Hàn Thuỷ thoáng trở nên bần thần, miệng không ngừng lẩm bẩm những câu nói Tiểu Thần lưu lại. Trong phút chốc, dường như hắn tỉnh ngộ ra vấn đề bao lâu nay vẫn cố gắng kiếm tìm.

- Ta sai rồi! Nguyễn Thiên tiền bối để lại đồ vật, không thể có chuyện đặt thêm nguy hiểm cho đệ tử! Là do bản tâm, đúng vậy! Là do bản tâm muốn chiếm hữu dựa vào sự tham lam của lòng người, cho nên Pháp khí sinh ra linh tính tự chủ phản kháng! Thế nhưng... Tâm chính làm sao đoạt, tâm đoạt không thể không có? Tâm đoạt? Tâm chính? Ý là như thế nào?

Bất tri bất giác, Hàn Thuỷ như thể trở thành kẻ mất hồn, hắn đứng lặng người ở đó, để mặc cho gió cuốn cát bụi bay đầy trời bám dính vào vết thương vẫn đang âm ĩ khắp thân thể.

Máu đã khô đóng thành vảy, hắn vẫn chưa tỉnh lại, cứ đứng đấy thật lâu... thật lâu...!

- ----o0o-----

Bên trong động phủ, ở gian mật thất chuyên dành cho việc tu luyện, Tiểu Thần cũng lâm vào trạng thái tương tự như Hàn Thuỷ.

Hắn ngồi xếp bằng, đôi mắt nhìn thẳng đến phía trước, lơ lửng ở đó là vài đốm lửa lập loè đang không ngừng nhảy múa.

Cứ qua một đoạn thời gian ngắn, bàn tay của Tiểu Thần nhẹ nhàng điểm tới, chỉ có điều, hành động của hắn giống như là đang vô thức hình thành, không hề phát hiện được chút dấu hiệu gì biểu lộ bản thân Tiểu Thần cố tình làm ra.

Mỗi một lần nhấc lên hạ xuống, từ ngón tay lại phóng ra một đoàn hoả nhiệt gia nhập vào những đốm sáng phía trước, thoạt nhìn động tác ấy như thể trở thành công việc được lặp đi lặp lại liên miên chưa biết khi nào dừng lại.

Thời gian hết ngày rồi lại đêm, cứ thế chậm rãi qua nhanh, Hàn Thuỷ đứng đó, vẫn bảo trì tư thế từ ban đầu, đến cả nét mặt cũng không thay đổi, khắp mình mẩy hắn đã bám đầy bụi đất, tựa như một tảng đá hình người vốn dĩ bất động vĩnh hằng theo năm tháng.

Tiểu Thần ít ra không đến nỗi như thế, tuy nhiên những động tác đưa tay lên xuống trong mơ hồ càng làm cho không khí xung quanh ngày càng trở nên quỷ dị khó lường.

Một ngày, hai ngày, ba ngày!

Đến ngày thứ ba, Tiểu Thần thoáng dừng lại, đôi mắt như hai khoả tinh thể sáng lấp lánh bỗng dưng chớp nhẹ, khoé miệng khẽ nhếch lên đầy ý cười.

Hiện tại, trước mắt hắn đã không còn những điểm sáng lập loè, thay vào đó, là một cầu lửa hừng hực bốc cháy, toả ra nhiệt lượng cực kỳ kinh khủng, có thể nói, lúc này đây cầu lửa đã hoá thành vầng thái dương thu nhỏ đến cực hạn. Nếu để ý nhìn cùng lắng tai nghe thật kỹ, không khí quanh hoả cầu đột nhiên vặn vẹo, còn liên tục phát ra âm thanh xèo xèo cổ quái.

Chăm chú quan sát thật lâu, sau đó Tiểu Thần chầm chậm nâng cánh tay lên cao, nhẹ nhàng điểm thẳng đến trung tâm của hoả cầu.

