Thời gian lặng lẽ, bất giác đã đến nữa đêm, lúc này Tiểu Thần mới tạm thời ổn định lại cơ thể.
Trải qua một phen đấu trí đấu dũng cùng linh hồn kia, sau đó tập trung ở Chánh Điện để nghe Nguyễn Tề phân phó các sự vụ sắp tới, nói không mỏi mệt thì thật không đúng.
Lúc này Tiểu Thần đứng lên, ánh mắt nhìn thẳng đến bức tường đá đối diện, hắn nhẹ nhàng nâng tay phải, lòng bàn tay nắm chặt, ngón trỏ duỗi ra.
Nguyên lực cuồn cuộn trong cơ thể bắt đầu xao động, rồi như vạn mã bôn đằng nhao nhao theo mỗi đường kinh mạch chạy về huyệt Ngư Tế nơi bàn tay. Trong chớp mắt, sáu đoàn Nguyên lực tại Đan Điền bỗng nhiên thiếu mất một đoàn, đồng thời cùng lúc đó, ngón trỏ của Tiểu Thần thình lình rực sáng.
Diu...
Xoẹt... Xoẹt...
Không có bất cứ âm thanh nào cho thấy sự dữ dội của đòn thế vừa rồi, chỉ đơn giản là tiếng xé gió đột ngột, sau đó là tiếng động như thể có ai đó dùng tay đâm thủng khối đậu hũ.
Mở tròn mắt, Tiểu Thần há to miệng nhìn đến lỗ hổng sâu hoắm mà hắn vừa mới "đục" xuyên tấm màng bảo vệ do tiểu trận phòng ngự hình thành, ngay phía sau, tường đá càng thê thảm hơn, vết nứt chạy thành hình mạng nhện tưởng chừng đó không phải là tường đá, mà là bức tường làm từ bột.
- Lợi hại như vậy?
Tiểu Thần không dám tin vào mắt của mình, miệng không ngừng lắp bắp thốt lên.
Đương nhiên càng không để cho hắn kịp thời bình tĩnh, vết nứt ban đầu chỉ lan ra chu vi không lớn hơn bàn tay là mấy, lập tức ngay khi Tiểu Thần vừa mới thì thào, chẳng khác gì việc âm thanh từ miệng của hắn, khiến "vết thương" của tường đá trở nặng.
Bùm!
Bụi đá bay lả tả.
- Hít... Còn... còn thêm một tầng ám thương?
Tiểu Thần hít một ngụm khô ran, trong đầu liên tục dâng lên ý nghĩ, lần này đúng là bắt phải kho báu rồi, Ngư Tế Chỉ quả nhiên quá mức kinh khủng quỷ dị.
Vì sao nói là kinh khủng cùng quỷ dị?
Đầu tiên, kinh khủng là bởi vì Ngư Tế Chỉ rõ ràng không coi năng lượng của lớp màng bảo vệ ra gì. Lớp màng ấy, trên thực tế có thể hoàn toàn chống chịu một kích toàn lực của Tinh Đấu giai sơ kỳ cũng không thành vấn đề, vậy mà dưới nhất chỉ thoạt nhìn nhẹ nhàng kia, lại chẳng khác bao nhiêu so với cà chua trứng thối, đụng nhẹ liền vỡ.
Quỷ dị là bởi vì, chẳng những Ngư Tế Chỉ có lực xuyên thấu bá đạo, mà còn chứa đựng hai tầng sát thương duy trì trong thời gian ngắn. Nếu coi tầng thứ nhất là mũi tên bắn ra, thì tầng thứ hai chính là sự bạo toái của mũi tên ấy, cơ hồ gần giống với khối thuốc nổ bám vào vết thương do tầng thứ nhất gây nên.
Bất quá, cách nói đó chỉ là trên lý thuyết, ở thời điểm con người hoặc vật thể sống hứng lấy sát thương thì càng nguy hiểm hơn cả, do Ngư Tế Chỉ cho dù là đánh trúng điểm nào trên cơ thể, thì Nguyên lực ẩn chứa trong đó đều chạy theo các đường kinh mạch đi thẳng vào hai lá phổi!
Chỉ cần là ngươi chưa trở thành thân thể kim cương bất hoại, hoặc giả như không có khả năng tự hồi phục nhất định như thạch sùng mọc đuôi. Thuỷ chung, vẫn còn là xác phàm, không có hai lá phổi, vậy thì nên đi chầu Diêm Vương cho rồi.
