Trong truyền thuyết của nhân gian, Phượng Hoàng là đại biểu của sự phồn vinh thịnh thế nhưng lại luôn luôn cô độc, vì nó là Phượng Tien duy nhất từ hồng hoang còn tồn tại, nó bay khắp bốn biển muốn tìm thứ lấp đầy trái tim trống rỗng, đáng tiếc qua bao nhiêu năm tháng vẫn không có kết quả. Trăm năm, vạn năm, cho 8 một ngày Phượng Hoàng gặp được Chu Tước, lần đầu tiên nó múa điệu phượng cầu hoàng nhưng Chu Tước cùng Kim Ô thầm mến nhau từ lâu, sự ghen tức đã biến bộ lông vàng óng ả của Phượng Hoàng thành màu đen u ám, nó nổi điên muốn giết Kim Ô nhưng đã bị chế ngự, Ngọc Đế sai người dùng vu xích đâm xuyên qua trừng phạt nó vĩnh viễn bị đày ở dưới Họa Sơn, ở phàm trần vẫn lưu truyền một bài đồng rao:

" Nam cương lửa đỏ chứa dung nham.

Phượng Tiên mỹ lệ đất trời tạo

Chu Tước ngang qua say bao lòng.

Phượng cầu hoàng vì ai mà múa

Mặt trời đỏ sáng cả bắc cương

Kim Ô chẳng bao giờ say giấc

Vu xích xuyên chân chẳng oán than."

Tiếc hận, ghét bỏ, thương hại, chung quy cũng chỉ vì một chữ " tình" mà ra...

Nhưng... sự thật là như vậy sao?

Hai vạn năm trước, Quảng Hàn Cung.

Nơi Thái Âm Tinh Quân cai quản quanh năm sương gió mịt mờ, giá lạnh dễ dàng đông cứng một vùng trời rất xứng đáng với tên Quảng Hàn. Ở rìa góc phải của đại điện có một phòng lớn luôn khóa kín để giam Hằng Nga tiên tử, ban đầu vốn là cho nàng ta chút mặt mũi ở gần đại điện nhưng nàng ta ngày ngày không khóc thì cũng than thở, mặc đồ trắng lướt qua lướt lại khắp nơi y như cô hồn vất vưởng dưới nhân gian dọa thư đồng A Yên của hắn sợ chết khiếp. A Yên vốn là một con thỏ tinh dưới hạ giới mới tu luyện tròn trăm tuổi, một lần Lam Âm hạ phàm cứu được nó khỏi độc xà liền mang nó lên Quảng Hàn cung thành thư đồng trợ giúp mình.

Người ta bảo nhát như thỏ đế, giờ Thường Nguyệt Nga cứ xõa tóc lởn vởn khắp nơi đừng nói là A Yên, ngay cả mấy vị tiên tử khác bay ngang cũng bị dọa sợ không nhẹ, Lam Âm nhức đầu cũng không thương hoa tiếc ngọc đem nàng ta nhốt lại, tốt nhất cứ ngồi ì một chỗ ăn rồi nằm là được, đừng đem thêm phiền hà cho hắn.

" Thái Âm! Thái Âm!"

Quảng Hàn cung hôm nay  vẫn không yên bình, Lam Âm nửa ngồi nửa nằm trên trường kỷ đặt ở giữa đại điện nghiêm túc lật từng trang sách như không nghe thấy tiếng đập cửa đại điện ầm ầm. Người bên ngoài hình như rất gấp gáp sắp đập vỡ cửa rồi hắn mới lười biếng gấp sách lại:

- Vào đi.

