“Ngươi có phiền hay không, vì sao cứ lôi kéo Tiêu Dao ca ca không buông vậy?”
Tiểu nha đầu Khương Lạc Ly này không vui. Nàng còn muốn tâm sự thật nhiều với Quân Tiêu Dao, giao lưu cảm tình một chút. Kết quả Diệp Tinh Vân này lại không biết tốt xấu, chặn ngang một tay. “Lạc Ly, ta chỉ muốn...” Diệp Tinh Vân xanh cả mặt, Khương Lạc Ly kêu luôn thành Tiêu Dao ca ca rồi. Khương Lạc Ly không kiên nhẫn nói: “Muốn cái gì, đánh hỏng mặt của Tiêu Dao ca ca thì ngươi đền được không?” “Ta con mẹ...” Diệp Tinh Vân nghẹn họng, sắc mặt đỏ lên, thiếu chút nữa không nhịn được mà mắng th ô tục. Vẻ ngoài soái khí thì cao hơn người ta một bậc sao, có thể muốn làm gì thì làm à? Trong lòng Diệp Tinh Vân càng thêm đố kỵ. Quân Tiêu Dao cũng câm nín, Khương Lạc Ly thật sự có thể đảm nhiệm hội trưởng hiệp hội bề ngoài. “Không cần, nếu ngươi một hai muốn luận bàn với bản Thần Tử, vậy ra tay đi.” Quân Tiêu Dao đặt một tay sau người, bình đạm nói. “Tiêu Dao ca ca, ngươi...” Khương Lạc Ly chần chờ. Nàng cũng lo lắng Quân Tiêu Dao sẽ bị Diệp Tinh Vân áp chế. “Chậc chậc, mới đây mà Lạc Ly đã bắt đầu lo lắng cho hôn phu tương lai sao?” Khương Thánh Y đứng bên cạnh lộ ra hàm răng, khẽ cười nói. “Nào có...” Gương mặt xinh đẹp của Khương Lạc Ly đỏ ửng. Sắc mặt Diệp Tinh Vân sa sầm, gấp không chờ nổi muốn chứng minh chính mình. Hắn ta áp chế tu vi đến Thần Cung Cảnh Cửu Trọng Thiên. Quân Tiêu Dao lạnh nhạt nói: “Ngươi có thể ra tay trước, hơn nữa không cần áp chế cảnh giới.” “Không cần.” Diệp Tinh Vân trực tiếp từ chối. Hắn ta biết, nếu mình thật sự làm vậy thì Quân Tiêu Dao cũng có lý do giải vây cho thất bại của mình. Như vậy sẽ không có hiệu quả trang bức vả mặt, vậy làm sao khiến Khương Lạc Ly lau mắt mà nhìn? “Ai...” Quân Tiêu Dao thở dài. Hắn không nói gì nữa, chỉ trực tiếp thúc giục Tượng Thần Trấn Ngục Kính. Trong một năm bế quan này, Quân Tiêu Dao lại thức tỉnh một vạn cự tượng vi lạp. Nói cách khác, hiện tại Quân Tiêu Dao thức tỉnh chừng bốn vạn cự tượng, tương đương với bốn trăm triệu cân cự lực! Bốn trăm triệu cân cự lực là khái niệm gì? Một chưởng đủ để chụp nát Thái Cổ Sơn Nhạc, đánh bẹp Cửu Thiên Tinh Thần! Ầm ầm ầm! Trong cơ thể Quân Tiêu Dao, thánh huyết ánh vàng rực rỡ đang sục sôi! Khí huyết kim sắc mãnh liệt trào ra trong cơ thể, mơ hồ như hình thành một hư ảnh tượng thần Thái Cổ, trấn áp sao trời chư thiên! Quân Tiêu Dao vô cùng đơn giản mà đẩy ngang một tay ra. Cứ như tay cổ thần mở cõi chui ra từ dưới đất, dao động mạnh mẽ tuyệt đối, khiến hư không chấn động, cả tòa đại điện đều phát ra tiếng nổ vang kịch liệt! Người toàn trường tiến đến dự tiệc, cho dù là thiên kiêu tuổi trẻ hay là nhân vật thế hệ trước, đều không nhịn được đứng dậy, vẻ mặt nghẹn lời! Sức mạnh mang uy áp kinh khủng kia khiến rất nhiều nhân vật của thế hệ trước cũng có cảm giác run sợ trong lòng. Còn về Diệp Tinh Vân, giờ phút này như bị sét đánh, sợ đến mức sắc mặt kịch biến! … “Thực lực của ngươi, sao có thể!” Diệp Tinh Vân phát ra tiếng gào rống. Cảm nhận được uy thế kia của Quân Tiêu Dao, da đầu hắn ta như muốn nổ tung! Kinh tủng! Chấn động! Không thể tin được! Con mẹ nó cái này cũng được gọi là tầm thường không có gì nổi bật sao? Diệp Tinh Vân thật sự muốn chửi