- Quá tốt rồi! Thật mong chờ Bá Địa sắp tới... Chỉ cần kiếm được đủ số lượng Thiên Tuyệt Khí cần thiết, vượt qua hai đại cảnh giới... Rất nhanh... rất nhanh thôi.
Tiểu Thần nắm chặt bàn tay, ánh mắt tràn đầy tự tin, miệng lầm bầm.
Rất lâu sau, hắn mới ngẩng mặt nhìn thẳng lên cao, trong đầu hiện lên những ký ức cũ.
- Đại bá, mấy vị thúc thúc... Tiểu Thần sẽ cố gắng nhanh chóng hoàn thành lời hứa với lão già, không cần đến trăm năm... Thần sẽ tìm những đan dược nâng cao tuổi thọ, sau đó quay về Khứ Trần Đảo phụng dưỡng các ngài!
- ----o0o-----
Một đêm an tĩnh, Tiểu Thần ngủ say, có lẽ trong mơ hắn đang nhìn thấy cuộc sống mà hắn vẫn thường mong muốn.
Trời rạng sáng, ánh nắng đã lấp ló sau từng ngọn trúc xanh, lúc này bên ngoài động phủ đột nhiên có tiếng nói vọng vào.
- Tiểu Thần! Có bên trong hay không? Đi ra ngoài!
- Tới liền!
Một thân y phục nâu xám chỉnh tề, khuôn mặt tràn đầy tinh lực, Tiểu Thần chậm rãi xuất hiện sau hai cánh cửa động đã từ từ mở ra.
Nhìn thấy thanh niên có chút quen mắt đang chắp tay sau lưng nhìn vào, Tiểu Thần ôm quyền, giữ vũng lễ độ cất tiếng.
- Tiểu Thần ra mắt Hàn sư huynh! Không biết mới sáng sớm, sư huynh tìm đệ có chuyện gì?
- Ngươi biết ta? - Hàn Thuỷ giương đôi mắt có chút ngờ vực quan sát từ đầu đến chân Tiểu Thần, giây lát sau hắn mới nói tiếp.
- Ta nhớ rồi, người từng đứng sau lưng tên họ Yến, hèn gì vụ việc mấy hôm trước ngươi ra mặt là do nguyên nhân này! Ta đến giao cho người đồ vật sư phụ phân phó, cầm lấy!
Hàn Thuỷ cau mày, lớn giọng nói ra một tràng, tựa hồ cũng đã nhận thức qua Tiểu Thần.
Đương nhiên Tiểu Thần cũng không thừa hơi nói nhiều hơn, tên này để lại ấn tượng không mấy thích thú cho hắn từ ngày đầu tiên gặp gỡ, hiện tại, càng là một bộ dáng cao ngạo chẳng xem ai ra gì.
Đưa tay đón lấy túi đồ Hàn Thuỷ ném qua, Tiểu Thần nói lời đa tạ, đoạn nhìn đến phía kẻ đối diện xem thử gã có thêm điều gì muốn nói hay không.
Bất quá, Hàn Thuỷ chỉ lạnh lùng quay lưng, bỏ lại một câu nói.
- Mặc kệ ngươi làm ra sự tình gì để tới Vũ Phong cư ngụ, nơi này không có việc của ngươi, trốn vào động phủ rồi muốn làm gì làm, đừng quấy rầy ta!
Khoé miệng Tiểu Thần bất giác giật giật khi nghe câu nói của Hàn Thuỷ, miệng thì thào.
- Đến địa bàn của ta, còn muốn đuổi ta? Nào có lý đó?
Thoáng trầm ngâm trong chốc lát, Tiểu Thần cười cười nhìn theo bóng lưng Hàn Thuỷ, tự nói.
- Ta không thích rắc rối, nhưng không có nghĩa ta sợ rắc rối! Hắc hắc! Đừng nhầm lẫn hai khái niệm ấy chứ! Ông đây càng là đại ca trong làng gây rắc rối... Hắc hắc!
Bĩu môi, Tiểu Thần không nhanh không chậm, thả từng bước lửng thửng đi tới hướng Hàn Thuỷ. Mặc kệ lời nói ngụ ý hăm doạ của gã, Tiểu Thần muốn xem tên này tới đây làm cái gì? Có hay không như lời lão Long đã nói qua, là tên kia đang muốn đào mộ!
Nghe thấy tiếng động ngay phía sau, Hàn Thuỷ hơi dừng lại, sau đó gã thoáng cau mày, rồi lại như không quan tâm, lẳng lặng tiếp tục nhấc chân bước đi.
Rất nhanh, chẳng mấy chốc đúng như Tiểu Thần dự đoán, tên kia chính xác là muốn tới đây đào mộ.