Hoà cầu như tâm ý liên thông với hắn, đột nhiên tách ra thành khe hẹp, để cánh tay Tiểu Thần dễ dàng đi vào.

Ở bên trong, chính giữa hoả cầu không ngờ còn xuất hiện một chấm sáng như ngọc lưu ly*, tròn trịa trơn nhẵn, tất cả nhiệt lượng bốc cháy đến mức vặn cả không gian đều từ đó mà phát sinh.

(*Ngọc lưu ly: loại đá này chỉ có màu xanh dương, có xớ vàng và chất đá đục)

Không chút chậm trễ, Tiểu Thần chộp thẳng đến điểm sáng xanh đậm kia vào lòng bàn tay.

Đột nhiên hắn gầm thành tiếng trầm thấp trong khoang miệng, khắp mình mẩy đồ đầy mồ hôi to như hạt đậu. Cánh tay run lên từng đợt vì bỏng rát.

Tuy nhiên, khoảnh khắc ấy đến bất ngờ cũng trôi qua nhanh chóng, hoả cầu thình thình biến mất không còn lại chút dấu vết trên đời.

Tiểu Thần lau nhẹ vầng trán, đoạn ngửa bàn tay nhìn vào, hiện giờ giữa gan bày tay của hắn ngoài việc có một chấm nhỏ óng ánh như thuỷ tinh màu xanh lam xuất hiện, thì chẳng có gì khác như trong tưởng tượng, tỷ như phồng rộp hay là cháy xém gì cả.

Hắn thì thào!

- Rốt cuộc thành công! Mặc dù vẫn là dựa trên nguyên tắc của Tiêu Diêu Cửu Thức, thế nhưng đây mới chính là vốn liếng của mình, con đường của mình! Chỉ cần mở rộng nhãn quang, thu nạp kiến thức... Nhất định sẽ có một ngày Tiểu Thần ta đây bước ra một lối đi của riêng bản thân!

Ngay khi đó, đột nhiên bên ngoài vang lên âm thanh đì đùng!

Ầm ầm!

Xen lẫn là tiếng cười đầy thoả mãn, vui sướng tột độ!

- Ha ha ha! Thành công! Yến Nhất Phi! Lần này ta sẽ lấy lại danh dự, chuẩn bị chờ ăn đau khổ đi thôi!

Nghe qua tiếng la hét đầy đắc ý, Tiểu Thần bất giác tỉnh táo, tiếp theo lại dường như nghĩ đến vấn đề gì đó, hắn há miệng chửi thầm.

- Thôi chết! Quên mất tên này đối với Yến sư huynh không có bao nhiêu hảo cảm... Huynh ấy biết ta giúp đỡ, có xử ta luôn hay không?... Chết thật, nhất thời hào phóng làm con mẹ gì chứ! Nhưng... Cũng không phải, nhờ có Hàn Thuỷ ta mới đốn ngộ được... Làm người phải biết báo đáp...

Gãi đầu, Tiểu Thần cười cười tiếp tục lảm nhãm.

- Không sao, cũng chưa chắc là đối thủ của huynh ấy! Đến ta còn phải dè chừng sát khí kia ba phần, tên Hàn Thuỷ không có cơ hội... Nhất định là vậy... ài... Đại bá dạy ta làm một đại hiệp, đại hiệp không nên để ý tiểu tiết... Quên đi!

Nghĩ đến đây, Tiểu Thần lắc mạnh đầu bỏ vấn đề đó sang một bên, kỳ thực, đối với mấy chuyện tự suy tự diễn thế này, chẳng qua là xuất phát từ tính tình còn trẻ con của hắn mà thôi.

Rất nhanh Tiểu Thần đã trở lại bình thường, tiếp tục nghiễn ngẫm đến hoả cầu mà hắn vừa tạo ra.

