Bàn Vân sơn, mây tụ cao như núi.

Là một địa phương kỳ quái.

Là nơi thần, tiên, yêu, ma, quỷ và nhân gian giới giao nhau, được che phủ bởi tầng tầng lớp lớp mây, sươn mù lượn lờ, cơ hồ không thể nhìn rõ con đường trước mặt. Nếu không cẩn thận một bước thôi cũng có thể vạn kiếp bất phục, sinh tử không rõ. Trên núi quanh năm bị yêu khí, ma khí bao trùm, bởi vì thần, tiên cũng chỉ ở dưới chân núi cho nên trên đỉnh núi thần khí cũng rất yếu ớt. Vì vậy lại trở thành nơi cực lạc cho các tiểu yêu, bọn chúng cả ngày ở trong núi cuồng hoang, chờ có phàm nhân hay súc vật nào đi lạc vào núi thì sẽ trở thành tế phẩm cho ngũ tạng miếu của chúng.

“Tiên nhân, nơi này thật là đáng sợ, chúng ta trở về đi.” An hồ ly từ trong bao quần áo ló đầu ra, sợ hãi lên tiếng.

Trong núi yêu khí rất nặng, còn hơn cả yêu khí của nó, nên biết rằng ở yêu giới, đại yêu ăn thịt tiểu yêu để hút lấy công lực là chuyện thường ngày ở huyện, cho nên An hồ ly có chút sợ hãi.

Bạch Tử Phi nhăn mặt “ không sao, có ta ở đây, ngươi lây nhiễm tiên khí của ta, nhất định sẽ không bị yêu quái xâm nhập”

“Tiên nhân, ta biết trên người ngươi có tiên vị, nhưng nơi này mấy trăm năm qua chưa từng có tiên nhân đến, hơn nữa tiên khí trên người ngươi cũng rất yếu…” An hồ ly vừa nấp vào bao quần áo vừa làm ra vẻ bất đặc dĩ “ tiên nhân, ngươi chẳng qua chỉ là tiên nhân hộ đan của đại đệ tử của Huyền Thiên Đại Thần mà thôi”

Bạch Tử Phi trán nổi gân xanh “ được rồi, ta biết thân phận của mình, không cần ngươi nhắc nhở nhưng dù sao ta vẫn là một tiên nhân ah”

“Đúng vậy đúng vậy, ” An hồ ly giống như hiểu ra vấn đề “ là tiểu cu li tiên nhân thôi”

“Ngươi!”

Bạch Tử Phi bị nó làm cho tức điên lên rồi, suýt chút nữa thì hất nó văng ra ngoài.

An hồ ly lập tức ngoan ngoãn “ uy, đừng hất ta nha, ta có thể hỗ trợ cho ngươi trảm yêu trừ ma, ta còn giúp ngươi hái Tu Hồn thảo nha, không có ta thì ngươi cái gì cũng không thể”

Bạch Tử Phi thật muốn một pháp bóp chết An hồ ly.

Hắn thật không ra làm sao mà, nuôi một thư đồng thì thư đồng cũng dám khi dễ hắn, nuôi chó thì chó cắn mông hắn, vất vả lắm mới bắt được một con hồ ly, tính dưỡng thành sủng vật ai ngờ hồ ly còn kiêu ngạo hơn hắn, hết lần này tới lần khác uy hiếp hắn.

Được, hắn ngậm miệng, cái gì cũng không nói.

Vì thế một tiên một hồ tiếp tục hành trình đi vào Bàn Vân sơn, trong núi không có phong cảnh gì, thậm chí cò vì hỗn hợp khí yêu ma mà nơi này chỉ có đất đá khô cằn, không một ngọn cỏ. Trong núi mây mù lượn lờ, xòe bàn tay cũng không thấy rõ, cho nên Bạch Tử Phi cẩn thận bước từng bước một, sợ rằng chỉ nhầm một bước là rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Nhưng An hồ ly ở trong lồng dù có tiên khí của hắn hỗ trợ thì vẫn thu hút được sự chú ý

“Có sinh yêu đến đây.”

“Như là hồ ly.”

