Nghi hoặc nhìn nữ tử đang nằm trên giường, Thượng Trang không khỏi cảm thấy kỳ lạ.

Vì trên người có thương tích nên Linh Khuyết phải nằm sấp. Giờ phút này nàng khẽ động thân mình cười hỏi: "Vu thượng nghĩa không muốn tới gần đây sao?"

Thượng Trang hoàn hồn, tiến lên mép giường ngồi xuống, nói: "Đúng lúc ta cũng có chuyện muốn nói với cô nương."

Linh Khuyết giật mình, hỏi: "Cái gì?"

Chần chờ một lát, Thượng Trang cuối cùng cũng lấy miếng ngọc bội đeo trên cổ xuống, hỏi: "Ngươi có nhận ra vật này không?" Một khắc đó, nàng cảm thấy bản thân thật sự điên rồi.

Đây là tín vật duy nhất để nhận muội muội, sao nàng lại nghĩ phần còn lại của miếng ngọc bội nằm trên người Linh Khuyết chứ?

Nhưng, lại có một cảm giác mãnh liệt dẫn đường kêu nàng phải hỏi chuyện này.

Linh Khuyết cẩn thận nhìn miếng ngọc bội, lắc đầu: "Thật là tinh xảo, chỉ tiếc là ta chưa từng thấy qua."

Nghe vậy, Thượng Trang không khỏi thất vọng.

Linh Khuyết lại hỏi: "Vì sao Vu thượng nghĩa lại hỏi ta việc này."

"À." Nàng khẽ lắc đầu, "Không có gì, chỉ là thuận miệng hỏi mà thôi." Nói xong, nàng cất miếng ngọc bội lại vào người. Lúc này, nàng mới nhớ tới miếng ngọc bội khác trong tay, lại nghe Linh Khuyết nói: "Còn miếng ngọc bội này có lẽ để Thượng nghĩa giữ sẽ an toàn hơn."

Vừa rồi nàng nhịn không được mà hỏi Nguyên Duật Diệp, mới biết đây là đồ Hoàng đế ban tặng cho An Lăng Thuấn. Vì vậy, ngọc bội trở về với người của An Lăng gia mới là tốt nhất.

Thượng Trang có chút kinh ngạc, lại thấy Linh Khuyết cười: "Ngày mai Hoàn Vương sẽ tới đây. Ta đã nói với Vương gia cho người gặp ngài ấy."

Nàng không tin nhìn nữ tử trước mặt, bật thốt lên hỏi; "Tại sao chứ?"

Linh Khuyết vẫn cười: "Chẳng lẽ ngươi tình nguyện để Vương gia giam lỏng sao?"

Nhất thời Thượng Trang không biết phải đáp lại thế nào, xem ra Nguyên Duật Diệp này đúng là cái gì cũng nói được.

............

Vừa ra khỏi phòng, một nha hoàn đứng đợi bên ngoài thấy nàng, liền tiến lên nói Vương gia đang chờ trong phòng.

Nàng gật đầu, đi tới phòng hắn.

Thời điểm đẩy cửa phòng, nàng đã thấy hắn nghiêng người nằm ngủ. Nhìn hắn yên tĩnh như vậy, nàng thật không biết hắn có phải đang giả vờ hay không.

Lư đồng đã được thêm huân hương, không khí trong phòng lúc này cũng vô cùng dễ chịu.

"Vu Nhi." Hắn đột nhiên gọi.

Nhất thời Thượng Trang không kịp phản ứng, lúc hoàn hôn, nam tử kia đã mở hai mắt nhìn mình. Nàng cười tiến lên, nói: "Vương gia, nô tỳ là An Lăng Vu."

"Bổn vương thích gọi như vậy." 

"Vương gia vẫn là đừng gọi thân thiết như vậy, bằng không..." Đột nhiên nhận ra bản thân đang nói những lời không nên nói, Thượng Trang lập tức ngậm miệng.

Hắn vui vẻ cười: "Bằng không thế nào? Bằng không sẽ tưởng bổn vương thích ngươi sao? Lại đây." Hắn giữ chặt tay nàng, kéo nàng đi qua.

Thượng Trang khẽ nhíu mày, cơn sốt của hắn vẫn chưa lui bớt sao?

"Thật khó chịu." Hắn cau mày, "Lần sao có muốn ngươi quỳ, bổn vương cũng phải tìm chỗ nào tránh mưa trước đã."

Thượng Trang nhịn không được mà cười ra tiếng, đã là lúc nào rồi mà hắn vẫn còn nghĩ tới chuyện này cơ chứ? Sau này? Nàng không cần sau này!

Hắn bất mãn nhìn nàng, cắn răng: "Trông ngươi có vẻ rất vui sướng."

Nàng vẫn cười, cẩn thận dìu hắn nằm xuống, hỏi: "Ngài không nghỉ ngơi sao?"

"Không ngủ được, khó chịu." Vết thương trên người đã không còn đau như lúc trước, hắn thầm thở dài, lại nói, "Hôm đó nghe nói Hoàng thúc mang bệnh vào cung, còn đi theo ngươi tới Hoán Y Cục." Hắn không phải hỏi nàng, chỉ là thuận miệng nói ra sự thật.

Nàng "Ừ" một tiếng.

"Ngủ không được, khó chịu." Trên lưng thương xử lý, cuối cùng không có lúc trước đau. Hắn thật dài nhẹ nhàng thở ra, lại nói, "Ngày ấy, nghe nói hoàng thúc mang bệnh vào cung, còn đi theo ngươi cán y cục." Hắn không phải hỏi nàng, chính là tự thuật hắn biết đến sự thật.

Hắn lại hỏi: "Ngươi hầu hạ thúc ấy thế nào?"

Nàng nhíu mày: "Thì rót cho ngài ấy chén nước."

Hắn tỏ vẻ không tin, liếc nàng: "Chỉ vậy thôi sao?"

"Bằng không ngài nghĩ thế nào?"

Hắn cười rộ lên, sau một lúc lâu mới nói: "Vậy ngươi cũng rót cho bổn vương chén nước đi."