Ngôn Sơ Thất như là đang ngủ

Hai mắt nhắm nghiền, hàng mi dày mà dài giống như cánh quạt khép lại, hai má trước kia vốn trắng hồng giờ lại tái nhợt, đôi môi tím lại chỉ có mái tóc vẫn đen dài bóng mượt là còn lưu giữ vẻ đẹp thanh xuân của nàng.

Vân Tịnh Thư yên lặng ngồi bên cạnh giường, yên lặng ngắm nhìn nàng.

Bỗng nhiên nhớ tới ngày nọ, hắn đã một cước đá bay Bạch Tử Phi muốn cường hôn nàng

“Sao dám ở bên đường mà phi lễ nữ tử”

Bạch Tử Phi văng đi như một trái banh, còn hắn từ trên không trung hạ xuống, nhìn thấy trước mặt là một nữ hài tử có đôi mắt trong suốt như nước, yên lặng đứng trên lôi đài. Nàng mặc váy dài màu thủy lam, bên ngoài là ngoại sam màu vàng, mặt như tranh, khí chất như lan. Nàng không giống các tiểu thư khuê các bình thường mềm mại, mà lại toát ra khí chất oai hùng làm chấn động ánh mắt mọi người. Nữ tử như vậy cùng nắm tay nhay phiêu bạt giang hồ nhất định sẽ làm cho cuộc sống rất thú vị.

Vân Tịnh Thư sống hơn hai mươi năm, lần đầu tiên có rung động kỳ lạ như vậy.

Đêm trăng nọ hai người cùng sánh vai nơi hành lang thủy tạ.

Không ngờ nàng lại yên lặng đứng bên cạnh hắn, cùng ngắm sao khuya, trầm mặc không nói lời nào. Hắn bỗng nhiên lại muốn cứ vĩnh viễn đứng như vậy thì tốt biết bao, chỉ cần có nàng bên cạnh. Đêm đó là lần đầu tiên hắn có cảm giác ấm áp.

Sau hắn bị thương, trong lúc hôn mê tựa hồ như vẫn nghe được thanh âm của nàng.

Nàng nói nàng tin tưởng Bạch Tử Phi, cho nên mới muốn cho Bạch Tử Phi cứu sống hắn.

Có lẽ trong lúc tình cờ hắn và nàng đã bắt đầu có dây dưa không dứt.

Khi vết thương khá hơn, hắn quay về nhà, nàng lại cùng hắn lên đường. Trên xe ngựa nàng vẫn im lìm như trước nhưng không khí trong xe lại hài hòa, ấm áp làm cho một người luôn chìm trong thế giới chém giết và máu tanh như hắn lại thấy yên bình. Hắn thích nàng ở bên cạnh hắn tuy rằng chưa bao giờ hắn nói với nàng. Dọc đường đi hai người đã cùng trải qua mấy trận chém giết, cho đến khi tin tức Vân môn bị diệt truyền đến.

Khoảnh khắc đó hắn cảm giác như mình sắp chết, vội vãi lên ngựa phóng đi.

Không ngờ sau lưng lại vang lên tiếng vó ngựa đuổi theo, quay đầu lại nhìn thì thấy đúng là nữ tử đạm mạc với đôi mắt trong suốt như nước đó.

Cũng ngay một khắc đó, Vân Tịnh Thư chấn động.

Có một nữ tử như vậy làm bạn, hắn còn theo đuổi gì nữa?

Cho đến khi toàn bộ sự việc được rõ ràng, khi mẫu thân ngã vào lòng hắn, hắn rơi nước mắt thì người im lặng làm bạn bên cạnh hắn vẫn là Ngôn Sơ Thất.

“Không ai có thể lựa chọn xuất thế của mình, nhưng phải đi con đường nào thì do chính mình quyết định, lối đi ở ngay dưới chân ngươi”

Những lời này, hắn suốt đời khó quên.

Nữ tử trầm mặc ít lời lặng lẽ dùng khăn tay bao vết thương cho hắn, mi mắt dài như cánh quạt, đôi mắt trong suốt như nước…

Hắn ôm lấy nàng, gục đầu lên đôi vai mềm mại ấm áp của nàng mà khóc.

Vân Tịnh Thư bao nhiêu năm qua chưa từng rơi một giọt nước mắt, chưa từng tỏ ra yếu đuối nhưng lúc này lại nhịn không được mà ôm lấy nàng, khóc rống lên.

Sơ Thất a, Sơ Thất ôn nhu, Sơ Thất ấm áp, sao ngươi có thể nằm yên lặng, không chịu mở mắt ra như vậy? Sơ Thất, ngươi không thể cứ vậy mà rời đi, ngươi không thể trộm được lòng ta rồi cứ thế lẳng lặng mà rời đi được…

Vân Tịnh Thư nhịn không đưa tay lên, ngón tay thon dài như bạch ngọc nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt non mịn của Ngôn Sơ Thất.