“Còn người kia, hình như là tiên nhân”

“Tiên khí yếu lắm, hẳn là hắn rất dễ khi dể ah”

An hồ ly ở trong bao quần áo khẩn trương đến mức run rẩy, mồ hôi tuôn như tắm, hai hàm răng thì va lập cập…

Bạch Tử Phi vội vàng đè bao quần áo trấn an “ đừng sợ, còn có ta ở đây. Ta là tiên, chúng nó dù thế nào cũng không dám tấn công”

“Ta biết, tiên nhân, ngươi là tiên, ta không sợ. . . . . .” An hồ ly liều mạng nấp sâu hơn trong bao quần áo “ ta không sợ mới lạ, ta sợ muốn chết, tiên nhân, nơi này có yêu rất lợi hại ah”

“Yêu này không thể tới gần chúng ta được, chúng ta mau đi lên tới đỉnh là được rồi” Bạch Tử Phi mặc kệ cái gì đang đuổi theo mình, cũng không để ý tới những lời bàn tán, chỉ cẩn thận bước đi thật nhanh.

Bọn họ chỉ cần đi thêm một đoạn nữa thì tốt rồi, chỉ cần…

Bá!

Bỗng nhiên Bạch Tử Phi cảm thấy trong không khí như có cái gì đó đột nhiên xuất hiện, giống như một chuỗi điện lưu từ nơi xa xôi truyền đến

“Không tốt!” Bạch Tử Phi đột nhiên dừng lại “Sơ Thất gặp nạn”

“A? Cái gì?” An hồ ly liền thò đầu ra hỏi “ tiên nhân, ngươi cảm ứng được gì?”

“Ta để lại tiên thuật trên kiếm của Vân Tịnh Thư, một khi hắn vận dụng tiên pháp là ta có thể cảm ứng được. Lúc này tiên thuật trở nên mạnh mẽ, chứng tỏ Vân Tịnh Thư đang vận dụng nó, vậy nhất định là có yêu quái đang ở cạnh Sơ Thất, muốn chiếm thân thể nàng” Bạch Tử Phi khẩn trương phi thường, nếu lúc này hắn ở bên cạnh nàng thì tốt rồi, giờ mọi việc đều chỉ trông cậy vào Vân Tịnh Thư, cũng không biết hắn có thể đối phó được với yêu vật hùng mạnh hay không?

Bạch Tử Phi càng nghĩ càng cảm thấy bất an, liền đưa tay lôi An hồ ly từ trong bao quần áo ra “bây giờ ta dùng tiên pháp đưa ngươi trở về để bảo hộ cho Sơ Thất, được không?”

“Ai ai ai, tiên nhân!” An hồ ly không ngờ hắn lại kích động như vậy, vội đè tay hắn lại khuyên can “ tiên nhân, ngươi đứng kích động, chẳng phải Vân công tử kia rất lợi hại sao? ngươi còn lo lắng gì nữa. Hắn kiếm pháp cao thâm lại có tiên thuật của ngươi hộ thân thì không tiểu yêu nào có thể làm hại Sơ Thất tiểu thư được đâu. Tiên nhân, bây giờ ngươi để ta quay về thì khi tìm được Tu Hồn thảo, ngươi làm sao mà lấy?”

Tu Hồn thảo bình thường đều mọc nơi vách núi đen, là nơi tối tăm nhất, người bình thường không nhìn thấy đương nhiên lại càng không thể hái. Lần này hắn mang theo An hồ ly là muốn nhờ khứu giác nhạy bén của nó để tìm Tu Hồ thảo, thế nhưng lúc này hắn lại kích động muốn An hồ ly quay về.

Bạch Tử Phi nhăn mặt “ nhưng mà…ta thật sự sợ Vân Tịnh Thư không bảo hộ được cho Sơ Thất, hắn chỉ là một phàm nhân…”

“Sơ Thất tiểu thư cũng là phàm nhân” An hồ ly nhìn Bạch Tử Phi, lần đầu tiên mới thấy ánh mắt của hắn thương cảm như vậy “ chẳng lẽ tiên nhân định bảo hộ cho đến khi nàng trăm tuổi? tiên nhân, nàng chung quy vẫn bị trói buộc bời sinh lão bệnh tử, không thế thoát khỏi luân hồi”

Bạch Tử Phi toàn thân khẽ run.