Một câu này như chú âm, cửa đại điện  tự động mở ra, người kia vẫn còn đang dùng sức đập cửa tự nhiên mất đà ngã lộn nhào vào trong, chân váy màu lam tốc hết lên vô cùng khó coi. Tiểu cô nương kia chống tay đứng dậy, hung hăng trừng Lam Âm, dung mạo thanh tú, nhìn qua cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi, tóc tết đuôi sam, cài một cây trâm bằng hồng ngọc có tua bạc đơn giản, y phục gọn gàng. Lam Âm không khách khí cười nhạo:

- Vân Tuyết Hạ, ngươi cũng đã mấy ngàn tuổi rồi còn hấp ta hấp tấp như đứa nhóc, không hiểu nổi sao cái danh Hỏa Đức Chân Quân lại về tay ngươi được.

- Ta cũng không hiểu nổi sao cái danh Thái Âm Tinh Quân đại diện cho băng tâm thân khiết lại về tay tên lưu manh nhà ngươi!

Vân Tuyết Hạ đại danh là Huỳnh Hoặc - Nam Phương Tam Khí - Hỏa khí, trấn thủ ở phía Nam trong ngũ khí. Dẹp loạn phàm trần, trấn áp quỷ sai, uy danh không hề thua kém chiến thần.

Ban đầu Lam Âm diện kiến Hỏa Đức Chân Quân, ngỡ rằng là một ông chú thân cao nửa trượng, bắp thịt thô sần, râu ria xồm xoàm dữ tợn, đến khi thấy tiểu cô nương trước sau chưa phát triển hết mang thanh đao Huỳnh Hoặc cao hơn cả bản thân kệ lệ vác tới vác lui tự nhận là Hỏa Đức Tinh Quân hắn cơ hồ nghĩ rằng lão Ngọc Đế kia không tìm đủ nhân số nên mò bậy mò bạ một người ném vào cái hàng ngũ kia. Mà trong một đám nam tử râu ria mọc ra một tiểu cô nương ngốc ngốc hậu đậu, tình cảnh thật không biết nên khóc hay cười.

Tính tình của Vân Tuyết Hạ cũng giống như tên của nàng, một cơn mưa tuyết mát lành trong mùa hạ quang đãng, tuy lạ lùng kỳ quái nhưng không hề làm người ta chán ghét. Nhưng cơn mưa này cũng không nên dây dưa quá lâu, mỗi lần nó tìm đến đều không phải chuyện tốt. Vị thượng tiên mang danh Thái Âm Tinh Quân suốt mấy ngàn năm đều lĩnh ngộ cái này.

- " Tin tốt" lần này là gì?

Lam Âm ngay cả ngồi nghiêm chỉnh cũng lười, tiện tay ném cuốn sách đang cầm ra sau đầu, sách rơi xuống đất lộ ra vài trang, nội dung bên trong làm người ta liếc mắt qua liền đỏ bừng mặt. Vân Tuyết Hạ hớn hở:

- Mau cùng ta đến độ kiếp trì! Vương Thanh Quân lịch kiếp xong rồi! Sắp về thiên đình!

Độ kiếp trì là nơi thánh địa, gữa hồ có một tảng đá vô cùng lớn bay lơ lửng, thân dưới hình chóp ngược, bên trên hình đĩa lõm xuống, nghe đâu từ lúc đại chiến giữa ngũ giới kết thúc, thiên đình thành lập đã có tảng đá này. Cứ qua trăm năm tảng đá này sẽ nhỏ ra một giọt sương kết tinh từ nhật nguyệt, dần dà suốt mười mấy vạn năm từ một mảnh đất trống không đã biến thành một hồ nước bạt ngàn liên thông với nhân giới, những thượng tiên muốn tăng pháp lực, công đức, cấp bậc sẽ đến độ kiếp trì, độ kiếp trì sẽ tạm thời xóa hết ký ức của bọn họ, đưa bọn họ xuống nhân gian thực hiện lịch kiếp. Một là lịch kiếp công đức, hai là lịch kiếp nhân duyên. Lam Âm cũng từng lịch kiếp nhưng không đi qua độ thiên trì mà cứ tìm bậy tìm bạ một chỗ nhảy xuống.