Da thịt của nàng vẫn mềm mịn như cũ nhưng lại không còn ấm áp, tứ chi và toàn thân của nàng đang dần dần lạnh như băng, giống như một búp bê đang mất dần sự sống, cách hắn ngày càng xa…

“Sơ Thất…ngươi không thể đi, biết không? ngươi phải tỉnh lại, phải kiên trì, chúng ta sẽ cứu ngươi, cho nên…ngươi nhất định phải tỉnh lại…biết không?” hắn cầm tay nàng như muốn sưởi ấm cho nàng.

Nhưng mà hoàn toàn uổng công thôi, ngón tay thon dài lạnh như băng, lạnh đến mức thấu vào da thịt, lạnh như không còn chút độ ấm nào.

Vân Tịnh Thư gắt gao nắm chặt tay Ngôn Sơ Thất, hai mắt nhịn không được mà ửng đỏ.

“Khụ khụ!”

Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng ho khan làm cho Vân Tịnh Thư lúng túng buông tay Ngôn Sơ Thất ra, vội vàng đứng dậy.

Người tới là Ngôn đại lão gia.

Ngôn đại lão gia vừa nhìn thấy Ngôn Sơ Thất nằm im lìm trên giường thì lệ nóng tràn mi “ nữ nhi, nữ nhi bảo bối của ta, ngươi không thể cứ vậy mà rời bỏ phụ thân, năm đó mẫu thân của ngươi cũng cứ vậy mà rời đi, ngươi ngàn vạn lần không thể…nữ nhi của ta…”

Ngôn Đại lão gia lên tiếng khóc lớn, nhào tới bên giường của Ngôn Sơ Thất, nước mắt nước mũi ròng ròng, tiếng khóc thê lương bi phẫn như thấu tận trời.

Vân Tịnh Thư cũng nhịn không được mà cảm thấy chua xót.

Đám người bên ngoài nghe tiếng khóc của Ngôn đại lão gia cũng khóc theo, vọt vào phòng đầu tiên là ba nha hoàn của Ngôn Sơ Thất, vừa khóc vừa kêu

“Ôi, tiểu thư thân ái của ta…”

“Ngươi sao có thể ra đi sớm như vậy”

“Không có người, chúng ta sao có thể nói một câu chia làm ba…”

Thật sự là bị các nàng tức chết mà, bây giờ là lúc nào rồi mà còn muốn một câu chia làm ba

Thật sự là sắp bị các nàng lôi vựng, đều khi nào thì , cư nhiên còn muốn nói ba câu bán.

Rèm cửa lay động, Ngôn Sơ Nhất vừa vào đã đến thẳng bên giường “ muội muội, ngươi sao có thể cứ vậy liền đi rồi”

“Muội muội bảo bối, ngươi không thể đi a, ca ca còn muốn cùng ngươi nghiên cứu binh thư a” Ngôn Sơ Nhị tiếp lời

“Muội muội” Ngôn Sơ Tam vừa vào đã nước mắt dài nước mắt ngắn “ Muội muội,, ngươi sao có thể nhẫn tâm cứ thế mà đi, ngươi đi rồi thì lấy ai mua son môi phấn má cho ta ah, ta không muốn bị người khác nghĩ là biến thái ah”

Ngôn Sơ Tứ vẫn không ngừng gảy bàn tính “ muội muội, không thể chết được, tài chính của chúng ta gần đây thiếu hụt, sợ là không thể tổ chức đám tang trọng đại cho ngươi được”

Bá! Ba!

Ngôn Sơ Ngũ đi phía sau lập tức giật phăng bàn tính trong tay ca ca, Ngôn Sơ Lục thì đá hắn ngã xuống đất, cả hai cùng đen mặt lên giọng đối với Ngôn Sơ Tứ “ hừ”

Không cần lên tiếng, sự kinh bỉ đã thể hiện rõ trên mặt đôi song sinh.

Vân Tịnh Thư thực sự bĩ đám người này làm choáng váng, vội xua tay nói “ các ngươi không cần khóc, Sơ Thất còn chưa chết”

“A?” “Di?” “Úc?” “Thật vậy chăng? !”

Ai nấy đều trợn tròn mắt nhìn Ngôn Sơ Thất trên giường, Ngôn đại lão gia vừa lau nước mắt vừa bi thương nói “ đúng vậy, Vân công tử nói đúng, muội muội các ngươi còn chưa chết, các ngươi ở đây gào khóc cái gì?”

Ai nấy đều đứng hình á khẩu.

Hình như người gào khóc thảm thiết nhất chính là phụ thân đại nhân ngài nha.

