Trong lúc Dạ Tần đứng ngồi không yên, Tử Yên đột nhiên ngồi ở trong lòng Dạ Tần, chuyện này khiến Dạ Tần đều phát mộng.
Đêm hôm đó là uống say rồi mới như thế, hiện tại đang tỉnh táo, nhưng loại cảm giác đã lâu này quả thật rất tốt.
- Dạ công tử, loại cảm giác này có tốt không?
Tử Yên nhẹ nâng cằm Dạ Tần, vũ mị hỏi.
Dạ Tần nuốt một ngụm nước bọt, cái trán đều đổ mồ hôi, xem ra hiện tại vô cùng khẩn trương.
- Ta... ta... ta không biết.
Tần ca đều mém nuốt luôn đầu lưỡi.
- Ai nha, Dạ công tử đều chảy mồ hôi, Tử Yên khủng bố như vậy sao?
- Quả thật có chút.
- ......
Tần ca nói một câu liền có thể xông phá bầu không khí.
- Dạ công tử đêm hôm khuya khoắt tìm đến Tử Yên, kỳ thật Tử Yên rất cao hứng.
Tử Yên thổ khí như lan, khiến trái tim nhỏ bé của Dạ Tần bịch bịch nhảy.
Tử Yên có thể cảm giác được Dạ Tần hưng phấn, vũ mị cười một tiếng, thế mà lôi kéo Tần ca đi đến khuê phòng.
Tần ca đã muốn đã nứt ra, mất bình tĩnh.
Cho dù Tần ca đã ngồi ở trên giường, cũng không biết mình đang làm gì.
Mà Tử Yên lại mềm mại nói ra:
- Buổi tối hôm nay, khẳng định sẽ không ai đến quấy rầy chúng ta, kim tệ Dạ công tử lần trước hoa, còn chưa dùng hết đây.
Dạ Tần cảm giác mình bị đẩy ngã, sau đó cũng không biết đang làm gì.
Sáng sớm, An Khang châu đã có gió lạnh, xem ra mùa đông đã bắt đầu, đám người đi đường đều mặc áo bào dày đặt, tràn đầy nụ cười vui vẻ, hoạt bát.
Mà Tần ca đang ở nằm ngáy o o, đối với đêm qua, đó là chuyện suốt đời khó quên, dù sao làm chuyện cha muốn làm nhưng lại không dám làm.
Dạ Tần chậm rãi mở mắt, phát hiện trước mắt hình như có gì đó, trong không khí còn lưu lại một cỗ mùi thơm, trí nhớ một thoáng hiện ra.
Trời ạ!
Mình cũng chỉ là ngẫm lại mà thôi, không ngờ lại thật làm.
Càng không nghĩ tới chính là, Tử Yên cô nương thế mà còn là...
- Thức rồi à?
Chỉ thấy Tử Yên ngồi ở bên cạnh gương đồng, đang trang điểm, quai hàm mang theo đỏ ửng.
Dạ Tần không biết nên nói gì, liền ừ một tiếng.
Tử Yên quay đầu liếc mắt nhìn Dạ Tần, từ tốn nói:
- Trên bàn đã chuẩn bị đồ ăn sáng cho ngươi, lúc nữa nhớ ăn, ta đến hoa lâu trước.
- Ồ.
Dạ Tần lần nữa nói một tiếng, chuyện này khiến Tử Yên kém chút bạo tẩu.
Quả nhiên nam nhân không có một ai tốt, một câu dễ nghe đều không có.
Tử Yên xụ mặt, chuẩn bị đứng dậy rời đi.
Dạ Tần đột nhiên hỏi:
- Có thể đừng đi hay không?
Tử Yên sững sờ tại chỗ, cũng không còn tức giận như vậy, bất quá vẫn là nhàn nhạt hỏi:
- Ta không đi, ngươi nuôi ta ư?
- Đúng, ta nuôi dưỡng nàng.
Dạ Tần cũng là nam nhân, biết mình là nam nhân đầu tiên của Tử Yên, liền có một loại ý nghĩ khác.
- Hừ hừ, ngươi nuôi nổi không?
Tử Yên tức giận nói ra.
Chỉ thấy ta Tần ca trực tiếp đứng dậy, đi tới trước mặt Tử Yên nghiêm túc nói ra:
- Ta không cho phép nàng đi loại địa phương kia.
- Hừ ~
Không ngờ Dạ Tần vẫn rất bá đạo.
- Ta dẫn nàng đi gặp đại ca.
Dạ Tần nói thẳng, nam nhân làm việc liền phải phụ trách, mặc kệ Tử Yên có đồng ý hay không, Dạ Tần mặc áo bào vào liền lôi kéo Tử Yên ra cửa.
Mà Tử Yên lại lộ ra nụ cười vui vẻ, đứa nhỏ này, thật là nóng vội.
Lúc này Côn ca hoàn toàn không biết, đệ đệ còn ngưu bức hơn cả mình, nhưng chuyện phát sinh trước mắt lại khiến cho Dạ Côn cảm thấy, đệ đệ chút nữa hẳn sẽ vui vẻ đến chết.
Nguyên bản đang ôm thê tử đi ngủ, lại bị Phi Tuyết đánh thức, nói là khách tới, hơn nữa còn là từ Thái Kinh tới.