má nó trong lòng. Không chỉ hắn ta mà đám khách nhân chung quanh cũng như thạch hóa. Câu nói “Tầm thường không có gì nổi bật” này của Thần Tử Quân gia thật sự rất có linh tính. Trái tim Diệp Tinh Vân run lên, nhưng dù thế nào thì hắn ta cũng là thiên chi kiêu tử của Hoang Cổ Diệp thị, tố chất tâm lý không kém, hắn ta trực tiếp phản ứng lại. “Trích Tinh Thủ!” Diệp Tinh Vân không hề giữ lại, trực tiếp thi triển ra thủ đoạn mạnh mẽ tuyệt đối của mình. Vốn dĩ hắn ta còn muốn thử một chút, nhưng hiện tại hoàn toàn không cần. Diệp Tinh Vân vươn tay ra, pháp lực tinh thần mãnh liệt ngưng tụ thành một bàn tay khổng lồ rực rỡ lung linh, tinh quang lộng lẫy, cứ như lạc ấn quỹ tích vận chuyển của quần tinh. Đây là thần thông võ học uy lực cường đại mà chỉ có Tinh Thần Vương Thể mới thi triển ra được. Mà bàn tay khổng lồ tinh thần này va chạm với bàn tay của Quân Tiêu Dao. Pháp lực kim sắc mãnh liệt ngập trời, trực tiếp phá vỡ bàn tay khổng lồ tinh thần, đánh thẳng về phía Diệp Tinh Vân. Rắc! Kèm với tiếng nứt xương liên tục, Diệp Tinh Vân trực tiếp bị đánh bay ra đại điện, kéo ra một hàng quỹ đạo trên mặt đất. Toàn trường tĩnh mịch. Nhìn Diệp Tinh Vân bay ra ngoài đại điện, không ngừng ho ra máu, rất nhiều thiên kiêu đều cảm thấy lông tơ cả người dựng ngược. Sau đó ánh mắt bọn họ nhìn về phía Quân Tiêu Dao đều mang theo chút hoảng sợ. Quái vật! Một tiểu quái vật chân chân chính chính! Diệp Tinh Vân cũng không phải hạng vô danh tiểu tốt gì, mà là thiên chi kiêu tử của Hoang Cổ thế gia Diệp gia, càng đừng nói hắn ta có được Tinh Thần Vương Thể. Thiên kiêu tuổi trẻ như vậy lại bị Quân Tiêu Dao năm nay mười tuổi một chưởng chụp bay, cái này không phải quái vật thì là gì? Đừng nói những người này, cả đám người Khương Lạc Ly, Khương Thánh Y cũng ngơ ngác giương môi đỏ, có chút không thể tin. Nhưng sau đó, đôi mắt trong suốt của Khương Lạc Ly liên tục hiện lên tia sáng kỳ dị. Theo tiêu chuẩn chọn phu quân của nàng thì đầu tiên là phải soái, đây là quan trọng nhất. Nếu dưới tiền đề đã soái mà thực lực còn rất cao, vậy càng viên mãn. Quân Tiêu Dao phù hợp với hình tượng chân mệnh thiên tử trong lòng Khương Lạc Ly một cách hoàn mỹ. Còn về Khương Thánh Y, con ngươi trong trẻo cũng hiện lên chút khác thường. “Quả nhiên khí huyết kim sắc kia là Hoang Cổ Thánh Thể thật rồi.” Khương Thánh Y thầm nói dưới đáy lòng. Không chỉ nàng, đôi mắt của rất nhiều đại nhân vật ở đây cũng chợt lóe, đã nhìn ra. “Thì ra thật sự là Hoang Cổ Thánh Thể, khó trách mười năm trước có thể dẫn động dị tượng Vạn Thánh Triều Bái.” “Dù sao cũng là Nhân Tộc Thánh Thể, nhưng không phải nghe đồn Hoang Cổ Thánh Thể đã thành phế thể yếu ớt sao, vì sao Thần Tử Quân gia vẫn lợi hại như vậy?” “Chẳng lẽ Quân gia hao phí số lượng lớn tài nguyên, trợ giúp Thần Tử Quân gia đánh vỡ vài sợi gông xiềng?” “Rất có khả năng, nhưng dù vậy, con đường của Hoang Cổ Thánh Thể cũng không dài.” Quân Tiêu Dao vừa ra tay, gần như toàn trường đều xác định, thể chất của hắn chính là Hoang Cổ Thánh Thể muôn đời không có một. Nếu ở trong năm Hoang Cổ, Hoang Cổ Thánh Thể đủ có thể xưng vương, sánh vai với Đại Đế, vật lộn với Cổ Hoàng. Nhưng ở thời đại cận cổ, địa vị của Hoang Cổ Thánh Thể có vẻ khá xấu hổ.