- Tạm thời xem nó là bản nâng cấp của Hoả Đạn! Lại dựa trên Tiêu Diêu quyết, cùng Luân Tinh quyết hình thành! Nên đặt một cái tên thật uy vũ... khà khà, sau này hô lớn, chúng nhân đối diện phải tè ra quần... Chậc, nghĩ đến thật oai phong! Gọi là gì nhỉ? Thiên Hạ Đệ Nhất Chưởng Pháp? Không tốt, cái tên này quê mùa quá!

...

- Hàng Nhật Tiêu Diêu Chưởng? Không đủ khí phách! Rườm rà bánh bèo quá thể!

...

- Luân Nhật Tuyệt Diệt? Tên này... Thật chẳng ra làm sao?

...

- Hay gọi đơn giản là Hoả Cầu đệ nhị thức...? Có đơn giản quá không nhỉ?

...

- Con bà nó, sao thứ này không có tác dụng? Không ổn, cần phải nghiên cứu lại, đã sai lầm chỗ nào rồi! Chỉ được vẻ bề ngoài, còn không nung cháy được hòn sỏi nhỏ thì làm ăn gì đây?

...!

- ----o0o----

Trong ba ngày vừa qua, chỉ một số người chuyên tâm vào tu luyện là chưa biết chuyện gì, dĩ nhiên Tiểu Thần là một trong số những kẻ đó.

Còn lại, trên dưới Hạo Dương Phái đều đã nhận được thông báo chi tiết, khiến ai nấy đều vừa mừng vừa sợ.

Ngày cuối tháng của tháng tiếp theo, cũng tức là hơn ba mươi ba ngày sau, Hạo Dương Phái sẽ mở ra Bí Tàng, bất kể đệ tử nào muốn tham dự để nhận cơ duyên đều có thể.

Tất nhiên, tham dự là một chuyện, còn tiến vào được hay không lại là chuyện khác. Có điều, kẻ tham dự chắn chắn phải trải qua sự xét duyệt của cao tầng.

Sau đó, phải đủ bản lĩnh thông qua Bất Hối Thông Đạo mới có thể đến được trước cánh cửa Bí Tàng!

Nghe nói, Bất Hối Thông Đạo là con đường tuyển chọn đệ tử tinh anh của Hạo Dương Phái vào thời điểm quan trọng lựa chọn những ai có khả năng được trọng điểm bồi dưỡng.

Bất quá đó đã là sự tình từ rất lâu về trước, ở thời đại đệ tử đông đúc lên tới hàng chục vạn mới cần dùng con đường này xét tuyển. Vài ngàn năm trở lại đây, hầu như rất hiếm khi cần dùng đến nó nữa do số lượng đệ tử ngày mỗi ít, cho đến mấy trăm năm trước thì đại đa số ai ai cũng đã quên Hạo Dương Phái từng có địa phương như vậy.

Đương nhiên rồi, đệ tử đã ít, đi vào đó rất nguy hiểm, chuyện bỏ mạng thì Hạo Dương Phái không thể để xảy ra, thế nhưng ghi chép cho thấy, cũng không ít lần có biến cố ngoài dự đoán. Bởi vậy, hiện thời số lượng toàn thể cả phái không quá năm sáu trăm người, còn cần dùng làm gì? Lơ mơ lại chết đi người nào thì không phải thành trò cười hay sao?

Hiện giờ Nguyễn Tề lại lần nữa mở ra con đường này, có thể thấy rằng, chính là hắn ta quyết định muốn lật bài tẩy. Một ăn cả, ngã về không!

Hiển nhiên, không phải là Nguyễn Tề không muốn lượt bỏ công đoạn thông qua ấy, mà là hắn không thể đơn giản để Bí Tàng, một bí mật lưu truyền của Hạo Dương Phái trở thành nơi dễ dàng mà ai cũng lấy được!

Dù là Lâm Tuyết Trần hay Vũ Văn Chính cũng không ngoại lệ, đừng nói đến Tiểu Thần chỉ vừa nhập môn chưa quá nữa năm.

