Mấy ngày nay Thiên giới vô cùng nhộn nhịp, Phượng Tiên lịch kiếp thành công chính thức trở thành thượng thần tại thiên đình, Phượng Loan điện cũng được xây dựng lên nhanh chóng. Ngọc Đế mở yến tiệc, bao nhiêu thượng tiên thượng thần khác đều biếu tặng Vương Thanh Quân không ít bảo bối, rõ ràng nên vì bản thân trải qua khổ ải tu thành chính quả mà vui vẻ nhưng Lam Âm nhận ra hình như y có điều gì không ổn.

- Tiểu Phụng nhi, ngươi làm sao vậy?

Lam Âm không nhịn được đi hỏi y, nhận lại chỉ là một tiếng thở dài nặng nề. Vương Thanh Quân nhìn hắn:

- Lam Âm...ta từng nói với ngươi về người ta thích, ngươi còn nhớ không?

- Chu Tước?

Chu Tước niên kỷ không lớn như Phượng Hoàng nhưng vì là thần thú nên mới miễn cưỡng được ở lại Thiên cung, ấn tượng về hắn cũng rất mờ nhạt, dù sao cũng chỉ là một con gà sặc sỡ mà Vương Thanh Quân thích mà thôi.

Vương Thanh Quân ảo não:

- Từ khi ta lịch kiếp trở về đại ca đã không còn như trước nữa...

Lam Âm nhíu mày:

- Hắn mắng ngươi?

- Không...không phải..chỉ là ta cảm thấy huynh ấy đang đẩy ra ra, ta cũng càng ngày càng cách xa huynh ấy..

Lam Âm lờ mờ cảm giác có gì đó không ổn, năm đó Kim Ô cùng Phượng Hoàng xứng đôi vừa lứa, nếu không phải chen thêm một Chu Tước ở giữa thì hai người đã lập duyên khế kết thành đạo lữ...

Quả nhiên Vương Thanh Quân nói:

- Huynh ấy..luôn ở chỗ Ngạn Tang, hai người họ hình như rất vui vẻ, huynh ấy còn gọi Ngạn Tang là đệ đệ nữa.

Lam Âm tay đập mạnh xuống bàn đá khiến nó nứt toác ra mấy mảnh:

- Hai con gà đó đúng là ngứa đòn!

Vương Thanh Quân lịch kiếp bao lâu? Vọn vẻn ba mươi ngày ở thiên giới mà thôi! Vậy mà hai kẻ này đã thông đồng với nhau, còn thông đồng công khai trước mặt y? Đáng hận nhất chính là thằng nhóc vắt mũi chưa sạch Ngạn Tang kia.

- Tiểu Phụng nhi, ngươi chắc chắn chưa từng đắc tội Ngạn Tang chứ?

- Có ý gì?

- Ngươi không thấy hắn đang lợi dụng ngươi để đoạt đi mọi thứ của ngươi sao?

Chủ không ở nhà, chó gà đã quấn nhau, thật là cảnh đẹp ý vui ha?

Vương Thanh Quân lắc đầu rồi rơi vào trầm mặc, Lam Âm trợn ngược mắt cố né tránh xô cẩu huyết này, tình tiết cũ rích, yêu hận tình sầu còn có gì thảm hơn nữa không?

Dĩ nhiên là có cái thảm hơn.

Ban đêm tại Họa Sơn luôn có yêu thú rình rập, lúc Lam Âm tỉnh lại trăng đã lên rất cao, ánh sáng lờ mờ ảm đạm phủ lên cánh rừng già bạt ngàn khiến những linh hồn lang thang càng thêm lạc lõng. Vương Thanh Quân ngồi bên cạnh hắn từ bao giờ, mái tóc dài che khuất gương mặt xanh xao, vu xích ở cổ chân đã thiêu đốt da thịt đến tận đầu gối lộ ra xương thịt gần như chín rục.

Lam Âm tính bật dậy lại bị cơn đau ở ngực cưỡng ép nằm xuống đành cắn răng lay lay vai của Vương Thanh Quân:

- Tiểu Phụng nhi, tiểu Phụng nhi! Chân của ngươi...!