Từ ba tuổi hắn đã nhìn nàng lớn lên, trưởng thành thành một cô nương xinh đẹp, đáng yêu, một cao thủ võ lâm, thì ra sẽ có một ngày hắn sẽ không thể nhìn thấy nàng nữa sao?

Bạch Tử Phi vốn lúc nào cũng vui vẻ lạc quan lúc này lại đỏ mắt.

An hồ ly chăm chú nhìn hắn, lần đầu tiên thấy hắn không cười mà hai mắt lại đỏ hoe “ tiên…tiên nhân, ta nói sai gì sao?”

“Không có.” Bạch Tử Phi lắc đầu, “Ngươi nói rất đúng, có lẽ ngày nào đó ta sẽ không nhìn thấy nàng nữa nhưng nếu nàng còn sống ngày nào, ta nhất định sẽ bảo hộ nàng ngày đó. Hồ ly, ngươi trở về giúp Vân Tịnh Thư bảo vệ Sơ Thất đi”

Bạch Tử Phi không phí thêm thời gian, lập tức thi triển tiên pháp

An hồ ly vội kêu lên “ không nên, không được, tiên nhân, ta không trở về, ngươi ở đây còn cần ta hỗ trợ, chỉ có một mình ngươi không thể nào tìm được Tu Hồn thảo, tiên pháp của ngươi không có tác dụng gì với chúng. Tiên nhân”

Bạch Tử Phi không để ý tới lời An hồ ly, lập tức niệm chú ngữ, muốn đưa nó về Ngôn gia.

Tiên quan lập tức hiện ra ngay đầu ngón tay, mà Bạch Tử Phi lại không để ý tiên khí của hắn quá yếu, bên cạnh lại có mặt hàng cực phẩm là hồ ly tu luyện một ngàn bảy trăm năm, giờ thấy hắn tập trung vận dụng tiên khí, không thể phân tâm liền hưng phấn rú lên rồi nhào tới

“Hạ gục thần tiên”

“Hút tiên khí của hắn”

“Bắt hồ ly kia”

An hồ ly thấy thế hét to “ tiên nhân, không thể”

Tiên quang từ ngón tay của Bạch Tử Phi chỉ cách An hồ ly một đốt ngón tay.

Tiên quang hiện ra, tiên khí rời thân.

Lúc này là thời điểm tiên khí của Bạch Tử Phi yếu nhất, nhóm yêu quái lập tức nhào lên tấn công hắn, Bạch Tử Phi bị xô ngã, thân hình loạng choạng rồi lập tức rơi xuống vực sâu vạn trượng dưới Bàn Vân sơn.

“Tiên nhân ——! !” An hồ ly quát to một tiếng, biến mất không thấy.

* * * * * *

Vân Tịnh Thư chỉ dùng hai chiêu đã ép được yêu quái kia rời phòng, nghĩ là nó bị thương sẽ bỏ đi ai ngờ chưa tới nửa canh giờ đã thấy yêu quái kia gọi thêm nhiều bằng hữu nhào tới tấn công phòng của Ngôn Sơ Thất.

Lúc này chung quanh phòng của Ngôn Sơ Thất nổi lên từng trận gió yêu ma, yêu khí ngày càng nặng, cho dù người thường cũng phát hiện ra gian phòng này có gì bất thường huống chi là Vân Tĩnh Thư đã dùng dữu tử thủy thấm qua hai mắt. Tuy rằng lần đầu nhìn thấy yêu ma quỷ quái nhưng hắn không e ngại, vung kiếm liền liền, lần lượt hạ gục bọn chúng.

Nhóm yêu quái bắt đầu nổi giận “ tên không biết trời cao đất dày này dám trêu chọc chúng ta, nếu đem thân thể trên giường tặng cho chúng ta thì chúng ta sẽ bỏ qua cho ngươi, nếu không chúng ta sẽ mời đại vương đến, khi đó thì ngươi nhất định không thể sống”

Vân Tịnh Thư mỉm cười lạnh lùng.