Đưa ánh mắt nhìn đến Hàn Thuỷ, Tiểu Thần khoan thai tiến đến bên cạnh phiến đá gần đó, khẽ phủi phủi mấy cái, đoạn làm thành một động tác rất uy vũ, nắm lấy tà áo, mạnh mẽ hất ngang, chiễm chệ kê mông ngồi xuống. Lúc bấy giờ nếu có người khác nhìn vào, chắn chắn sẽ nhầm tưởng hắn là trưởng bối đang còn từ xa quan sát đồ đề sắp biểu diễn thân thủ.
Hàn Thuỷ càng trở nên âm trầm, khẽ liếc sang, trong mũi hừ lạnh, thế nhưng gã cũng mặc xác Tiểu Thần muốn diễn trò gì, tư tưởng của gã hiện thời đều dồn hết cho việc sắp xảy ra, không dám để bất cứ ngoại cảnh nào tác động đến tâm lý.
Tâm tình phải lắng đọng như mặt nước, một chút gợn sóng cũng có thể gây nên thất bại.
Trước mặt, cách Hàn Thuỷ khoảng cách không xa lắm, chính là hai nấm mồ tương đối nhỏ, bên trên cắm vào hai thân cây cổ thụ đã mục nát gần hết.
Xung quanh cơ thể Hàn Thuỷ vốn dĩ đang yên tĩnh, ngay lúc bước chân hắn vừa nhấc lên, đột nhiên gió nổi ào ào, lập tức y vội vàng lui lại, một lần nữa giữ vững khoảng cách an toàn.
Tiếp theo, Hàn Thuỷ không nói không năng, lật tay lấy ra hai tấm Kim Chung Phù áp lên lồng ngực, tay còn lại nắm chặt một tấm lưới toả ra kim sắc sáng lấp lánh.
Bất thình lình, gã cắn răng, thở hắt.
Chân phải đạp mạnh, gã tung người đến nhanh như điện, ngay thời điểm đó, cuồng phong nổi lên cuốn đám loạn thạch rung lên bần bật, lại đột ngột từ bên trong hai nấm mồ vang lên từng trang âm thanh ken két, như có như không.
Chớp mắt, nấm mồ tách làm hai, phía dưới lớp đất vùi lấp, mùi ẩm mốc lâu ngày bốc lên cao, chưa kịp nhíu mày thì cũng tại nơi đó, phóng thẳng đến hướng Hàn Thuỷ một vệt sáng mờ mờ ảo ảo.
Dường như đã đoán trước chuyện ấy, Hàn Thuỷ xoay người sang bên trái, chiếc lưới kim sắc đã chuẩn bị sẵn sàng, nhanh chóng được gã ném ra.
Kim võng đón gió hoá to, phạm vi ba trượng trên dưới đều bị kim quang bao phủ, tạo thành một cái lồng kim sắc chụp thẳng đến vệt sáng kia.
Xoát
Bưng... Bưng...
Vệt sáng bị vây khốn, tựa hồ bản thân nó sinh ra linh tính, liên tục không ngừng bay loạn khắp nơi như ruồi nhặng muốn tìm đường thoát thân.
Đúng lúc này, nấm mồ thứ hai cũng xảy ra tình trạng tưng tự, thế nhưng ở đó không hề có vệt sáng như ban nãy, thay vào đó, rõ ràng thấy được từ bên trong, một sợi ngân tác* như rắn như giao, hung hăng cuốn đến Hàn Thuỷ muốn trói gô cổ y lại.
(*Ngân tác: Dây thừng bạc)
Có lẽ đã trải qua nhiều lần nếm phải quả đắng từ việc này, Hàn Thuỷ đã rút ra được khá nhiều kinh nghiệm cho bản thân. Gã một mặt dùng sức ghìm lấy chiếc lưới, không để cho vệt sáng có cơ hội đào thoát, một mặt dùng toàn bộ nhãn mục, thần thức, thuỷ chung luôn luôn chú ý đến tất cả mọi động tĩnh xung quanh.
Khi sợi ngân tác vút đến, cũng là lúc Hàn Thuỷ ngã người ra phía sau tránh thoát, miệng nhếch lên.
- Vẫn như cũ thôi!
Cả thân người gã như chiếc cung uốn cong, ngân tác lại như roi mây quất ngang, bất thình thình, Hàn Thuỷ vận lực xuống tay, đập mạnh lên mặt đất.
Ầm!
