Trưởng Tôn Ngự vỗ vỗ tay của nữ nhi:
- Nhị Nhị, phụ hoàng không có gì có thể cho con, con hãy nhận lấy vật này đi.
Chỉ thấy Trưởng Tôn Ngự lấy ra một cái hộp đẹp đẽ, mở ra xem, bên trong là một cái vòng tay màu bạc, chế tác tinh xảo, bên trong xa hoa mang theo điệu thấp.
Trưởng Tôn Ngự tự mình đeo cho nữ nhi, từ tốn nói:
- Nhị Nhị, đây là một thanh Thần Kiếm, nếu như gặp nguy hiểm, liền dùng.
Cho dù Trưởng Tôn Nhị bình tĩnh thế nào, lúc nghe phụ hoàng nói thế, cả người đều cứng đờ.
Thần Kiếm!
Phụ hoàng cũng có Thần Kiếm?!
- Phụ hoàng, nữ nhi không muốn.
- Nghe lời, nghe lời, phụ hoàng còn có.
Trưởng Tôn Ngự khẽ cười nói, vỗ vỗ đầu nữ nhi, rất là yêu chiều.
Nhìn xem khuôn mặt kinh ngạc của nữ nhi, Trưởng Tôn Ngự nhẹ nói ra:
- Thái Kinh hoàng triều bắt đầu từ Nguyên Tôn Kiếm Đế, trải qua năm đời, đồ vật tích lũy Nhị Nhị con vẫn không ngờ được đâu, Thần Kiếm cũng có hai thanh, thanh này giao cho Nhị Nhị con.
- Phụ hoàng, nữ nhi không rõ...
- Có phải cảm thấy vì sao phụ hoàng lại cảnh giác một nhà Dạ Minh như vậy? Rõ ràng có Thần Kiếm còn như thế?
Trưởng Tôn Nhị nhẹ gật đầu, tuy nàng thông minh nhưng hiện tại cũng không nghĩ ra.
- Đông Môn Mộng là người của Kiếm Sơn.
Nghe thấy hai chữ Kiếm Sơn này, Trưởng Tôn Nhị như sấm sét giữa trời quang, đầu một mảnh trống không.
Không nghĩ tới truyền thuyết là có thật, khó trách phụ hoàng cảnh giác như thế, nguyên lai là bởi vì thân phận của Đông Môn Mộng.
- Năm đó Đông Môn Mộng đi vào Thái Kinh, phụ hoàng liền điều tra qua, nhưng một mực không có kết quả, thế nhưng vào năm ngoái, rốt cục có một chút tin tức, người điều tra không có trở về, thế nhưng tin tức lại trở về, cũng chứng minh suy đoán của vi phụ.
- Thái Kinh là do tiên tổ sáng lập, người Kiếm Sơn xuất hiện không phải chuyện tốt, vi phụ chỉ muốn ép Dạ Minh mang theo Đông Môn Mộng rời khỏi Thái Kinh, nhưng một mực không làm được, nếu bọn họ không rời đi, chỉ có thể lôi kéo.
Trưởng Tôn Nhị hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói ra:
- Phụ hoàng, con hiểu rồi.
- Nhị Nhị, vạn sự cẩn thận.
- Phụ thân, nữ nhi biết, nữ nhi muốn đi chuẩn bị, sau đó liền xuất phát đến An Khang châu.
- Được.
Cha con cáo biệt, Trưởng Tôn Ngự nhìn nữ nhi rời đi, chậm rãi ngồi xuống, lâm vào trầm tư, toàn thân lộ ra một cỗ khí tức gian xảo.
Thân ở nhà đế vương, tâm đã sớm nguội lạnh.
Chỉ sợ hiện tại Dạ Tần còn không biết, đại vận sắp đến.
Nhưng Tần ca cũng là nam hài tử huyết khí phương cương, xuân tâm tối động cũng là chuyện bình thường, hơn nửa đêm thế mà chạy ra, từ thành tây chạy tới thành đông, thế mà đi tìm Tử Yên cô nương.
Kết quả phát hiện Tử Yên căn bản không có trong nhà, ngẫm lại hẳn là còn ở trong hoa lâu đi.
Muốn đi hoa lâu tìm, mình lại không có thực lực kia, ngay cả đại ca đều bị tẩu tẩu quản...
Xem ra đại ca đã nối gót cha, mình ngàn vạn lần không thể học theo cha và đại ca.
Đến lúc đó phải nói gì đây? Hình như nói cái gì cũng không tốt, dứt khoát liền nói xảo ngộ vậy.
Như thế sẽ không thất lễ, cũng sẽ không quá lúng túng.
Nhưng đây cũng quá giả đi, sẽ không bị Tử Yên cô nương nhìn thấu chứ, như vậy rất xấu hổ.
Trong lúc Tần ca đang tự hỏi lúc gặp nhau phải như thế nào, bả vai bỗng nhiên bị vỗ vỗ, Dạ Tần vừa quay đầu lại, lập tức liền muốn quay đầu bước đi.
Thật xấu hổ a.
Chỉ thấy Tử Yên mặc một chiếc váy đỏ mang theo nụ cười đứng ở phía sau.
- Dạ công tử giá lâm hàn xá, thật đúng là rồng đến nhà tôm.
- Há, chỉ là... vừa vặn đi ngang qua, đi ngang qua...