Nhưng không ai dám lên tiếng

“Nếu muội muội không có việc gì, chúng ta về tiêu cục đi, còn có nhiều việc chưa giải quyết xong” vẫn là Ngôn Sơ Nhị chu đáo nhanh nhẹn, vội vàng lôi các huynh đệ rời đi.

Ba nha hoàn bồi hồi nhìn Ngôn Sơ Thất một hồi rồi lại nhìn sang Vân Tịnh Thư và Ngôn đại lão gia, sau đó mới rời đi.

Tất cả mọi người đều rời đi, Vân Tịnh Thư mới thở dài một hơi.

Người Ngôn gia quả thật không phải bình thường, cho dù là chuyện to chuyện nhỏ gì bọn họ cũng có thể suy diễn thật nhiều. Thật sự không thể hiểu được Ngôn Sơ Thất tính cách trầm mặc vậy làm sao có thể chung đụng với bọn họ, hay nên nói vì bọn họ luôn tranh cãi ầm ĩ cho nên nàng sinh ra sau cùng mới trở nên trầm mặc ít nói như vậy, coi như là sự cân bằng ah.

Ngôn đại lão gia thấy chung quanh không còn ai, mới nẩng đầu lên nói “ Vân công tử, Ngôn gia chúng ta thực xin lỗi ngươi. Ngày đó ngươi vừa tới Ngôn gia làm khách đã bị trọng thương, bây giờ vừa cùng tiểu nữ trở về, lão phu vốn tính cho các ngươi thành thân sớm thì không ngờ tiểu nữ lại mắc phải quái tật, hôn mê bất tỉnh. Lão phu thật không biết phải đối mặt Vân công tử thế nào, cũng khó lòng dám giữ công tử ở lại Ngôn gia…”

Mấy câu của Ngôn đại lão gia, với một người trí tuệ như Vân Tịnh Thư làm sao không hiểu.

“Ngôn thế bá xin đừng lo lắng, ngày đó ta bị trọng thương, nhờ phúc của Sơ Thất mới có thể sống lại, cũng là nàng theo cùng ta về Vân môn mới kết thúc cọc tâm sự kia. Ân tình như thế, Vân mỗ suốt đời khó quên, sao có thể lúc nàng hôn mê bất tỉnh mà rời đi cho được. Xin thế bá yên tâm, ngày nào Sơ Thất còn hôn mê, ngày đó Vân Tịnh Thư vẫn còn ở bên cạnh chăm sóc cho nàng”

Đây là lần đầu tiên Vân Tịnh Thư nói nhiều như thế với Ngôn đại lão gia, làm cho Ngôn đại lão gia nhịn không được xúc động, tiến lên gắt gao cầm chặt tay hắn “ tốt, tốt, thực sự là con rể tốt của ta.Có những lời này của ngươi, thế bá yên tâm rồi, có ngươi bênh cạnh chăm sóc cho Sơ Thất, thế bá lại càng an tâm hơn. Tịnh Thư, từ nay về sau, Sơ Thất giao cho ngươi”

Ngôn Đại lão gia kích động nắm tay Vân Tịnh Thư, giống như lãnh đạo khích lệ chiến sĩ trước khi ra chiến trường.

Vân Tịnh Thư cũng nắm tay Ngôn lão gia, thản nhiên mỉm cười.

Vì thế, này cả ngày lẫn đêm, Vân Tịnh Thư đều canh giữ bên cạnh Ngôn Sơ Thất, kiếm không rời tay, cực nhọc suốt ngày đêm, không thể yên ổ nghỉ ngơi. Tuy rằng Ngôn Sơ Thất đang hôn mê nhưng hắn chỉ xem như nàng đang ngủ, mỗi ngày đều hết lòng chăm sóc, còn cẩn thận tuân theo lời chỉ dẫn của Bạch Tử Phi, không cho yêu khí đến gần nàng.

Cũng thật lạ, trước kia Vân Tịnh Thư hoàn toàn không tin vào chuyện yêu ma quỷ quái gì, nhưng từ khi gặp Ngôn Sơ Thất và Bạch Tử Phi, hắn đột nhiên lại tin vào chuyện này. Không chỉ do lúc ở Dường môn, Bạch Tử Phi đã xuất ra hào quang mà khi Bạch Tử Phi cứu hắn cũng đã là một chuyện hết sức kỳ lạ, độc của Đường môn quái dị danh chấn thiên hạ thế nhưng một thư sinh yếu đuối như Bạch Tử Phi lại có thể giải được. Huống chi, trước lúc rời đi, những gì Bạch Tử Phi nói về lục giới đã làm hắn dần dần hiểu ra.

Hiện tại điều hắn phải làm là dựa vào năng lực của mình, bảo vệ tốt cho Sơ Thất, chờ Bạch Tử Phi mang tiên thảo trở về.