Hắn là phàm nhân, thấy sát thủ giết người không chớp mắt còn chẳng sợ hãi nữa là một đám tiểu yêu nho nhỏ, cả đám diện mạo xấu xí, mắt mũi lỗ tai xiêu xiêu vẹo vẹo thì có gì mà phải sợ.

“Cứ việc lại đây!”

Nhóm yêu quái bị Vân Tịnh Thư chọc giận, hét to một tiếng rồi ào ào nhào vô phòng, triền đấu với Vân Tịnh Thư.

Các yêu quái này có loại giống như An hồ ly, là động vật nơi thâm sơn cùng cấp hấp thu tinh hoa nhật nguyệt mà tu luyện thành, cũng có loại hút được yêu khí của đại vương nơi Yêu giới mà biến thành yêu ảnh. Loại yêu ảnh này rất đáng sợn, chúng có thể biến đổi thành bất kỳ bộ dáng gì, lấy việc hấp thụ khí huyết của phàm nhân mà sống, càng hấp được nhiều khi huyết thì yêu khí càng cao, than ảnh của dần rõ nét, có thể là sinh vật, có thể là người nhưng dù thế nào cũng cần phải có một thân thể để dựa vào. Mà một linh hồn mất đi thân thể nguyên bản của mình thì không thể tiến vào lục đạo luân hồi, càng không thể có kiếp sau, đời đời kiếp kiếp vĩnh viễn trở thành cô hồn dã quỷ.

Vân Tịnh Thư vung kiếm, mặt vẫn lạnh lùng.

Hắn tuyệt đối sẽ không cho phép đám yêu quái tiến tới gần Ngôn Sơ Thất, càng không để cho chúng đoạt đi thân thể của nàng. Dù trường kiếm trong tay dính quá nhiều máu của yêu quái mà lam quang cũng dần yếu đi, hắn vẫn không hề lo sợ, một lòng muốn giết hết đám yêu quái này.

“A!” “Nha!”

Kiếm quét tới đâu, tiếng yêu quái kêu la thảm thiết vang lên tới đó.

Đám yêu quái bắt đầu có chút lo sợ. Nam nhân này quả thực cường đại, ngay cả yêu quái như bọn chúng mà cũng không sợ.

Đúng lúc này ngoài phòng đột nhiên vang lên tiếng sấm sét thật to, gió thổi ào ào, không trung cũng trở nên tối sầm xuống…

Vân Tịnh Thư ngẩn người

Biến hóa như vậy thực không có gì tốt.

Đám yêu quái thì hưng phấn la to “ tốt quá, thật tốt quá, đại vương đến rồi”

Lời còn chưa dứt, cửa sổ vốn bị gió thổi lung lay đã bị đẩy bật ra, một quả cầu lửa hung hăng xông vào, điên cuồng vọt đến chỗ Vân Tịnh Thư.

Vân Tịnh Thư vội vàng né tránh!

Nhưng mà yêu quái lại chưa hiện thân, còn trường kiếm của hắn lại không thể ngăn được lửa, phải tính làm sao đây?

“Đại vương muôn năm, thiêu chết hắn đi, thiêu cháy hắn đi” đám yêu quái hưng phấn thét lên chói tai.

Quả cầu lửa vừa đánh tới vừa cười điên cuồng “ ha ha, tên phàm nhân này dám đả thương yêu dân của ta, hôm nay phải để cho ngươi nếm thử lửa lợi hại của bản quân”

Dứt lời lửa càng phun mạnh về phía Vân Tịnh Thư.

Vân Tịnh Thư sửng sốt lui ra sau.

Quả cầu lửa này không có chân thân, không thấy được bộ dáng của nó nên không biết phải xuống tay chổ nào, mà kiếm của hắn vừa tiếp xúc với quả cầu lửa thì lại toát ra một đám lửa màu lam, căn bản không thể tới gần nó.

Vân Tịnh Thư vừa đánh vừa lui, nháy mắt đã kề sát bên giường của Ngôn Sơ Thất.

