Đưa chén trà tới, Thượng Trang nhẹ giọng: "Trà nguội rồi."

Nam tử trên giường lại mở miệng: "Không sao."

Hắn nhận lấy uống một ngụm, sau đó liền nhíu mày, nước trà quả nhiên đã nguội.

Thượng Trang nhìn hắn, không chút để ý mà nói: "Nô tỳ vừa phát hiện thì ra Vương gia vẫn có ưu điểm." Thấy hắn nâng mắt nhìn mình, nàng tiếp tục, "Không ngờ ngay cả nước trà lạnh ngài cũng uống."

Sắc mặt Nguyên Duật Diệp khẽ biến, nàng liền cười nói: "Lúc Hoàn Vương tới Hoán Y Cục, nô tỳ nói trà lạnh sẽ không tốt cho sức khỏe của ngài ấy, vì vậy đã kêu người đổi thành trà nóng."

Nhìn sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi, trong lòng nàng cười thầm. Nàng dường như vừa nhận ra một điều, hắn để ý tới chuyện của Nguyên Chính Hoàn, hơn nữa còn đặc biệt để ý.

Chén trà trong tay bị buộc chặt, chết tiệt, hắn thế mà bị một tiểu nha đầu đùa giỡn!

Đưa chén trà tới, hắn lạnh giọng: "Vậy đổi cho bổn vương một chén trà nóng."

"Vâng." Nàng khụy gối hành lễ, sau đó xoay người ra ngoài.

Nhớ tới vẻ mặt trắng bệch vừa rồi của hắn, nàng nhịn không được mà cười.

Ra ngoài phân phó nha hoàn đổi trà, lúc trở lại, nàng mới đột nhiên nhớ tới một việc. Chuyện này thật kỳ quái.

Nàng ở trong vương phủ đã được một khoảng thời gian nhưng chưa hề thấy cơ thiếp nào. Bỏ qua những cơ thiếp trước đây của hắn, nhưng đợt trước, Hoàng đế có ban thưởng cho hắn ba tú nữa. Hôm nay thời điểm ông ấy tới, nàng cũng chưa từng thấy một ai ra hành lễ.

Nàng bỗng nhớ tới một chuyện ở trong cung, Nguyên Duật Diệp còn hỏi nàng, vì sao Hoàng đế phải làm như vậy. Khi đó nàng không đáp, nhưng trong lòng lại vô cùng rõ ràng.

Trong lòng Hoàng đế có Thái tử, ông ấy ban thưởng tú nữ cho các vị Vương gia đương nhiên là muốn vì hoàng gia khai chi tán diệp, con cháu hưng thịnh.

Tới lúc phong vương, Hoàng đế có thể chia nhỏ lãnh địa, như thế sẽ không gây nguy hiểm cho tân đế sau này.

Chẳng lẽ, là nàng hiểu lầm rồi sao? Nếu không, Nguyên Duật Diệp làm sao dám giở trò trước mặt Hoàng đế?

Đúng lúc này nha hoàn đổi trà đã trở về.

Thấy hắn lại nhắm mắt, nàng thầm nghĩ hắn lại giả bộ ngủ, nhưng khi bưng nước lại gần mới biết hắn thật sự đã chìm vào giấc. Nàng thầm cười nhạo một tiếng, thế mà nói không ngủ được, hiện tại không phải ngủ rất ngon hay sao?

Thôi, hắn không uống thì chi bằng chính mình tự uống, dù sao lúc này nàng cũng rất khát.

Tới tối, hắn mới tỉnh lại.

Thượng Trang đặt tay lên trán hắn, thấp giọng: "Hạ sốt rồi."

Hắn nhìn nàng, cười hỏi: "Cao hứng sao?"

"Cái gì?" Nàng hình như không nghe rõ lời hắn nói.

Hắn tiếp lời: "Nhiều ngày trôi qua như vậy, đừng nghĩ tới việc hồi cung nữa. Chuyện này còn chưa xử lý xong, phụ hoàng sẽ không nhớ tới ngươi đâu."

Đạo lý này Thượng Trang đương nhiên biết rõ, chẳng qua nàng cười hỏi lại: "Thánh Thượng và Thái tử xảy ra tranh chấp là vì nô tỳ, chẳng lẽ Vương gia không sợ sao?"

Hắn lại cười lớn: "Bổn vương sợ cái gì? Chỉ là một cung nữ nhỏ bé, bổn vương vì sao phải sợ ngươi? Cố gắng hầu hạ bổn vương đi, đừng để bổn vương tới lúc đó đi nói với phụ hoàng cho người tội danh câu dẫn chủ tử."

Hận tới nghiến răng nghiến lợi nhưng trên mặt Thượng Trang vẫn duy trì ý cười: "Nô tỳ cũng muốn câu dẫn ngài, nhưng nô tỳ thật nhìn không ra ngài có gì có thể khiến nô tỳ phải đi câu dẫn."

Hắn lạnh mặt, hừ một tiếng: "Ngươi cứ chờ đấy! Đến lúc đó đừng hòng cầu xin bổn vương sủng ái ngươi!"

"Tạ Vương gia ưu ái, chờ ngài sủng ái thì quý phủ đã có nhiều thê thất rồi."

Hắn không khỏi chấn động, lập tức đáp trả: "Ánh mắt cũng sắc bén đấy, chỉ tiếc bổn vương không thích kẻ cứng rắn."

Thượng Trang nhíu mày: "Thế sao? Ngài không sợ Thánh Thượng ban cho ngài người không tốt ư?"

Hắn cười cười: "Sao vậy? Lo cho bổn vương sao?"

"Nô tỳ chỉ cảm thấy việc này... Không giống tính cách của ngài."

"Trần Trung là người trung thành, trên đường chiếu cố cơ thiếp của bổn vương rất tốt. Hiện tại các nàng nhận được sự sủng ái của bổn vương nên rất ổn."

Thượng Trang không khỏi kinh ngạc, đúng vậy, Nguyên Duật Diệp hắn là ai chứ? Sao có thể dễ dàng bị người khác nắm được nhược điểm?