Hôm nay, một ngày ấm áp giữa mùa đông thật sự rất khó gặp.

Thượng Trang ngồi cùng ngự giá với Hoàng đế, khí sắc của ông thoạt nhìn cũng không tệ.

Có lẽ từ ngày vào cung tới nay, Thượng Trang chưa từng thấy ông như vậy. Mọi chuyện kinh tâm động phách khi trước tựa như chưa từng phát sinh, lão nhân trước mặt chẳng qua là vừa khỏi bệnh, ra ngoài đi dạo, thần sắc vô cùng cao hứng.

Nếu không có lời nói ngày đó, Thượng Trang hôm nay có lẽ cũng sẽ rất vui.

Hưng Viên là khu rừng rậm cách sườn đông hoàng cung khoảng năm dặm, nghe nói khi Tây Chu lập quốc, Thái tổ Hoàng đế sai người cải tạo khu rừng này thành khuôn viên để hoàng thất tiêu khiển.

Tới thời Tuyên Khánh đế, ông cực kỳ thích môn mã cầu nên đặc biệt xây một sân bóng ở đây. Hằng năm, nơi này thường diễn ra trận đấu giữa nhóm thần tử.

Đây là lần đầu tiên Thượng Trang tới Hưng Viên.

Tò mò là đương nhiên có, chỉ là ngại Hoàng đế đang ở trên ngự giá, nàng không dám nhấc rèm, chỉ có thể xuyên qua khe hở mà nhìn phong cảnh bên ngoài.

Hiện tại là mùa đông, cây cỏ ở đây đều xơ xác ảm đạm.

Đội ngũ chậm rãi đi vào rừng, đường nhỏ dưới chân toàn đá vụn, cảnh trí xung quanh hoàn toàn do thiên nhiên tạo thành. Đi thêm một đoạn nữa, ngự giá dừng lại.

Trần Trung bên ngoài nhỏ giọng: "Thánh Thượng, đến nơi rồi."

Thượng Trang liền đỡ ông xuống dưới, nhìn rõ cảnh sắc bên ngoài, nàng không khỏi sửng sờ. Trước mắt là một tòa cung điện nguy nga, hai chữ "Hưng Viên" bằng vàng bên trên dưới ánh mặt trời càng thêm rực rỡ.

Cửa lớn Hưng Viên mở rộng, thái giám cung nữ đồng loạt quỳ xuống nghênh giá.

Phía sau, Hoàng hậu và Tề Hiền phi cùng tiến lên, Tề Hiền phi dịu dàng nói: "Thánh Thượng vào trong nghỉ ngơi trước đi."

Hoàng đế gật đầu, nâng bước vào trong. Trần Trung lên trước dẫn đường, Thượng Trang đi sau dìu Hoàng đế. Đi được một đoạn, nàng quay đầu thì không thấy Hoàng hậu và Tề Hiền phi, bọn họ có lẽ cũng đều về phòng của mình.

Thời điểm định dời ánh mắt, nàng lại bắt gặp Nguyên Duật Diệp và Mộ Dung Vân Khương đi vào. Nguyên Duật Diệp trùng hợp cũng đang nhìn nàng, khiến nàng không khỏi kinh hãi. Sau đó, Mộ Dung Vân Khương cười nói mấy câu, hắn liền quay đầu nhìn Vương phi của mình.

Đỡ Hoàng đế vào phòng nghỉ ngơi, bên trong bài trí mặc dù không tinh xảo như Càn Thừa cung nhưng cũng vô cùng đặc biệt.

Trần Trung vén màn, quay đầu nói: "Thánh Thượng nghỉ ngơi lát đi, trận đấu buổi chiều chắc sẽ rất hấp dẫn."

Nghe vậy, Hoàng đế liền cao hứng, cười nói: "Đúng vậy, trẫm cũng rất muốn xem mấy thanh niên này liệu có bằng trẫm khi đó không. Ha Ha, Trần Trung, nói với bên dưới chú ý ngựa chiến."

Trần Trung cũng cười: "Thánh Thượng yên tâm, việc này bọn họ chắc chắn sẽ sắp xếp chu toàn."

Hoàng đế gật đầu, Thượng Trang liền dìu ông lên giường, sau đó Trần Trung buông màn, hai người cùng nhau ra ngoài. Trần Trung hít một hơi thật sâu, cười nói: "Lâu rồi mới thấy Thánh Thượng cao hứng như vậy."

Thượng Trang cũng cười: "Lúc Thánh Thượng còn trẻ nhất định rất hiếu chiến."

"Còn không phải sao? Ngoại trừ mã cầu, Thánh Thượng còn thích săn bắn, Thượng nghĩ chắc chưa từng thấy tài nghệ của Thánh Thượng..." Nói xong, con người Trần Trung đột nhiên tối sầm. Nàng chưa từng thấy, có lẽ cả đời cũng không có cơ hội được thấy.

Thượng Trang vội nói tránh đi: "Công công, ta đi xem thuốc của Thánh Thượng."