Nghe là từ Thái Kinh tới, Dạ Côn cảm thấy có thể là đến điều tra, cho nên đến gặp mặt.
Nhưng ngàn vạn không nghĩ tới, người tới lại là một nữ hài tử.
Thậm chí còn là Thánh Nhân chi nữ. Mục đích tới nơi này chính là gả cho đệ đệ làm thê tử.
Dạ Côn đều cảm giác mình sắp phát mộng rồi, vận khí của đệ đệ rốt cục thay đổi.
Thế nhưng kỳ quái là, đệ đệ thế mà không có ở trong học viện, cũng không biết chạy đến nơi nào rồi.
Nguyên Chẩn và Phong Điền nhìn Trưởng Tôn Nhị, đây là công chúa đó! Trời ạ!
Thế mà chủ động chạy đến nơi đây mà nói muốn gả cho Tần ca, trời ạ... còn ngưu bức hơn cả Côn ca.
Nhìn công chúa một chút, lớn lên rất tốt, có khí chất, Tần ca thật có phúc.
Bất kể nói thế nào, Dạ Côn vẫn cảm thấy cao hứng cho đệ đệ, mặc dù ở trong đó có rất nhiều nghi vấn.
- Đại ca, phu quân ta đâu?
Chỉ nghe Trưởng Tôn Nhị trực tiếp dùng thân phận thê tử hỏi, gọi Dạ Côn cũng là dùng đại ca, nói rõ hết thảy.
Dạ Côn kém chút phun sạch trà trong miệng ra, lần này thật đúng là khó thích ứng, ngay cả Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi cũng rất khiếp sợ.
Cảm giác mình đã rất nhanh, nhưng cô nương này còn nhanh hơn cả mình.
- Đệ đệ buổi sáng liền đi ra ngoài, đoán chừng đợi chút nữa sẽ trở lại.
Dạ Côn làm sao cũng không nghĩ ra, đệ đệ nhà mình ban đêm lén lút chạy ra ngoài, mà lại ăn vụng thành công, đang vui vẻ rộn ràng trên đường trở về.
Trưởng Tôn Nhị lần đầu tiên nhìn thấy Dạ Côn, đúng như tình báo nói, mặt ngoài hết sức hiền hoà, nhưng lại không biết nội tâm đang suy nghĩ gì.
Còn có hai vị thê tử của Dạ Côn, Nhan Mộ Nhi đã biết, nhưng Diệp Ly bên cạnh lại không biết gì, nhưng lại mang cho nàng cảm giác không tầm thường.
Về phần Nguyên Chẩn và Phong Điền, chẳng qua là bạn chơi chung khi còn bé.
Còn Đông Tứ cùng Đát Từ đứng canh cổng, hai người kia Trưởng Tôn Nhị vẫn rất cảnh giác, dĩ nhiên còn có tên quét rác ở bên ngoài kia.
Đúng như là phụ hoàng nói, nơi đây là đầm rồng hang hổ.
Hy vọng Dạ Tần giống trong tình báo nói, hẳn có thể nắm được tâm của Dạ Tần.
- Đại ca, ta đột nhiên đến, không có tạo phiền toái cho mọi người chứ?
Trưởng Tôn Nhị ôn nhu cười nói, mang theo áy náy.
- Thế nào, công chúa có thể gả cho đệ đệ ta, đây là chuyện quá tốt, chúng ta rất vui vẻ.
Tuy Dạ Côn nói là vui vẻ, nhưng bây giờ không thể không cân nhắc nguyên nhân trong đó, thậm chí nháy mắt cho Diệp Ly, nói tin tức này cho mẫu thân biết, nghe mẫu thân có chỉ thị gì.
Nhưng Dạ Côn xem chừng, cha cùng mẫu thân đồng ý đi Hạ Đô, việc hôn sự này hẳn cũng sẽ đồng ý.
Nữ nhi của Thánh Nhân gả cho đệ đệ, tương đương có được một con tin, nhưng cũng xuất hiện một tên gian tế, là một thanh kiếm hai lưỡi.
- Phu quân, ngươi cùng đệ muội tâm sự, chúng ta đi làm đồ ăn sáng.
Diệp Ly và Nhan Mộ Nhi đứng dậy nói ra.
Không đợi Dạ Côn nói chuyện, Trưởng Tôn Nhị liền đứng dậy nói ra:
- Sao có thể làm phiền hai vị tẩu tẩu, để ta làm là được rồi.
Thê tử đó là đi vụng trộm báo tin:
- Đệ muội khách khí, để các nàng đi làm là được rồi, tâm sự với đại ca một chút.
- Như thế rất ngượng ngùng.
Có gì ngượng ngùng, đều sắp là người một nhà, sau này có rất nhiều cơ hội làm đồ ăn sáng.
Dạ Côn lộ ra nụ cười thân thiện.
Trưởng Tôn Nhị:......
Thật đúng là sẽ không khách khí nha.
- Không biết đệ muội có yêu cầu gì hay không, dù sao thành hôn là đại sự, vẫn phải long trọng một chút thì tốt hơn.
Dạ Côn nghiêm túc hỏi, dù sao cũng là công chúa.