Dạ Tần ấp úng nói ra, ánh mắt lơ lửng không cố định, tâm tính gạt người điển hình.
Tử Yên cười duyên nói:
- Nghe nói cả nhà Dạ công tử đều dọn đến Bình Khang Phường, đoạn đường này không khỏi quá xa đi.
Dạ Tần thật muốn chạy, quá mất mặt.
Đại ca mau tới giải vây cho đệ đệ ~
Nhìn Dạ Tần đỏ mặt lên, Tử Yên phì cười một tiếng, cho dù là ban đêm, Dạ Tần cảm thấy Tử Yên cười lên thật rất đẹp.
Cho nên vô thức nói ra:
- Thật đẹp.
Nói xong cũng cảm thấy mình quá không biết xấu hổ, quá phủ phàng.
- Mấy ngày không gặp, Dạ công tử lại biết khen nữ hài tử, có tiến bộ nha.
Tử Yên trêu ghẹo nói ra, nói thật, dạng nam hài tử này đã sắp tuyệt chủng rồi.
Sai, Côn ca ta còn sống.
- Không phải, ta không phải khen ngươi.
Kỳ thật Dạ Tần muốn biểu đạt, ta không phải loại người lỗ mãng kia, nhưng dưới tình thế cấp bách, hình như lại nói sai.
Chuyện này khiến khóe miệng Tử Yên giật một cái, vừa mới khen ngợi ngươi, ngươi có bệnh à.
- Hừ, không để ý tới ngươi.
Tử Yên yêu kiều hừ một tiếng, đi tới cửa đẩy cửa vào, nhưng cửa lớn vẫn mở, rõ ràng là lưu lại cho Tần ca.
Dạ Tần thầm nghĩ Tử Yên cô nương quá không cẩn thận, hơn nửa đêm thế mà không đóng cửa, nếu có trộm tiến vào thì phải làm sao, sơ ý chủ quan.
Chỉ thấy Tần ca thành thành thật thật đóng cửa lớn lại.
Nhưng người Tần ca là đứng ở bên trong đóng lại.
Không nên hiểu lầm, Tần ca ta chẳng qua là lo lắng trong phòng có tiểu tặc, nếu như tập kích Tử Yên cô nương, vậy quả thật quá sai lầm.
Tử Yên trong phòng nghe tiếng bước chân bên ngoài, bỗng nhiên cười một tiếng, Dạ Tần cuối cùng cũng làm nam nhân một lần, biết tiến đến.
Nhưng không thể cho y sắc mặt tốt được.
- Tử Yên cô nương, ta thấy ngươi không có khóa cửa lại, có chút lo lắng, cho nên tiến vào nhìn một chút.
Nhìn sắc mặt của Tần ca, cực kỳ giống cha.
Hừ, nam nhân.
- Vậy bây giờ nhìn thấy rồi chứ, ta không sao.
Dạ Tần có chút lúng túng, ngượng ngùng nói ra:
- Không có việc gì ta liền về trước, có cơ hội gặp lại.
Đúng là có thể tức chết người mà, nói thật, Ba Uyển Thanh có thể kiên trì nhiều năm như vậy, xem như là một kỳ tích.
- Đều quá nửa đêm, chờ ngươi về đến Bình Khang Phường, vậy cũng đã là ngày mai.
- Không có việc gì, ta cưỡi ngựa, hai canh giờ liền có thể đến.
- ......
Tử Yên bị tức đến không nhẹ, rõ ràng là ngươi tìm đến ta, lại một bộ dáng vẻ có sắc tâm không có sắc đảm, hài tử đều là như thế.
- Vậy ngươi trở về đi.
- Ồ.
Tần ca vô cùng thất vọng, còn tưởng rằng Tử Yên cô nương sẽ lưu mình qua đêm, tốt xấu gì lần trước cũng cho kim tệ, lại không làm việc.
Nhìn xem Dạ Tần buồn bực, Tử Yên cũng im lặng:
- Dạ công tử không đói bụng sao?
- Không đói bụng, làm sao vậy?
- Vậy ngươi về đi.
Tử Yên đã tuyệt vọng, cho ngươi bao nhiêu cơ hội, là chính ngươi không nắm chặt.
Dạ Tần lần nữa thất vọng ồ một tiếng, quay người rời đi.
Thật đúng là đi.
Tử Yên đến pha một ly trà cho mình bình tâm một chút, suýt chút nữa thì bị y tức chết.
Đột nhiên, Tử Yên lại nghe thấy tiếng bước chân vang lên, lập tức đặt chén trà xuống, xụ mặt.
- Không phải đi rồi sao?
- Ngựa của ta bị trộm, ngày mai ta phải đi báo quan.
Dạ Tần chững chạc đàng hoàng nói ra, ngựa quả thật không thấy, trong nháy mắt liền biệt tăm.
- Vậy ư? Không phải có ý đồ gì với ta đấy chứ?
- Không không không, Tử Yên cô nương đừng hiểu lầm, hiện tại ta đi ngay.
- Đùa với ngươi thôi, đi vào ngồi một chút đi, đừng cứ mãi đứng ở bên ngoài.
- Há, được.
Tần ca tựa như một đứa bé, mà Tử Yên liền giống mẫu thân, cẩn thận dạy.
Dạ Tần thấp thỏm không thôi ngồi xuống, lần đầu tiên qua đêm trong nhà nữ tử, một chút kinh nghiệm đều không có, cũng không biết nên làm gì?