Lam Âm bị Vân Tuyết Hạ kéo đi, vừa đến nơi đã thấy mặt nước trong trẻo đột ngột rung động, những con sóng lăn tăn lan khắp mặt hồ, vài tia tinh quang màu vàng nhạt dần dần kết lại thành một thân ảnh, nam nhân mặc y bào đỏ rực, trên ngực thêu hình phượng hoàng bằng chỉ bạc, thắt lưng  tinh xảo, gương mặt tuấn mỹ, trên trán điểm chu sa, đuôi mắt vẽ hoa văn vân mây đại biểu cho phượng hoàng uy thế.

Lịch kiếp thành công!

- Tiểu Phụng nhi, trở về rồi?

Lam Âm đợi cho Vương Thanh Quân  tiến đối diện mình mới vươn tay vò mái tóc đen chỉnh tề của y, Vương Thanh Quân bực mình kéo cái móng vuốt làm rối tóc mình xuống:

- Không được gọi là tiểu Phụng nhi nữa! Giờ ta là Phượng Tiên!

- Từ gà con biến thành một con gà lông đỏ khác biệt lớn lắm sao?

- Ngươi mới là gà con! Cả nhà ngươi mới là gà con!

- Ta còn không nhớ phụ mẫu trông như thế nào làm sao biết họ có phải gà hay không?

- Ngươi...!

Vân Tuyết Hạ không nhịn được nói:

- Dừng! Hai người các ngươi đã mười mấy vạn tuổi còn đấu khẩu vấn đề vớ vẩn như vậy, không thấy mình rất ấu trĩ sao?

Vương Thanh Quân ngạo kiều " Hứ" một tiếng, còn muốn mở miệng đốp chát đã có một giọng xa lạ chen ngang:

- Thanh Quân.

Ba người đều đồng loạt xoay người, nam tử vận kim bào dệt từ tơ vàng, đầu  đội kim quang vô cùng sáng chói, Lam Âm không vừa mắt nhất là loại này, ngươi khoe khoang cái gì, tưởng đúc bản thân bằng vàng làm mù mắt người ta thì hay lắm sao, cũng chỉ là một con gà!

Hỏa Đức Tinh Quân từng nói trong mắt Thái Âm Tinh Quân mọi loài vật bất kể là hung thú hay thần thú, thậm trí thượng tiên chỉ cần có cánh có lông đều là gà. Thật không may vị vừa xuất hiện, Thái Dương Tinh Quân - Kim Dương nguyên bản chính là Kim Ô đại diện cho mặt trời ở nhân gian.

- Đại ca.

Vừa nhìn thấy Kim Dương, Vương Thanh Quân lập tức vui vẻ trở lại, nhào đến ôm lấy hắn, đầu vùi vào lồng ngực rắn chắc. Lam Âm nhận thấy Kim Dương rõ ràng hơi cứng người rất không tự nhiên, suốt mấy ngàn năm hắn nhìn hai người bọn họ ôm qua ôm lại bao nhiêu lần, Kim Dương vẫn luôn dùng ánh mắt sunhr nịnh với Vương Thanh Quân nhưng hiện tại trong mắt hắn giờ chỉ có mịt mờ cùng lạnh nhạt. Bất quá, lúc đó Lam Âm cũng không mấy để tâm, dù sao Vương Thanh Quân cũng lịch kiếp hơn ba mươi năm ở nhân gian, trên thiên giới cũng tròn ba mươi ngày, xa nhau khá lâu như vậy không tự nhiên cũng là bình thường đi.

- Đã thành Phượng Thiên còn như hài tử làm nũng, còn ra thể thống gì.

Vương Thanh Quân bĩu môi:

- Ta chỉ làm nũng với ca ca thôi.

Lần này không chỉ bị đống vàng vàng trên người Kim Dương làm mù mắt mà còn bị hai con gà này ân ái đến mù mắt. Thái Âm Tinh Quân tỏ vẻ tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến xoay gót rời đi, Vân Tuyết Hạ không nỡ nhìn thẳng lấy tay bưng mặt.

Nam nhân trên thiên giới đều là loại không bình thường!