Cánh cửa nhẹ nhàng đóng lại, Mộ Dung Vân Khương quay đầu nhìn khuôn mặt nam tử. Cung mày hắn nhíu chặt, có lẽ là vì uống quá nhiều rượu lên thân thể khó chịu.

Giúp hắn lau mồ hôi trên trán, nàng đột nhiên hoảng hốt đứng bật lên.

Nam tử này, nàng tựa như chưa từng quen biết.

Nàng chỉ biết hắn là Thành Vương của Tây Chu, là Ngũ hoàng tử.

Mà nay, nàng là Vương phi của hắn, hắn đã trở thành phu quân của nàng. A, thật buồn cười, cuộc đời này thật kỳ lạ.

Nàng thở dài một tiếng, tiếp tục lau người cho hắn.

Nam tử trên giường đột nhiên mở mắt nhìn nàng.

Mộ Dung Vân Khương kinh hãi, ánh mắt này khiến nàng không biết phải làm gì tiếp theo.

Hắn nhìn nàng chằm chằm, sau một lúc lâu đột nhiên duỗi tay nắm chặt cổ tay của nàng, cắn răng: "Ta không thích ánh mắt của ngươi."

Mộ Dung Vân Khương đau tới nhíu mày, không khỏi kinh hoảng nhìn hắn.

Giờ khắc này không biết lấy dũng khí từ đâu, nàng tới gần, mở miệng hỏi: "Vương gia xem thiếp là ai? Vương gia nghĩ thiếp là ai?"

Có một loại trực giác mách bảo, người hắn nhìn không phải nàng, tuyệt đối không phải.

Nhưng người đó là ai?

Nàng không biết, có lẽ là tỳ nữ vừa rồi, có lẽ là cơ thiếp của hắn, mà cũng có lẽ là một người khác.

Nhưng có một thứ nàng có thể xác định, đó là người trong lòng của hắn.

Mộ Dung Vân Khương khẽ cười, vậy thì sao? Người trong lòng nàng cũng đâu phải Nguyên Duật Diệp.

Lúc hoàn hồn lại, nam tử trên giường đã mê man. Nàng muốn rút tay, nhưng hắn lại nhanh chóng bắt lấy. Nàng cười suy sụp, không ngờ đêm tân hôn lại diễn ra như vậy.

.......................

Hôm sau, lúc tỉnh dậy, Thượng Trang nghe nói Hoàng đế đặc biệt ân chuẩn Thành Vương vừa thành hôn, không cần lên triều, mà ông ấy vẫn dưỡng bệnh ở Càn Thừa cung, chính sự vẫn giao cho Thái tử xử lý như trước.

Thượng Trang vào hầu hạ, phần lớn thời gian Hoàng đế đều ngủ, những lúc tinh thần tốt lên sẽ xem tấu chương Thái tử phê duyệt, thỉnh thoảng sẽ cười, nhưng có đôi khi lại nhíu mày trầm tư.

Nàng thức thời đứng bên cạnh, không dám nhiều lời.

Thời điểm vào thay trà, Trần Trung không khỏi mở miệng hỏi: "Thánh Thượng, chuyện thiết yến ở Hưng Viên..."

Hoàng đế nâng mắt nhìn hắn, cười hỏi: "Làm sao?"

Trần Trung vội đáp: "À, nô tài cảm thấy chi bằng ngài cứ nghỉ ngơi, trận bóng có thể dời lại."

Hoàng đế khẽ cười, lên tiếng: "Việc đã định thì phải cử hành đúng hạn. Trẫm đã lâu rồi chưa xem, cho dù không thể vận động thì cũng có thể xem những người trẻ tuổi kia."

Thấy ông cao hứng, Trần Trung cũng không nói gì, chỉ gật đầu rồi đứng hầu một bên.

Hai ngày này Tề Hiền phi đều tới đây, trên mặt tràn ngập ý cười.

Chỉ là mỗi lần có Hoàng hậu, hai người đều mồi đao xỉ kiếm, không ai nhường ai.

Hôm nay về phòng, Thượng Trang nghe cung nữ bên ngoài líu ríu bàn luận chuyện ở Hưng Viên ngày mai. Mọi người đều hào hứng, bởi vì đây là cơ hội xuất cung nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài.

Có lẽ Thượng Trang nên cảm thấy may mắn, bởi vì nàng là ngự thị, đương nhiên có thể đi cùng.

Nhưng sau đó, nàng phải đón nhận ân điển mà cả đời nàng không muốn nhận nhất...