Cùng lắm, nhìn trên cống hiến cũng như tiềm năng, hắn để cho ba tên này ưu ái hơn một chút mà thôi. Còn khảo nghiệm, thì ai nấy cũng phải đồng dạng như nhau. Tuyệt đối không có chuyện Bất Hối bí tàng chỉ dành riêng cho ba người này.

Ở phía cuối cùng Bất Hối Thông Đạo là hai ngã rẽ, một lối ra ngoài kết thúc khảo nghiệm, một lối thông với cánh cửa đã phong ấn không nhớ rõ bao lâu, có thể vài ngàn, thậm chí vài vạn năm. Hơn tháng sau, chính thức khai mở.

Những ngày cận kề thời điểm quan trong ấy, Tiểu Thần vẫn nhất mực ở tại bên trong động phủ, không hề xuất đầu lộ diện.

Hắn như kẻ điên, đầu tóc vốn dĩ cắt ngắn gọn gàng, hiện giờ rối tung như tổ quạ, mặt mày lấm lem bụi đất, đôi chỗ trên người còn như thể bị hoả diễm đốt cháy, thuỷ chung thê thảm không sao tả xiết.

Có mấy lần, lão Long ghé qua, thấy cửa động đóng im lìm, phù ấn báo hiệu bế quan sáng tỏ liên tục, lão mĩm cười nhẹ nhàng rời đi để cho Tiểu Thần yên tĩnh, không muốn kinh động đến hắn.

Bất ngờ hơn là, cũng có hai lần Hàn Thuỷ ngập ngừng đứng trước cửa động, trên tay còn cầm theo hai vò rượu to, đôi mắt ẩn chứa nhiều suy nghĩ gì đó lẳng lặng nhìn chăm chú vào phù ấn, thế nhưng hắn cũng không lên tiếng, cuối cùng ngoài việc lạnh lùng bỏ vò rượu xuống bên ngoài động phủ, thì cũng quay lưng bỏ về.

Triệu Thanh cùng Yến Nhất Phi không biết thế nào lại trốn khỏi Luyện Nguyên Thất, hè nhau chạy đến xem thử chỗ ở mới của Tiểu Thần, đương nhiên cả hai không như mấy kẻ khác, đến trong im lặng rồi đi trong lặng im. Hai tên lần lượt thi nhau hò hét bên ngoài ỏm tỏi, nhất quyết lôi đầu Tiểu Thần đi ra mới chịu.

Đến lúc tận mắt thấy được "thảm cảnh" người ngợm của đồng bọn, cả hai mới nuốt ực một ngụm nước bọt, đồng dạng đưa ngón tay cái lên, miệng la lớn "thật trâu bò". Sau đó là một phen cười đùa uống rượu nói chuyện phiếm đến tận giữa khuya mới chịu quay trở về, tiếp tục học theo Tiểu Thần siêng năng tu luyện hơn.

Tiếp đến, à không còn nữa!

Tất cả thời gian hiện tại, tâm trí Tiểu Thần chỉ dồn hết cho việc không ngừng diễn hoá ra cự đại hoả cầu, liên tục thay đổi các phương pháp kiểm chứng cũng như thực nghiệm, hy vọng sớm ngày thành công.

Ngày qua ngày, tháng đoạn tháng.

Đến một buổi sáng của ngày thứ ba mươi hai, bên ngoài động phủ Tiểu Thần, đột nhiên giọng nói của Triệu Thanh vang lên.

- Tiểu Thần! Nhanh lên... Hàn Thuỷ khiêu chiến Yến sư huynh! Nhanh nhanh nào, đến cổ vũ cho sư huynh! Không thể để kẻ khác coi thường Tam Tinh chúng ta!

Ùng... Ùng...

Âm thanh vừa dứt, cùng lúc thì tiếng động nặng nề của cửa đá xê dịch.