Quả cầu lửa càng cười to hơn “ ha ha, để xem ngươi còn cách gì để ngăn cản ta, tên phàm nhân này, hôm nay ta sẽ đốt chết ngươi, chiếm lấy thân thể của nữ nhân kia”

Hô ——

Ngọn lửa đột nhiên bừng cháy lên, bốc cao hơn ba thước.

Vân Tịnh Thư liền chụp lấy bình hoa trên bàn, đem nước trong bình hất lên áo ngủ của Ngôn Sơ Thất, rồi dùng áo làm lá chắn.

Hô ——

Quả cầu lửa hung hãn đánh tới, nháy mắt đã đốt cháy áo ngủ bằng gấm, Vân Tịnh Thư suýt nữa cũng bị trúng đòn, vội vàng buông áo.

Quả cầu lửa cười to đầy cuồng vọng “ ha ha, nước trên thế gian sao có thể diệt được yêu gian chi hỏa của ta, hôm nay ngươi không thể nào thoát được, chịu chết đi”

Quả cầu lửa lại tấn công về phía Vân Tịnh Thư.

Vân Tịnh Thư cau mày, phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của hắn? Hắn không có tiên pháp như Bạch Tử Phi nên có lẽ đành phải trơ mắt chịu chết.

Không, không được. Vân Tịnh Thư cắn răng, đột nhiên dùng thân mình che chắn cho Ngôn Sơ Thất đang hôn mê bất tỉnh.

Dù có chết, hắn cũng sẽ bảo vệ cho nàng.

Hô ——

Ngọn lửa vừa chạm tới lưng hắn liền đột nhiên lùi ra.

Ngay lúc này trên không trung vang lên thanh âm đầy uy nghiêm “ phá, tị hỏa thần chú”

Bá!

Một đạo hào quang đột nhiên từ nóc nhà đánh xuống, uống như cái lồng, bao phủ lấy Vân Tịnh Thư và Ngôn Sơ Thất. Đám lửa dù bốc cao khí thế nhưng không hề làm tổn thương Vân Tịnh Thư và Ngôn Sơ Thất một chút nào.

Quả cầu lửa thấy vậy thì giật mình kinh hãi

“Không tốt, mọi người chạy mau!”

Thanh âm vừa ra, chúng tiểu yêu đều sợ hãi, không dám ở lâu, lập tức phá cửa xông ra.

Nhưng đã muộn.

“Thu…”

Trên không trung vang lên tiếng thét lớn, tiếp theo là hàng ngàn hàn quang từ trên cao phóng xuống, tạo thành thiên la địa võng bao quanh đám yêu quái, không con nào có thể trốn thoát.

Tiếng la hét, tiếng kêu khóc của đám tiểu yêu nhất thời vang lên chói tai.

Quả cầu lửa vừa rồi còn đắc ý giờ đã luống cuống sợ hãi “ xong rồi, xong rồi, lần này đụng tới thứ dữ rồi, mau chạy ah”

Nó sợ tới mức vội vàng tháo cháy, ngọn lửa đã bốc cao lên tới mấy trượng nhưng chưa kịp nhúc nhích thì thanh âm trên không trung đã lại vang lên “ yêu diễm, trốn đi đâu, thực sinh thủy…”

Đột nhiên một dòng nước trong suốt từ không trung chảy xuống, lập tức dập tắt ngọng lửa của quả cầu lửa.

Quả cầu lửa rên lên một tiếng, rồi ngã lăn ra đất bỏ mình, thì ra chân thân một là một huỳnh hỏa trùng, dùng ngọn lửa để hù dọa người.

Vân Tịnh Thư cả kinh nhìn biến hóa liên tiếp xảy ra trước mắt, không biết là cao nhân phương nào lại tới giúp mình. Ngẩn đầu lên thì thấy trong viện có một đám mây đủ máu đang từ trên không trung chậm rãi hạ xuống, trên đám mây là một nam nhân mặc ngân bạch khôi giáo, thân phi ngũ thải hà quang, mắt sáng như sao, mi mục như họa…

“Trong viện đã xảy ra chuyện gì? Sao lại bị nhiều yêu quái tấn công như vậy?” nam nhân lên tiếng, thanh âm vang dội muốn thủng cả màng nhĩ.