- Tại sao?

- A...?

Vương Thanh Quân từ từ ngẩng đầu, ánh trăng từ giếng trời trên vách đá Họa Sơn chiếu xuống gò má đầy nước mắt, y hít sâu một hơi:

- Diệc Cao Tích...đã nói với ta rồi...

Tim Lam Âm đập thịch một cái, môi dưới tái nhợt hơi run run. Vương Thanh Quân mỉm cười, giọt lệ đọng ở khóe mi trào ra lần nữa, giọng của y như lạc đi:

- Ta còn thắc mắc vì sao năm đó ta làm đại ca bị thương nặng đến mức nhân gian suốt bảy ngày không có mặt trời, thiên địa hôn ám, đảo lộn thế sự khiến trăm vạn sinh linh bỏ mạng vậy mà chỉ bị đày ở Họa Sơn...hóa ra....hóa ra...

Lam Âm im lặng ôm lấy y, Vương Thanh Quân giống như đứa trẻ chịu ủy khuất, nằm trong vòng tay phụ thân liền khóc càng lớn.

Ngươi có thể tùy ý phỉ nhổ Thái Âm Tinh Quân tư tưởng đồi trụy, phong lưu thành tính, không phân đúng sai nhưng tuyệt đối không thể mắng hắn vô tình vô nghĩa. Hắn có thể không phải là kẻ ngươi nên yêu nhưng lại là bằng hữu đáng tin cậy nhất ngươi nên có.

Hai vạn năm trước có một ngày bầu trời tối đen, mưa gió cuồn cuộn đổ về suốt bảy ngày không có một tia nắng, lũ quyét phá hủy bao nhiêu làng mạc, người chết chất thành đống cao như núi. Kim Ô bị Phượng Tiên chặt mất một cánh không cách nào hiện thân, các vị thượng tiên khác luống cuống dùng huyễn thuật chặn lại thiên tai xấu hơn sắp xảy ra, sau trận lũ ào ào là hạn hán khô cằn, nhân gian trải qua những ngày so với địa ngục càng thống khổ, tiếng than khóc vang thấu trời cao. Ngọc Đế vô cùng tức giận giam Phượng Tiên lại hạ lệnh dùng hỏa vụ cốt đốt Phượng Tiên thành tro, dùng kim đan của Phượng Tiên bao lấy nhân gian bồi tội cho ngàn vạn nhân, thú đã chết. Bầu không khí căng như dây đàn, tội nghiệt mà Vương Thanh Quân gánh phải quá lớn chẳng có ai nguyện ý đứng ra khuyên can Ngọc Đế, họ cũng chẳng muốn rước họa vào thân.

" Ngọc Đế, chưa điều tra kỹ càng đã muốn thiêu Vương Thanh Quân hồn phi phách tán, vậy cũng quá tùy hứng rồi"

Lam Âm đứng giữa hàng ngũ tiên ban thong thả bước ra, hắn cũng chỉ nói một câu chứ không lý luận gì thêm, bất kể là ai đúng ai sai thì tính mạng của hàng vạn người kia cũng không thể cứu lại được. Cuối cùng Vương Thanh Quân cũng không bị nghiền thành tro bụi, trái lại bị tước bỏ tu vi cùng tự do, giam tại Họa Sơn nhưng cũng chẳng ai bất mãn vì phần trách nghiệm nặng nề nhất đã do Lam Âm gánh.

Một vạn bốn ngàn năm luân hồi ở phàm trần, cười nói vui vẻ khoe rằng bản thân đi lịch kiếp kỳ thật càng giống với bị lưu đày, trải qua khổ đau những sinh linh kia từng chịu, sống số kiếp những sinh linh ấy từng sống, có sang, có hèn, có vinh, có nhục, đều lưu lại trên người hắn một vết sẹo vĩnh viễn không xóa được.

Hắn không phải kẻ có thể lưng gánh thiên hạ, tay ôm chúng sinh nhưng hắn là kẻ trọng nghĩa trọng tình nhất trong tam giới