Bộ dáng nhàn nhã của Tiểu Thần từ từ đi ra, tóc tai gọn gàng, vẫn như cũ, thân mình vận bộ đồ nâu xám đơn giản, khuôn mặt hiện rõ sự thoải mái vui vẻ.

- Ngươi... Có gì là lạ! - Triệu Thanh khom người, đi vòng quanh Tiểu Thần xem xét tới lui, bàn tay còn xoa xoa cằm dường như tỏ ra rất nghi hoặc.

- Đừng nhìn ta bằng ánh mắt ấy, đã nói ta không có hứng thú với nam nhân!

Tiểu Thần trợn mắt, đẩy đẩy "con ruồi" trước mặt tránh qua một bên, hắn bĩu môi lại tiếp tục.

- Ngươi mới là lạ! Nguyên khi tinh thuần đã đành! Lúc này ta lại có cảm giác gì đó vô cùng quen thuộc xuất hiện trên người của ngươi!

- Hắc hắc! Không phải chỉ có ta, Yến sư huynh cũng thế! - Triệu Thanh chống nạnh, ngẩng cao đầu tỏ vẻ bí hiểm, khoa trương lên tiếng đáp lại.

- Yến sư huynh cũng thế? Kỳ lạ! À, rốt cuộc chuyện Hàn Thuỷ khiêu chiến là sao...?

- Trưa nay mới bắt đầu! Chẳng hiểu tên kia muốn gây sự hay gì, mà lại chờ đến tận trưa mới chịu đánh, khiến Yến sư huynh phải ngồi chờ, huynh ấy đang uống rượu ở Bất Hối Đài! Ta đến gọi ngươi tới áp trận, nâng cao tinh thần sĩ khí... hắc hắc!

Tiểu Thần hơi cau mày lẩm bẩm, ánh mắt bất chợt hướng đến phía mấy nấm mồ.

- Buổi trưa? Nóng! Mặt trời? Chẳng lẽ... Đoản kiếm?

Đúng như hắn nghĩ, Hàn Thuỷ đã lấy được thanh đoản kiếm kia, hiện giờ ở đó, nấm mồ vốn dĩ vùi lấp thứ đồ vật ấy đã biến mất, thay vào là một đám đất đá lổn ngổn vung vãi khắp mọi nơi.

Liếc đến ánh mắt của Tiểu Thần, Triệu Thanh nghi hoặc, đoạn như thể hiểu được suy nghĩ của tên kia, hắn cất giọng đầy chắc chắn.

- Ngươi khỏi chủ ý đến mấy cái đó, chúng ta không lấy được đâu, nói cho ngươi biết Yến sư huynh từng thử qua rồi... kết quả, hắn nằm giường ba ngày vì cả gan tiến vào phạm vi trung ương!

Lắc đầu không cho là vậy, Tiểu Thần thuật lại chuyện Hàn Thuỷ đã từng ở đây, cũng như việc gã đã chiếm được thanh đoản kiếm cổ quái ở tháng trước.

- Chậc... Vậy thì có chút không ổn? - Triệu Thanh nhịp nhịp tay trái lên bàn tay phải, thần tình bình thản nói tiếp.

- Ta cùng Yến huynh định ẩn giấu, cho ngươi chút bất ngờ, tính hù ngươi một phen. Hiện tại, có lẽ phải doạ tên Hàn Thuỷ kia trước rồi!

Nhìn đến biểu hiện bình thường của Triệu Thanh, không có chút gì khẩn trương như Tiểu Thần suy đoán, hắn tò mò hỏi dồn.

- Hù doạ ta! Hai tên các ngươi tính bày trò gì đây? Đừng xem thường Hàn Thuỷ chứ!

- Không phải là xem thường gã! Đừng nói lấy được mấy món Pháp khí trung phẩm, thậm chí thượng phẩm cũng được! Hắn đủ sức huy động đến mười thành lực lượng của bảo vật trong tay hay sao? Chưa nói đến hiện tại, đừng nói chỉ bằng vào gã, kể cả Đoạt Nguyên viên mãn bắt đầu tụ tập Thiên Tuyệt Khí thì chúng ta cũng không có gì sợ hãi! Ngươi xem!

