Cậu cầm quyển nhật kí, tay run run, nước mắt không cầm được."Tại sao cậu lại ngốc như thế? Nếu cậu nói tôi biết mọi chuyện thì chúng ta có thể cùng nhau giải quyết vấn đề mà. Cậu có biết cậu làm như vậy bản thân tôi thấy rất bất lực, rất vô dụng không?" Rồi nhanh chóng gạt qua dòng suy nghĩ này, cậu nhẹ nhàng lật từng trang nhật kí lên. Mở đầu quyển nhật kí chính là: "GỬI NGƯỜI TÔI YÊU NHẤT"
" Tôi biết khi cậu đọc được quyển nhật kí này có thể tôi đã không còn tồn tại trên cõi đời rồi! Cơ mà tôi vẫn phải cố gắng, cố gắng ở bên nhìn thấy cậu vui vẻ, cậu cười. Phải chính nụ cười ấy đã cướp đi trái tim tôi ngay cái nhìn đầu tiên (lực sát thương của cậu không phải dạng vừa đâu). "Đọc đến đây cậu bắt đầu cười nhẹ một cái nhưng nước mắt vẫn cứ thế tuôn ra" Cậu có thể mạnh mẽ vậy sao? Đứng trước sự sống và cái chết cậu vẫn có thể nói những câu nói vậy sao? Cậu đi rồi tôi phải làm sao hả?" Rồi cậu lại tiếp tục đọc cuốn nhật kí đó.
" Có thể cậu đang tự hỏi rẳng tại sao tôi lại có thể nói ra được câu đó đúng không, những câu nói có một chút hài hước. Thực ra tôi cũng rất buồn, rất đau khổ nhưng tôi có buồn, tôi có đau khổ đến đâu thì làm sao sánh bằng cậu được. Tôi biết cậu là con người rất trọng tình nghĩa nên việc tôi ra đi thế này chắc cậu sẽ buồn lắm ( Ừm, hình như trong khoản này có vẻ tôi rất tự tin a~~). Gắn bó với cậu đến nay cũng được hơn 1 năm rồi, chúng ta cũng đã có rất nhiều kỉ niệm phải không? Nhưng tôi dần nhận ra những kỉ niệm đó tôi lại nhớ không rõ bằng những lúc cậu ở bên tôi vượt qua khó khăn. Nếu tôi không nhầm thì cậu đã cứu mạng tôi 3 lần thì phải. Lần nào cậu cũng xuất hiện kịp lúc chứ không thì tôi... Haizzz, cơ mà công nhận bên cạnh cậu vui thật đấy. Họ cứ nói cậu lạnh lùng, cao lãnh, là con nhà người ta nhưng tôi đâu thấy vậy. Tôi cũng không biết tại sao mà lần đầu gặp cậu, mặc cho cậu lạnh lùng thế nào nhưng tôi vẫn cảm thấy cậu rất nghịch. Đúng chính xác, chính là nghịch và có chút ngốc nghếch. Tôi cảm thấy như cậu đang định xây dựng hình ảnh cao lãnh lạnh lùng gì đó chứ bản chất đâu có vậy, cậu chính là "HẦU CA". Khi càng thân thiết, thân thiết đến mức mà dường như tôi không thể sống thiếu cậu thì tình cảm trong tôi ngày một nhiều, nó cứ nhiều lên theo ngày, theo những lúc tôi mỉm cười với cậu. Lúc này tôi cũng phát hiện ra cậu thực sự rất ấm áp, rất chu đáo và rất quan tâm người khác (điển hình chính là tôi). Như cái hôm đi leo núi ấy, tôi mất tích vậy chắc họ cũng chẳng quan tâm đâu nhỉ, rồi thì chắc lại nghĩ tối rồi, mai đi tìm cũng được. Vậy mà cậu, chỉ có cậu chạy đi tìm tôi rồi thức cả đêm chăm sóc, cậu còn mệt tới mức độ ngủ ngồi ( trông cậu lúc đấy mất hình tượng chết đi được, nhưng cũng rất ngố, rất đáng yêu). Và đến lúc tôi hạnh phúc nhất cậu cũng ở bên tôi. Chính xác, tôi hạnh phúc nhất khi nhận được lời tỏ tình từ cậu. Tôi còn tưởng bản thân đang đơn phương cơ chứ, lúc ấy á tôi vui đến mức muốn la toáng lên nhưng tôi lại nghĩ đến cậu, nghĩ đến lời hứa của cậu và Thiên Chỉ Hạc nên tôi phải bình tĩnh, xem xét lại và đưa ra lời từ chối để rồi lại ra đời một cái hẹn ước tên rất mắc cười" HẸN ƯỚC RILAKKUMA". Nhưng tôi luôn thấy bất công, thực sự ông trời không công bằng trong lúc tôi hạnh phúc nhất ông lại muốn mang tôi đi. Tôi muốn nhìn cậu mỗi ngày, ngắm nhìn "Mặt Trời Nhỏ'' của tôi hạnh phúc. Nhưng mà không sao đâu, tôi không chết được đâu. Tôi sẽ luôn ở xa quan sát cậu, chỉ là ở xa thôi nhưng tình hình của cậu thế nào tôi cũng đều rõ hết đấy. Hy vọng tôi đi rồi cậu đừng có buồn, cậu mà buồn thì tôi cũng sẽ rất đau đấy cậu cũng không muốn tôi đau đúng không? Vậy hãy cười nhiều vào, bên cạnh cậu luôn có gia đình, anh em, bạn bè tốt mà, nhớ lời tôi, không được khóc đâu đấy, nhớ cho rõ vào........"Từng câu, từng chữ nó nói ra đều chỉ muốn tốt cho cậu. Ngoài những dòng nhật kí còn có cả ảnh, những kỉ niệm vui, câu nói bất hủ trong ngày,..vv. Cậu đọc xong quyển nhật kí, lòng lặng trĩu " Phải, cậu luôn ở bên tôi mà, cậu sẽ không bao giờ chết đúng không? Tôi sẽ cố gắng, tôi sẽ mỉm cười, tôi sẽ hạnh phúc như vậy cậu cũng sẽ hạnh phúc nhỉ?" Cậu cố động viên bản thân mình vượt qua đau khổ này.....