Lực phản chấn đẩy người Hàn Thuỷ bật mạnh, ngân tác cũng đồng dạng, đột ngột chuyển từ quất ngang sang trạng thái vụt thẳng xuống, khí thế áp đảo như thể muốn chẻ đôi Hàn Thuỷ làm hai.
Bất quá, tình hình lúc này cũng đã nằm trong suy đoán của gã, chỉ thấy ngay lúc thân thể Hàn Thuỷ như lò xo búng tới, gã đã xoay người tránh thoát trong đường tơ kẽ tóc, sợi ngân tác chớp nhoáng lướt qua mắt mũi miệng của Hàn Thuỷ, nện đùng đùng xuống bề mặt nền đất, cày tung toé thành rãnh sâu.
Ở phía xa, Tiểu Thần thản nhiên nâng vò rượu dốc một hơi, miệng lẩm bẩm.
- Hoá ra mặt đất bị dày xéo thành dạng này là do sợi dây thừng kia làm nên! Có điều...
Nhãn mục Tiểu Thần chăm chú nhìn vào vệt sáng bên trong tấm lưới kim sắc, hai mắt hắn ta bất chợt loé lên quang mang bảy màu, sau đó lại lần nữa thì thào.
- Hắn sẽ tay trắng rồi!
Đùng... Đùng...
Vút... Vút...
Hàn Thuỷ không dám lơ là, cố gắng né tránh những ảo ảnh của ngân tác bao phủ khắp nơi, đôi chân linh động cẩn thận từng chút một rời khỏi phạm vi nguy hiểm.
Thật ra mà nói, gã cũng đã rất lợi hại cũng như kiên trì đến mức đáng sợ.
Thông thường, một chuyện vượt ra ngoài khả năng, thì con người dù cố gắng bao nhiêu cũng chỉ dừng lại ở mức độ cho phép của bản thân, không kẻ nào đủ lỳ lợm để bất chấp nguy hiểm đi làm việc mà đã biết chắc không thành công.
Tuy nhiên Hàn Thuỷ lại khác, hắn chính là muốn khiêu chiến cực hạn, đối với hắn ta, sự tình vượt ra khỏi cực hạn của bản thân chính là sự thoả mãn.
Bởi vậy, Hàn Thuỷ mới có thể thay đổi, từ khi bắt đầu chỉ có thể duy trì vài hô hấp dưới sự tấn công của ngân tác, cho đến nay, hắn đã có thể xem như cầm cự ba bảy với sợi thừng quỷ dị kia.
Đương nhiên, hắn sẽ bại, nhưng mà vẫn là bại trong sự tiến bộ không ngừng.
Nhìn đến Hàn Thuỷ, bất chợt trong lòng Tiểu Thần sinh ra một chút cảm khái, có lẽ nguyên do phần lớn chính là cái gọi là tâm trí cố chấp kia, khá giống với bản thân hắn ở những ngày đầu tập luyện Đoán Thể Quyết trên Khứ Trần Đảo, sự kiên trì đó đã làm cho Tiểu Thần tỉnh táo hơn.
Kỳ thực, ở đoạn thời gian gần đây, Tiểu Thần một đường suôn sẻ, lại có công pháp phù hợp, chưa kể đến, kiện đồ vật như cái nồi đất thần bí đã khiến tâm tính hắn bắt đầu sinh ra dấu hiệu buông lỏng.
- Ta hiểu rồi! Chỉ dựa vào cơ duyên đãi ngộ, sẽ có ngày bị thu lại! Chung quy lực lượng của mình mới chính là của mình! Ra sức tranh giành, đoạt cũng được, cướp cũng được... Chỉ cần là do sức mình làm ra... Vậy thì không ai có quyền lấy mất! Nếu hôm này có vị trưởng bối nào đó của Hàn Thuỷ ra mặt, lấy thứ đó ban cho hắn, sau này ai sẽ tiếp tục ban thêm lần nữa? Cơ duyên của ông trời đem đến, rốt cuộc sẽ có ngày trời lấy lại! Ta hiểu rồi... Là đạo lý này! Nồi đất? Tiêu Diêu Công? Thần Thể Quyết?... Tất cả đều không phải của bản thân ta... Ha ha... Ha ha! Cái ta có... Là Hoả Đạn! Là thứ mà chính ta tự nghĩ ra...
Cười thật lớn, Tiểu Thần ngửa cổ uống sạch vò rượu trên tay, đoạn hắn đứng dậy, ôm quyền cung kính hướng đến Hàn Thuỷ biểu thị sự đa tạ, sau đó quay người trở lại động phủ.
