thương đổ máu, giống như cái túi rách bị đánh bay, lại văng mạnh ra khỏi đại điện. “Thiếu gia!” Phúc bá biến sắc, vội vàng tra xét tình hình của Diệp Tinh Vân. Sau khi tra xét rõ ràng, Phúc bá hơi nhẹ nhàng thở ra. Tuy Diệp Tinh Vân bị thương rất nặng, nhưng cũng không tổn thương đến căn cơ. Sắc mặt Diệp Tinh Vân trắng bệch, dùng vẻ mặt không cam lòng mà nhìn Quân Tiêu Dao. “Tiêu Dao ca ca thật soái!” Đôi mắt xinh đẹp của Khương Lạc Ly ánh lên ngôi sao nhỏ, vẻ mặt si mê nhìn chằm chằm vào Quân Tiêu Dao mà ch ảy nước miếng. Nàng ăn bản không nhìn Diệp Tinh Vân thêm một cái. Diệp Tinh Vân thấy thế thì một ngụm tâm đầu huyết trào lên, lửa xông lên trán, trực tiếp ngất xỉu. Mà trong thời khắc ngất đi, ý thức của Diệp Tinh Vân như đi tới một nơi kỳ dị, đưa mắt nhìn ra, một tòa tinh cung hùng tráng rộng lớn đứng sừng sững giữa vũ trụ sao trời. Mà ở phía trước tinh cung, một bóng dáng khoác nhật nguyệt sao trời, đưa lưng về phía hắn ta, cứ như bước lên phía trên chư thiên! Nhưng mà, còn không đợi Diệp Tinh Vân cẩn thận điều tra, ý thức của hắn ta đã hoàn toàn rơi vào hắc ám... … Trong cả tòa đại điện, không khí tĩnh mịch. Diệp Tinh Vân đường đường là thiên chi kiêu tử của Hoang Cổ Diệp thị, giờ phút này lại khó thở công tâm, hộc máu ngất đi. Nếu không tận mắt nhìn thấy, bọn họ tuyệt đối sẽ không tin, Quân Tiêu Dao năm nay mười tuổi lại dễ dàng đánh bại Diệp Tinh Vân như vậy. Hơn nữa quan trọng nhất là, so sánh với Diệp Tinh Vân chật vật không chịu nổi, Quân Tiêu Dao lại mang dáng vẻ bạch y không dính bụi trần, thậm chí không có một nếp nhăn. Cái này đã không gọi là luận bàn, mà là hoàn hoàn nghiền áp! “Thần Tử Quân gia lại kh ủng bố đến mức này!” Rất nhiều người thầm nghiêm nghị trong lòng. Một lão giả râu bạc trắng tiên phong đạo cốt cũng cảm thán: “Đại thế tiến đến, Thần Tử Quân gia sẽ là một trong những tân tinh lộng lẫy nhất thế hệ này, định sẵn sẽ lưu danh sách sử...” “Người mở miệng là lão đạo nhân của Đạo Cực Thiên Tông, từng giảng đạo cho Bắc Sơn, ngài ấy lại đánh giá Thần Tử Quân gia cao như vậy...” Nghe đánh giá của lão giả râu bạc trắng - Cũng chính là lão đạo nhân Đạo Cực Thiên Tông, trong lòng mọi người càng kinh hãi. Mà công chúa mỹ nhân của vương triều Đại Thương cũng thất thần, tự lẩm bẩm: “Gặp được Thần Tử lỡ cả đời, nam nhi khác khó mà đập vào mắt...” Lời Đại Thương công chúa nói cũng làm rất nhiều nam tử nghe thấy tiếng cõi lòng mình tan nát.