Nghĩ đến đây, Vân Tịnh Thư liền buông kiếm trong tay, lấy dữu tử thùy nhẹ nhàng lau qua hai mắt của mình. Thứ này cũng thật thần kỳ, có thể làm tăng thị giác của hắn, mấy ngày trước hắn không chỉ một lần nhìn thấy có nhiều bóng dáng ở ngoài viện, tuy nhiên bọn họ không vào phòng của Sơ Thất thì hắn cũng không quấy rầy bọn họ. Không cần biết đó là yêu ma quỷ quái gì, hắn cũng không sợ, kiếm trong tay hắn, đừng ai nghĩ tới chuyện làm hại Sơ Thất.

“Vân công tử!” thanh âm Tiểu Thanh vang lên, cũng đã thấy nàng vén rèm cửa đi vào, tay bưng một mâm đồ ăn “ công tử, mấy ngày qua người vất vả rồi, mau dùng cơm chiều đi, Ngũ thiếu gia và Lục thiếu gia sẽ đến thay ca cho ngươi”

Vân Tịnh Thư nhếch mày đáp “ nói bọn họ không cần đến, một mình ta ở đây canh cho Sơ Thất là đủ rồi”

Ai nha nha, nhìn xem người ta kìa, rất có khí thế, cực kỳ anh tuấn nha. Chu Sa công tử danh chấn thiên hạ, khí độ phi phàm hơn nữa đối với tiểu thư là vừa gặp đã thương, mười ngày qua cực nhọc chăm sóc…làm người ta vô cùng cảm động. Tiểu Thư, ngươi thực sự là tu chính kiếp mới có được phúc khí như vậy, mới có được Vân công tử tốt như vậy làm vị hôn phu ah.

Ngôn Tiểu Thanh nghĩ tới đây liền thấy thư đồng Bạch Tứ Hỉ kém Vân công tử quá xa. Tiểu thư thật tốt, có nhiều người thích như vậy, văn công tử ái mộ, võ công tử si tình…

Vân Tịnh Thư nhíu mày nhìn Ngôn Tiểu Thanh không định để đồ ăn xuống rồi rời đi, đột nhiên nhìn đến bên cạnh nàng thì giật mình kinh hãi.

Phía sau Tiểu Thanh có một bóng dáng màu trắng trong suốt giống như là sương khói, đang đắc ý nhìn quanh phòng, khi ánh mắt bắt gặp Ngôn Sơ Thất trên giường thì sáng bừng lên, còn lè lưỡi đắc ý.

Quả nhiên là có yêu quái ngửi ra Sơ Thất bị mất hồn phách cho nên đã tìm tới đây.

Vân Tịnh Thư lập tức quát lớn tiếng “ ngươi muốn làm gì?”

“A. . . . . . A? !” Tiểu Thanh hoảng sợ, không thể nào, chẳng lẽ Vân công tử biết đọc tâm thuật nên đã nhìn thấu tâm tư trong lòng nàng “ không…công tử…ta không muốn làm gì…”

Tiểu Thanh sợ hãi lui ra sau, Vân Tịnh Thư lại hét lớn “ đứng nhúc nhích, ngươi còn động đậy nữa, ta sẽ giết chết ngươi”

Ngôn Tiểu Thanh lập tức dường bước.

Nàng chỉ tùy tiện nghĩ một chút thôi mà, cũng không có muốn gì, sao hắn lại đòi giết nàng chứ? Chu Sa công tử này thật đáng sợ, người ta nghĩ một chút thôi cũng không cho, ô ô, xem ra vẫn là Bạch Tứ Hỉ tốt hơn, ít ra khi nàng không vui, hắn còn biết dỗ dành nàng…

Bá!

Nhưng mà kiếm của Vân Tịnh Thư đã phóng tới.

Ngôn Tiểu Thanh bị dọa đến xanh mặt, muốn xoay người bỏ trốn.

Hưu!

Trường kiếm lòe lòe hàn quang đã hung hắn bổ xuống

“A..đại nhân, công tử, ta sai rồi, ta không bao giờ dám nghĩ tới ngươi nữa, ta đi tìm Bạch Tứ Hỉ…” Ngôn Tiểu Thanh hoảng sợ thật sự, nhìn thấy trường kiếm sắp bổ xuống đầu mình thì hét to một tiếng “ ah” rồi lập tức ngã lăn ra đất.

Vân Tịnh Thư đương nhiên không muốn đâm Ngôn Tiểu Thanh, mà kiếm của hắn thẳng tắp đâm vào bóng dáng như sương khói ở phía sau nàng.

“Ah…” yêu quái đau đớn thét to một tiếng, nhìn thấy lam quang trên trường kiếm thì kinh hãi “ ngươi…ngươi có thể nhìn thấy ta?”

Vân Tịnh Thư lạnh lùng “ có ta ở đây, ai cũng đừng mong động tới Sơ Thất”