Tất nhiên là Hàn Thuỷ không có thời gian nhìn đến Tiểu Thần, hắn vẫn trước sau như một, luôn luôn tỉnh táo, bảo trì tâm lý không chút gợn sóng, càng không biết trong vô hình đã giúp Tiểu Thần thay đổi cách suy nghĩ.
Ngay khi bước chân của hắn đã tiến đến gần phạm vi an toàn, chỉ cần thêm một chút nữa liền có thể rời khỏi tầng tầng lớp lớp ảo ảnh của ngân tác như phô thiên cái địa rũ xuống.
Hàn Thuỷ nghiến chặt răng, hai tấm Kim Chung Phù chuẩn bị từ đầu đột nhiên phát sáng, lập tức, hắn ta bật lui thật mạnh, để mặc cho ngân tác quất vào thân thể.
Boang...
Răn rắc...
Hư ảnh kim quang của Kim Chung Phù vỡ nát, tầng phòng bị thứ hai tức khắc nổi lên, tiếp tục ngăn đón dư lực.
Lợi dụng vào chấn động trong nháy mắt đó, Hàn Thuỷ phún mạnh ngụm máu, khe răng cười gằn.
- Ta không tin lại thất bại.
Nói vừa dứt, cả cơ thể hắn ta như một đống thịt bị đánh bay vô lực phản kháng, chỉ có điều, bàn tay nắm lấy tấm lưới kim sắc thì sống chết cũng không buông.
Đôi chân loạng choạng tiếp đất, Hàn Thuỷ vung tay lôi mạnh, nhất quyết kéo theo vệt sáng rời khỏi phạm vi mười trượng xung quanh nấm mồ.
Hai cánh tay nổi đầy gân xanh, áo quần trên người Hàn Thuỷ rách tơi tả, lại nhuốm đỏ bởi máu huyết đang chảy ra từ những vết roi khắp thân mình.
Hắn gầm lớn, dùng tất cả sức lực níu lấy tấm lưới, ở bên trong, vệt sáng tựa hồ cảm thấy nguy cơ đang đến, càng trở nên điên cuồng hơn, phóng ngược trở lại.
Tình hình hiện tại chính là sự giằng co của song phương. Tâm lưới thuỷ chung bị kéo thành một đường thẳng tắp, một đầu do Hàn Thuỷ cố gắng ghìm chặt, một đầu nhọn hoắt lơ lừng giữa không trung, liên tục rung lên như dây đán kéo căng đang dao động.
Thế nhưng, đúng vào giây phút căng thẳng đó, vệt sáng bên trong tấm lưới bỗng dưng trở nên yên tĩnh, Hàn Thuỷ còn chưa kịp thời vui mừng thu tay trở về, thì vệt sáng hoá thành thực chất, là một thanh đoản kiếm chưa đến hai gang tay.
Thanh đoản kiếm ngân lên âm thanh như tiếng rồng ngâm, rồi đột nhiên loá sáng, thứ ánh sáng đỏ như máu chói loà, khiến cặp mắt Hàn Thuỷ không khỏi nhíu lại.
Đến khi mở được nhãn mục nhìn chằm chằm đến, thì thanh đoản kiếm mang theo huyết quang đã an an ổn ổn lơ lửng trên "ngôi nhà" của nó. Tấm lưới rách toạc một lỗ to như nắm đấm, kim quang cũng trở nên ảm đạm, xem như tấm lưới đã hoàn toàn bị huỷ.
Thở dài ngao ngán, Hàn Thuỷ vứt kim võng trên tay xuống đất, lắc đầu cười khổ, vô tình hữu ý liếc đến chỗ Tiểu Thần thì hắn đã mất dạng, chỉ còn lại bên trên phiến đá một vò rượu để ngay ngắn.
Cũng chẳng biết nguyên nhân từ đâu, khiến Hàn Thuỷ nảy sinh suy nghĩ tiến đến.
Thoáng ngập ngừng giây lát, rốt cuộc hắn cũng đi tới.
Lúc này, khi đứng bên cạnh phiến đá bằng phẳng kia, Hàn Thuỷ mở to mắt, dán vào mấy nét chữ nguệch ngoạc.
"Rượu không có độc, sợ thì đừng uống! Lấy đồ dụng tâm hơn dụng sức! Tâm chính đồ vật thuận, tâm đoạt đồ vật nghịch! Đa tạ sư huynh!"
- Tiểu tử này có ý gì đây? Vì sao lại đa tạ ta? Đem đồ của sư phụ cho hắn mà thôi! Tên này bị điên hay là cố tìm giao hảo?