Phừng... Phừng...

Lời nói vừa dứt, Triệu Thanh thoáng lui lại, cả thân người chấn động một lượt.

Bỗng nhiên đôi mắt hắn chớp chớp, lập tức phát ra hai luồng liệt hoả tử sắc, liệt hoả phừng phực bắt đầu lan rộng, bao phủ toàn bộ cơ thể Triệu Thanh vào trong.

Lúc này, từ xa nhìn đến, như thể họ Triệu hắn đây đã hoá thành hoả nhân đang bị tử diễm đốt cháy.

Vẫn chưa hết, Triệu Thanh quay người, nhắm đến tảng đá to hơn người bình thường gần đó, nhẹ nhàng lẩm bẩm chú ngữ trong miệng, hốt nhiên khi tay hắn vừa vung lên, rõ ràng chỉ là một chiêu Bạo Viêm Thuật cơ bản, thế nhưng thay vì màu đỏ xen lần vàng càm như thường lệ, thì lúc này, Bạo Viêm Thuật tinh thuần nhất sắc, là một màu tím đậm không hề có chút tạp chất.

Ầm!

Lả tả!

Tảng đá hoá thành bụi phấn!

Tiểu Thần nhe răng không biết nói gì, lắp bắp nhìn Triệu Thanh như nhìn quái vật.

- Thần Nhãn? Ngươi... cư nhiên một lần nữa có lại thứ đó? Lại biến dị thành màu tím?

- Ha ha ha! Sợ chưa! Còn không hù được ngươi! Đánh nát cùng hoá thành mạt phấn là hai phạm trù khác nhau đó nha! Hừ hừ! Xem liền biết, Tinh Đấu giai chưa chắc làm được!

Ực!

Tiểu Thần tiếp tục cười khan, sau đó liếc liếc đến con hàng đang khua tay múa chân bên cạnh, lắc đầu, đoạn nói tiếp.

- Đừng bảo ta rằng Yến sư huynh cũng giống ngươi?

- Tương đối mà nói là không giống cho lắm! Huynh ấy biến dị ra một loại lửa đen ngòm tối tăm, không có nóng bỏng như ta, ngược lại âm hàn quỷ dị vô cùng, lửa cháy nhưng vật bị đốt lại đóng thành băng tinh mới kỳ lạ. Rất đáng sợ!

Tiểu Thần thoáng trầm ngâm, trong lòng thật cao hứng cho hai người bọn họ.

Khả năng tưởng chừng chỉ có thể sử dụng bên trong Xích Quỷ Bảo, không ngờ lúc này lại xuất hiện, còn kinh khủng hơn là bị nguyên nhân nào đó làm biến dị, sản sinh ra một loại Hậu Thiên Thần Thông, khá tương đồng với môn Thần Thông ghi chép ở tầng thứ chín Thần Thể Quyết - Hoả Nhãn!

Càng rõ ràng lợi hại hơn ở điểm, Hoả Nhãn của Triệu Thanh có thể tuỳ ý điều động tăng phúc cũng như biến đổi về chất cho chiêu thức công kích, phù hợp với Pháp Môn tu luyện của hắn. Đương nhiên, trên lý thuyết thì Yến Nhất Phi cũng đồng dạng như thế, có điều vì sao tên kia đáng lý chủ tu kiếm đạo, nhưng Hoả Nhãn biến đổi thành Âm Hoả như lời Triệu Thanh nói thì nhất thời Tiểu Thần không nghĩ ra được.

Bất quá Tiểu Thần cũng không vội, gật đầu ra hiệu cho Triệu Thanh triệt tiêu trạng thái hoả nhân, sau đó cả hai cùng nhau nhảy lên Thuỵ Vân Phi, nhắm hướng Bất Hối Đài từ từ đi tới.